Nguyễn Hoàng Anh Thư

Anh Thu Nueyn Hoang

Nơi Con Đường Tôi Đến

Đừng làm phiền
khi dấu lặng vừa kết thúc
chẳng có gì hơn ngoài nỗi đớn đau của sự tĩnh lặng
rơi từ đốt ngón tay

Đừng làm phiền
nỗi sợ hãi đang ở trên cao
nơi ngọn núi xa xăm và đông tuyết
tôi sợ rơi ánh mặt trời
và ánh mắt bị xé nát
nỗi đau sẽ chảy ra ngoài đại dương

Xin đừng làm phiền
sự vị tha của gió
có điều gì vừa lướt nhanh qua mắt cỏ
hanh hao
lời bài hát nào vừa vút cao
tiếng loài chim nào vừa cất lên từ lòng gió
đá cũng hoài thai
nỗi buồn không có hình hài
bỏ ngỏ

Xin đừng chạm vào vết thương
nơi con đường
tôi đến

Bài Thơ Tình Buổi Sáng

Sáng nay anh không thức dậy sớm
cùng em bước trên con đường đầy sương trắng
em khoác cái mũ lên cao
giữ đôi tai trong im lặng
và anh có nghe tiếng rêu chảy
trong cái hồ nhỏ bên bờ thành?
em hứa với anh sẽ viết một bài thơ tình
sớm nay sương mãi trắng mái đầu
chưa đánh thức giấc ngủ muộn
đành vu vơ

Sớm nay em nghe những ngôi nhà đang im lìm
trong những cánh cửa sổ khép lại
hôm nay ngày nghỉ lễ
lũ trẻ con được chạm vào giấc mơ thật nhẹ
có cô công chúa với váy xòe
em thấy có cụ già lom khom đang nhặt nhạnh những chiếc ve
dưới ánh đèn đường vàng vọt

Sớm nay em lại đi một mình ngang phố
chị bán hàng đã mời thưa
mồ hôi bết vào mái tóc dày
em thấy mình vẫn còn thảnh thơi đến vậy
có nỗi buồn úp sau vành nón
em thương
cuộc sống chẳng có gì viên mãn hơn
những lời thầm thì nho nhỏ
hương vị thơm mùi sả lá
nghi ngút khói bay nhạt một góc đời

Bài thơ tình em để dành cho anh nhưng đến muộn
hãy nghĩ điều đợi chờ như những viên đá li ti
tan trong ly cafe lạnh mát
trên chiếc lưỡi ngọt ngào
trong buổi sáng nào đó
nhé anh

Buôn Làng Buồn

Tôi đã ghé qua một buôn làng đang phiền muộn. Buôn làng này nằm trên rẻo cao của một thị trấn nhỏ. Tất cả gần 100 hộ dân. Điều đặc biệt là họ không mang nỗi buồn theo trong giờ lên rẫy, trong các cuộc hội hè và cả trong giấc ngủ. Chỉ đôi khi có vài đôi mắt trũng sâu không chứa điều gì ở trong đó. Những đôi mắt đen nhánh, đen và to như mắt của trâu rừng. Những đôi mắt tròn xoe cười như nắng khi mặt trời vừa lên. Những nụ cười cũng tròn xoe lấp lánh trắng dưới đôi mắt và làn da đem nhẻm.
Tối nay, câu chuyện của già làng tạm gác lại trong tiếng tù và còn váng vất trên ngọn men. Những hũ rượu đã vơi và những đôi mắt lim dim. Những câu chuyện già làng kể đi kể lại. Những bài hát được hát đi hát lại. Những con người ngồi đấy choàng lên nhau giữa màng đêm những sọc xanh đỏ vàng của những mảnh trang phục thổ cẩm đã thẫm màu. Mùa hè năm nay sông trông buồn rũ rượi, cây cối trong nhà héo úa hết cả. Những bông hoa trắng rã rượi trên vùng núi xứ nhiệt đới này. Hình như tất cả đã hẹn nhau đi xem lễ hội gió mây, ở trên núi ấy. Họ đã đi qua và mắt không nhìn thấy những hạt sương đang xâu chuỗi trên lưới nhện. Họ lướt qua cánh rừng tràm, ở đó nghe nói đang có trận mưa máu.
Một buổi sáng mùa hè trên núi, trong văng vắt.
Đã có rất nhiều tiếng khóc. Họ đang khóc trâu. Một cụ già đang trùm chiếc khăn kín mít gần cả khuôn mặt và một cậu bé đen nhẻm đang dắt trâu đi. Cậu bé có đôi mắt thật đen của núi rừng. Hôm nay cả làng dậy từ sáng sớm để khóc trâu. Con trâu không biết khóc. Đôi mắt của nó lúc nào cũng buồn buồn mơ mơ dại dại giữa núi rừng. Họ thương trâu và tiễn trâu về với giàng. Giàng sẽ cho họ mùa màng bội thu.
Gió sáng sớm lùa trên chóp núi đìu hiu lành lạnh. Tiếng phèng la, tiếng chiêng tiếng trống đã bắt đầu động đậy. Họ chuẩn bị cúng giàng.
Họ cùng quàng tay vào nhau mà đi hứng mưa.
-ọ..ọ…ọ…ọ…tiếng trâu kêu
Họ đi vây tròn. Họ chạy vây tròn. Núi rừng vây tròn. Con trâu đứng ở giữa, ngơ ngác nhìn. Nó không nghe được tiếng người ta hò hét, cả tiếng chiêng tiếng trống đang khuấy sâu vào tận lòng núi. Nó nghe tiếng nứt, núi đang đổ nhào về phía nó. Nó giựt mạnh, sợi dây thừng kéo cái mũi, mũi nó sắp đứt, cái cột đã được người ta đóng bằng bê tông chôn sâu xuống. Những trận mưa lao đang đâm vào nó. Núi đang gần ngã nhào. Những tiếng hò reo đang đâm vào mắt nó. Đùi nó đang bị xả. Tiếp tục mưa lao…bắt đầu một trận mưa máu. Lưng nó đang bị xả. Mưa máu. Người ta hò reo, chiêng trống hò reo, người người đang ngồi trên khán đài bật dậy hò reo. Người ta ngửa cổ uống mưa. Nó thật ngọt. Đám trẻ con cười ngất như đang lên cơn hoang dại của núi rừng. Bốn vó chân trâu đẫm máu. Con trâu đang hứng trận mưa máu. Nó gắng sức chạy vầy quanh. Người vẫn chạy theo vây quanh. Đôi mắt nó gần rớt ra. Nó không còn thấy gì cả. Cả cặp sừng đang bị băm ra. Người ta ngửa cổ hứng máu. Hò reo và cười ngất giữa núi rừng vây quanh.
Và họ đã đi vòng quanh nhau, cùng uống mưa máu. Nó ngọt ngào và lên men rượu máu. Họ tu ừng ực cho đã cơn khát. Họ bảo nhau: “Uống đi”, như người ta uống rượu rắn ấy, những con rắn đang cuộn tròn vào nhau, chúng đang lên men.
-ự..ự…ự…tiếng ngưười vừa nhảy vừa phóng lao
-ự..ự..ự…tiếng trâu đang rên
Phía bên kia, những người khác đã đốt những cụm lửa thật to. Họ chuẩn bị thiêu.
-ọ..ọ…
Con trâu đang thoi thóp chờ giàng đưa về trời. Đôi mắt nó lờ đờ không chịu nhắm nghiền lại. Đôi mắt to và đen thật hiền. Đến khi sắp chết cũng thật hiền. Người ta đang khiêng nó lên.
Cụm lửa bùng lên chờ đợi, bên dãy núi đang nghiêng.
Mặt trời nhuốm đỏ máu. Rừng nhuốm đỏ máu. Một trận mưa máu đã được uống cạn. Con trâu nằm vật xuống giữa một vòng người vẫn đang còn vòng quanh. Trước mắt nó là một thảm cỏ đỏ màu máu. Những ngọn cỏ đang đâm ra từ những lá sách. Chúng mọc băm quanh thân, phủ lên màu bùn đỏ.
Lửa đã bắt đầu, có mấy cái nồi to đặt trên ngọn lửa lớn đang sôi sùng sục. Họ băm nhỏ ruột, gan, lá lách… và từng mảng thịt trâu cho vào đấy. Họ bỏ vào cả những loại lá rừng. Họ đang nấu món tả pín lù. Khói bốc nghi ngút.
Họ ăn xì xoạp, họ tu rượu ừng ực. Những đôi mắt đen tròn xoe nhìn nhau rất hiền tựa mắt trâu. Họ hát và cười vang. Họ gõ chiêng, gõ phèng la và chạy vòng tròn quanh ngọn lửa. Những đôi chân đất, những mái tóc bện rối với sương rừng.
Họ cùng quang vai vào nhau, quàng vai vào núi , chúc tụng nhau. Họ lảo đảo ngả nghiêng. Núi cũng lảo đảo ngả nghiêng.
***
Ngày hôm sau, họ chuẩn bị tiếp các món ăn chế biến từ cá: cá gói lá rừng vùi tro, cá nướng, lạp cá, gỏi cá, cá nướng ống, mắm cá; các loại côn trùng nhuyễn thể: ếch, nhái, con sùng, mối, con dế, kiến chua, kiến thơm, kiến đỏ, nhộng ong. Trong những buổi hội làng, họ thường chuẩn bị thật nhiều. Phần thịt của con trâu được chia làm rất nhiều món: thịt nướng tươi, nướng khô,nướng bằng ống tre, xào, lạp thịt, và có rất nhiều loại nấm thật lạ. Những bình rượu cũng độc đáo từ hương vị, đó là những bí mật của rễ cây rừng lên men. Họ chuẩn bị cúng giàng. Họ cúng và cầu nguyện.

Họ kể, ngôi làng này như đang bị ma ám. Nhiều người đã ra đi rất bí ẩn. Sự bí ẩn không thể lý giải được khi mà con ma cứ cướp đi thật bất ngờ. Có một gia đình vừa trải qua những ngày buồn đau tột độ khi 2 người con chết chỉ trong vòng 9 ngày. Mới tháng 2 vừa rồi chứ có xa xôi gì, một gia đình đã lần lượt mất đi đứa con gái hơn 20 tuổi và đứa con trai thua chị hai tuổi. Đứa con gái ốm yếu vì bệnh gan chết thì không nói, đứa con trai đang thật mạnh khỏe lại chết thật đột ngột khi đang cày rẫy. Họ kể về nhiều người đang khỏe mạnh, ngày ngày xuống suối bắt cá, lên nương làm rẫy bỗng đổ bệnh rồi mất, phần lớn dưới tuổi 40. Chỉ còn lại những tấm thân mòn mỏi của người già ở lại. Ngày ngày họ ngồi bệt ở bậu cửa và ngước nhìn một nơi rất xa xăm.
Ai ? ai đã lấy đi những đứa con của họ? Dòng sông ngoài kia vẫn chảy, nhưng mùa hè này thật cạn, nó đang trơ dần lớp đáy màu đỏ úa và vô vàn lớp lá rửa mục. Họ vẫn uống nước ở dòng sông này. Nghe nói phía thượng nguồn con sông đang bị cắt bởi những công trình gì đấy. Người ta chắn đập, người ta làm đường gì đó. Bây giờ không còn một con cá dưới sông. Những con suối cũng đã đục một màu đỏ ối, bị khoét bởi những con đường nhựa dang dở. Người ta phải vào tận rừng sâu mới bắt được những con cá trên nguồn.
Bữa tiệc cúng giàng đến ba ngày.
Mình sông đã nghe tiếng rắc. Chúng đang khô và vặn mình qua những ngọn núi rũ ngọn.

Họ đã ngưng tiếng phèn la và đã rủ nhau ra về. Còn lại những tán nhà trống hoác, vắng lặng và mùi men rượu chua ủ nồng trên những chiếc chiếu bẩn thỉu. Tôi đi qua một dải gồ ghề, hoang dã bao phủ bởi rừng với những tán tre mọc dày đặc cộng vởi cỏ voi cao ngang thắt lưng. Tôi thấy già làng đang đứng đó một mình khấn vái. Tiếng lầm rầm. Ông ngước mặt lên trời, trước tượng giàng được làm bằng gỗ với những nhát đục đẽo thô sơ. Tôi thấy hai hốc mắt của tượng gỗ như đang nhấp nháy dưới ánh chiều còn sót lại lờ mờ. Một bệ gỗ, trên đấy người ta đặt gà, xôi, cá, thịt, tất cả đều bọc trong những gói lá.
***
Tôi đã thấy tất cả mọi thứ trong màu đen bởi mặt trời ở đây lặn sớm vào buổi sáng. Bức tượng kia thật là đối xứng hoàn hảo: đôi mắt, đôi vú, đôi tay, đôi chân trên một cái cọc gỗ. Tôi nhìn thấy những bông hoa ở đây mọc thẳng đứng, những ngọn núi được cắt đồng đều nhau và một dòng sông không bao giờ đổ. Họ bảo, đó là ý nguyện của giàng, giàng muốn thế. Mọi thứ cần phải hoàn hảo trong một trục đối xứng thật cân bằng. Họ dâng lên giàng tất cả, chỉ cầu xin giàng đừng lấy đi sinh mạng những đứa con của họ. Nhưng rồi, dòng sông đã cạn khô, những tiếng thở dài và vặn mình. Nghe tiếng “ rắc”. Chúng đang vỡ vụn ra từ đáy sông. Dòng sông đang chảy ngược về trời. Họ khấn nguyện. Họ sẽ băng rừng vượt suối tìm cái để cúng giàng. Những con trâu đang còn nằm đó chờ họ khóc. Họ lại được nếm món tả pín lù đầy mê hoặc trong tiếng cồng chiêng gọi hồn về núi.

Nguyễn Hoàng Anh Thư

Nguyễn Dương Quang

Đêm Cuối Năm
Viết Cho Má

Đêm nay con ngồi một nơi rất xa má
Đếm tuổi con bằng nước mắt má đong
Trong đêm thoảng giọng hiền má gọi
Con vừa nghe, muốn khóc, rất bâng khuâng

Ở làng này không ai đốt pháo
Đêm thật buồn như bước đông đi
Con còn có ít giờ hưu chiến
Biết đâu chừng, thôi, nghĩ làm chi

Mấy năm nay con không có Tết …
Hình như năm chỉ có ba mùa
Con không buồn xuân chê đời lính
Buồn xa má như trời mưa

Từ xa má con làm con nhiều mẹ
Lúc nào cũng vui lúc nào cũng buồn
Có kẻ vui luôn, người buồn mãi
Mình con của má cười rưng rưng

Con nghe những dòng sông kể chuyện
Biển xa năm họp mặt một lần
Chuyện những xác cầu xác người chìm nổi
Chuyện đồng loại như là phù vân

Hình như cây súng con lạ lắm
Sao nó run lên khi đạn lên nòng
Tâm hồn nó như tâm hồn con vậy
Một kẻ nằm, kẻ đứng , xót xa không?

Trước mặt con: những ngọn đồi cát máu
Đêm thì thầm cùng những nấm xương
Ôi, trái tim con mãi tôn thờ má
Đã dạy con hai tiếng yêu thương

Từ má lòng bàn tay dìu dắt
Con bơ vơ giữa cuộc phù sinh
Dòng nước nào xa nguồn mà không đục
Sợ một mai con lạc dấu chân mình

Thôi, má ngủ đêm nay ngon giấc
Con ngồi đưa chiếc võng rách quê nhà
Đạn vòng cầu đừng đi trong đêm tối
Lệ sẽ đầy giấc má nhớ con xa

Một Ngày Với Bạn Bè Xa
* Gửi các bạn
Phan Thiết, Phan Rí, Chợ Lầu

Vẫy tay Phan Rí, leo xe ngựa
lóc cóc đường trưa nẻo Chợ Lầu
này nhỏ, thôi đừng roi cương nữa
cho ngựa phiêu bồng với bọn tau

Mùa hạ cầu Nam hâm hấp nước
thương con cá nhỏ quẫy trời xa
ta cũng có nhiều khi tù túng
vắng bạn bè lạnh buốt xương da

Trưa nay hạ hay sáng mùa xuân?
ngả nghiêng mươi đứa loạn mươi vần
vần tục, vần thanh, vần xuôi, ngược
nhạc thơ cuồn cuộn gió thênh thang

Ngựa, tai bốc nhạc phi lớp lớp
ngựa, mắt say thơ kiệu dật dờ
trời trưa sướng khoái xanh biêng biếc
đất nắng phiêu diêu hồng lơ thơ

Có người vợ trẻ ngưng buôn bán
đếm bạn chồng đo mực nồi cơm
đất chưa kín chiếu đàn sôi tiếng,
thơ cũng bùng lên đợi đế Nùng

Thơ chảy trăm sông rừng ghé biển,
nhạc lồng mây nước đất bên trời
ta mải mê giữa vòng bè bạn
ôm đàn ràn rụa khúc đời trôi

Chiều chưa? giọt nắng vơi đầu núi
ngày vui trôi nước chảy qua cầu
bốn hướng đàn chim xa lác đác
bao giờ? đâu biết? mãi thương nhau.

Đêm Camly
Ôm Đàn Uống
Rượu Một Mình

Thế gian chết hết chỉ còn đêm
và một mình tôi với cây đàn
rượu lẫn sương trào lăn chiếu đá
trăng mờ nghiêng ngả phía đầu non

Rượu làng sàng chôn chửa ngàn năm
tình chửa thiên thu, mộng chửa vàng
đêm buông sâu tiếng đàn run rẩy
Độc hành! chếnh choa”ng giọng đâm ngang

Đêm xưa… đêm xưa… thương Đặng Dung
đêm xưa… đêm xưa… Đường Minh Hoàng
a ha! đời ta thanh gươm cùn
về đâu… về đâu… đâu hồng nhan?

Ai hát cùng ta? rừng chất ngất
những vọng âm từ cõi thiên thu
trời vơ”i đâ”t, ta và cây cỏ
còn hay tan bờ bãi sương mù ?

Rượu nhạt trăng tàn ta hoá đá
ngồi nghêu ngao vỗ miết cây đàn
đêm không no”i hình như đêm biết
cho người: giọt sương trắng chờ tan.

Nguyễn Dương Quang

Nguyễn Cát Đông

Trn_Bang_Thch_2(1)

Chuyện Con Cá Đuối
Ở Huyện Lấp Vò

Về phương Nam
Ta về phương Nam
Vượt biển Đông trùng trùng sóng dữ
Nào, tất cả hãy cùng ta tống tửu
Phương Nam hề
Ta về phương Nam

Ta cả đời bể ngạn dung thân
Hơn nửa kiếp vào ra xó bếp
Biển cả thì mênh mông mà chí ta thì hẹp
Nên tủi phận mình giá áo túi cơm

Chén rượu đầu từ biệt vợ con
Chén thứ hai chia tay bè bạn
Nào, tất cả, hãy cùng ta uống cạn
Trăm phần trăm, xả láng, trăm phần trăm

Về phương Nam
Ta về phương Nam
Chẳng ôm mộng Kinh Kha thích khách Tần Hoàng
Cũng chẳng phải trượng phu trượng phen gì ráo trọi
Ta chỉ là kẻ hèn mọn muôn năm

Nhưng ta về phương Nam
Làm thằng mõ phương Nam
Theo biển mặn về nơi bãi thấp
Theo sóng dữ mang về tin dữ
Về phương Nam
Ta báo bão phương Nam

Phương Nam hề, phương Nam
Đất màu mỡ rờn xanh ngọn lúa
Phù sa ngọt rồng bay chín cửa
Đã ngàn năm vun đắp một cơ đồ

Ta thật hài lòng làm kẻ thất cơ
Người cứ lưới ta đi để thấy ta là giặc
Để thấy nước mặn từ đầu nguồn bể Bắc
Đã về đây xâm lấn một cơ đồ

Người ngư phủ đồng bằng quần vải áo thô
Người có thấy người đang vào trận chiến
Sông rạch miền Nam phải đâu là biển
Hà cớ chi nước mặn tràn bờ

Nam quốc sơn hà Nam Đế cư
Vang trên sóng lời xưa truyền hịch
Nay nước mặn tràn vào kinh rạch
Đâu khác gì giặc dữ năm xưa

Ta thật hài lòng để làm kẻ thất cơ
Thất cơ, hề, thất cơ !
Lỡ vận, hề, lần này ta không lỡ vận.

(Tin báo chí: Cuối năm 1999, một con cá đuối, loại cá chỉ sống ở nước mặn, bị mắc lưới ỏ huyện Lấp Vò, Đồng Tháp, là vùng nước ngọt. Tai họa: nước biển đã tràn vào đồng ruộng miền Nam.)

Nắng Xưa

nắng từ cuối dãy hành lang
nắng qua cửa lớp, nắng quàng tóc em
lòng tôi nắng cũng vừa lên
nắng lau mắt ướt, nắng mềm áo tơ
trong tôi con nắng bây giờ
cũng là nắng cũ Cần Thơ thưở nào

Mưa Cũ

tan trường không áo che mưa
để phai má thắm, để mờ nét môi
nầy tim tôi với tình tôi
hãy che mưa gió suốt đời nhe em
cơn mưa buổi đó còn nguyên
em còn nguyên đứng bên thềm ướt mưa

Đường Tim

theo em mấy chục con đường
em loanh quanh lượn phố phường đông vui
một con đường giữa tim tôi
sao em không chịu dạo chơi một vòng?

Trăng

dù em là Nguyệt hay trăng
ngàn năm em vẫn là Hằng Nga tôi
cao sang em ngựï cõi trời
tôi tên tục tử suốt đời say trăng

Liên Khúc Trường Xưa
Khúc Lạ Trường

Nghe sao lạ những ngói vôi
lạ em giữa lớp
lạ tôi giữa trường
Hạt mưa nào rớt qua đường
hay tôi mắt ướt giữa sương khói chiều

Khúc Lạ Lớp

Em trong cửa lớp nhìn ra
Ta ngoài cửa lớp thấy ta một thời
những thầy
những bạn
những tôi
những cơn mộng cũ
ngồi nơi góc nào?

Khúc Thầy Cũ

vẵng nghe tiếng trống trường thành
với câu chinh phụ còn quanh chỗ ngồi
Người xưa?
Người đã đi rồi!
Còn đây tiếng phấn nhẹ rơi giữa ngày

Khúc Người Trên Bến Lỡ

Người đi như sáo qua sông,
như con nước lớn nước ròng ngược xuôi
Tôi trên bến lỡ một đời
làm thân lá mục lạc trôi giữa dòng

Nguyễn Cát Đông

Nguyễn Bắc Sơn

nguyenbacson

Căn Bệnh Thời Chiến

Một ngày chủ nhật phơi giầy trận
Ta bỗng tìm ra một vết thương
Vết thương bàng bạc như là khói
Ngưng đọng nhà ai ở cuối đường

Mày gởi một chân ngoài trận mạc
Mang về cho mẹ một bàn chân
Mẹ già khóc đến mù hai mắt
Ðời tàn trong lứa tuổi thanh xuân

Chiều chiều ngồi nhà hút ống vố
Cao giọng ngâm chơi khúc cố văn
Chiến tranh xa tít như là mộng
Thôi kể ra mày cũng yên phần

Ta may mắn tay chân lành lặn
Nhưng tâm hồn trống rỗng bơ vơ
Mỗi ngày chữa bệnh bằng ly rượu
Tối nằm đánh vật với cơn mơ

Ta mắc bệnh ung thư thời chiến
Thoi thóp còn một trái tim khô
Sợ hãi con người hơn thú dữ
Nhìn nơi nào cũng thấy hư vô

Mai kia trong những ngày ngưng chiến
Ta chắc rằng không thể yêu ai
Nhà thương điên nếu còn chỗ trống
Xin chiếc giường cho xác tàn phai

Mai kia khi thành đồ phế thải
Ta lên cao nguyên nằm dưỡng thương

Mật Khu Lê Hồng Phong

Tướng giỏi cầm quân trăm trận thắng
Còn ngại hành quân động Thái An
Cát lún bãi mìn rừng lưới nhện
Mùa khô thiếu nước lính hoang mang

Ðêm nằm mắc võng trên cồn cát
Nghe vẳng từ xa tiếng cắc cù
Chợt thấy trong lòng buồn bát ngát
Nỗi buồn sương khói của mùa thu

Ngày mai đụng trận ta còn sống
Về ghé Sông Mao phá phách chơi
Chia sớt nỗi buồn cùng gái điếm
Đốt tiền mua vội một ngày vui

Ngày vui của lính vô cùng ngắn
Mặt trời thoát đã ở phương tây
Nếu ta lỡ chết vì say rượu
Linh hồn ta chắc sẽ thành mây

Linh hồn ta sẽ thành đom đóm
Vơ vẩn trong rừng động Thái An
Miền Bắc sương mù giăng bốn quận
Che giùm ta những nắm xương tàn

Bức Bích Họa
Về Một Thành Phố Ban Mai

Trong túi quần cậu học trò tiểu học
Có con dế than nồng nàn mùi đất ướt
Gáy lên đi ta
Gáy rung rinh làm rụng những lá me non.
Gáy niềm vui tích tắc trong trái tim chàng

Người lính đêm qua đi kích về gác chân lên
Chiếc xe chở đầy những ổ mì vàng nóng hổi
Cười nụ cười đầu tiên trong ngày.
Và bật que diêm đốt thuốc

Nhà văn đã hoàn thành tác phẩm
Ðứng ngoài thềm thích thú nhổ những chiếc chân râu
Như người phụ xe
Nhấp từng ngụm cà phê bốc khói

Nhân vật trong sách ông ta
Nhiều người chào đời nhiều người đã chết
Nhưng không ai hiểu vì sao mình được sinh ra

Vấn đề dở dang này không làm dở dang tác phẩm.
Người đọc chắc sẽ vô cùng thích thú
Dù cũng không hiểu vì sao

Những chiếc chân râu đế nhỏ
Trời sinh ra ta để sống
Gáy lên đi anh em

Những Năm
Tâm Hồn Còn Trữ Tình
Điên Mê Vì Thi Ca Và Triết Học

Ngoài nghĩa trang có một tòa cổ miếu
Trưa học về chàng hay trốn vào đây
Gởi tâm hồn vào những đám mây bay
Ði tranh luận cùng thánh hiền thiên cổ

Ðến thư viện chàng vội vàng trở lại
Chồng sách cao chôn mất nửa đời người
Còn thi ca? Ta không còn muốn nhớ
Những thiên đường không tưởng tuổi mê chơi

Có một lần trong đêm mù thác loạn
Trăng non nằm trên bãi nước vi vu
Tôi cất tiếng, tiếng chìm trong tiếng sóng
Chàng đi lùi như một kẻ miên du

Trùng bọt biển tấp chìm vào chân sóng
Em là chim bay thoát tới trời xa
Ta còn ta trong cánh rừng hoài vọng
Vuốt tóc bồng theo dấu vết em qua

Mùa bão rớt đưa tang trong thành phố
Anh không về theo ngõ tối bờ sông
Từng tối đến anh không về thổi sáo
Vì phố lầu không có kẻ ngồi mong

Nước dâng cao vùng biển chiều trăng đỏ
Một góc bờ ngồi đắp cát lên chơi
Chàng lặng lẽ gối lên chồng sách nhỏ
Ngủ âm thầm như chiếc bóng mùa đông.

Tha Lỗi Cho Tôi

Tiếc mày không gặp tao ngày trước
Ta cho mày say quất cần câu
Rượu bia bốn chục chai đồ bỏ
Uống từ chạng vạng suốt đêm thâu

Thành phố giới nghiêm ta ngất ngưỡng
Một mình huýt sáo một mình nghe
Theo sau còn có vầng trăng lạnh
Cao tiếng cười buông tiếng chửi thề

Thời đó là thời ta chấp hết
Lửng lơ hoài trên chiếc đu quay
Ðời mình như ly rượu cạn
Hắt toẹt đời đi chẳng nhíu mày

Thời đó là thời ta bất xá
Sẵn sàng chia khổ với anh em
Hơi cay, đạn khói, dùi ba trắc
Bước cũng không lui trước bạo quyền

Bây giờ ta đã thành ti tiểu
Uốn vào khuôn khổ cuộc đời kia
Loanh quanh trong chiếc chuồng vuông chật
Sống đủ trăm năm kiếp ngựa què.

Bỏ Xứ

Mười năm nhỉ, mười năm khuất nhục
Ngồi khua ly trong quán cô hồn
Cô độc quá người thanh niên khí phách
Trời đất bao la mà không chỗ dung thân.

Kỳ lạ nhỉ, giờ đây ta bỏ xứ
Theo trái phong du níu gió lên trời
Xin bái biệt cổ thành với nhà ga hoang không thiết lộ
Khói của chòi rơm, bãi cát trăng soi.

Xin bái biệt những người tin rằng thi sĩ chết
Và hi hô tát cạn dòng sông
Khi giã từ, ta tặng cho các ngươi cái búa
Ðể đốn đời thánh hạnh của cây thông.

Ở Ðà Lạt, ngoài khung cửa kính
Giàn su xanh thở ấm má em hồng
Và tôi, kẻ mười năm không áo lạnh
Biết đời mình đủ ấm hay không?

Ở Ðà Lạt ta tha hồ cuốc đất
Và tha hồ ẩn hiện giữa ngàn cây
Sẽ đi tìm cây cần trúc nhỏ
Ra hồ ngồi, câu đá câu mây.

Ở Ðà Lạt, lạc đàn dăm bảy đứa
Còng lưng ra mà cõng ba-lô
Những hào sĩ đứng bên bờ nhật nguyệt
Vỗ tay cười khinh lớp sóng lô nhô.

Không Có Gì
Để Khoan Dung

Ở các quận miền Bắc
Có nhiều nhà điếm và nhiều trại lính
Nhà tu được người đời tôn kính
Kẻ cầm quyền được người đời nể sợ
Kẻ giàu sang được người đời bợ đỡ
Các cô gái nhà lành được người đời chiều chuộng
Còn các gái điếm được người đời khinh khi
Ta không muốn tranh luận về vấn đề mãi dâm
Tôi chỉ muốn nói lên một điều dễ thấy
Nếu không có các nhà điếm ở bốn quận miền Bắc
Con số các cô nhà lành
Và lường gạt tình yêu
Ðương nhiên sẽ gia tăng
Người đời vốn có thói quen
Khinh rẻ bất cứ ai
Gặp những bất hạnh cùng loại
Tôi nhân danh một kẻ làm thơ
Có một điều khuyên các cô nhà lành
Là trước khi lên giường ngủ
Nên nguyện cầu cho các ân nhân.

Thảo Khấu

Buổi sáng xuất quân về phương Bắc
Âm thầm sương sớm toán quân ma
Qua cầu Sông Lũy nhìn quanh quất
Nước đỏ cầu đen chợt nhớ nhà

Nước reo bèo dạt mặt trời lên
Khói núi lời ca chú dế mèn
Cỏ gió cao che đầu tráng sĩ
Thanh cầu gõ súng nhạc leng keng

Vì sao ta tới đây hò hét
Học trò bẻ bút tập cầm gươm
Tập uống máu người thay nước uống
Múa may theo lịch sử điên cuồng

Vì sao người đến đây làm giặc
Ðóng trò tráng sĩ loạn Xuân Thu
Giận đời ghê những bàn tay bẩn
Ðưa đẩy người trong cát bụi mù

Buổi chiều uống nước dòng Ma Hí
Thằng Xuân bắn chết thằng Mang Khinh
Hỡi ơi sống chết là mưa nắng
Gió tối mưa đêm chớ lạnh mình

Ðốt lửa đồi cao không thấy ấm
Lính Chàm giận ghét Chế Bồng Nga
Chiến chinh chinh chiến bao giờ dứt
Sắt đá ồ sao lại nhớ nhà?

Nhị Hồng

Lòng vui sướng như một chiều nắng tốt
Cầm tay em chầm chậm bước qua sông
Tà áo em buồn trắng đã căng phồng
Những tình ý một đời chưa nói hết

Trong thành phố này từ lâu anh vẫn biết
Ở đâu đây còn chảy một dòng sông
Ở đâu đây còn có mặt trời hồng
Có bến tịnh đậu con thuyền trôi nổi

Thời tuổi nhỏ đời anh buồn quá đỗi
Nhà anh nghèo ngày không đủ cơm ăn
Mẹ hai tay lau nước mắt nhọc nhằn
Cay đắng quá đàn con đâu có biết

Khi lớn khôn nhiều đêm anh hối tiếc
Ðã bao ngày mê mải với văn chương
Nhưng bất tài không viết nổi tình thương
Của người mẹ tóc dài đang nhuốm tuyết

Em cũng biết tình yêu anh bát ngát
Và ngây thơ như đồng mía lau say
Biết ngày xưa anh là ngọn gió tây
Thổi quanh quẩn con đường nhà em mỗi tối

Ta về với nhau vợ chồng không đám cưới
Khi em thành sương phụ áo màu đen
Anh bán đi chồng sách quí nuôi em
Cuộc tình hai ta sao cũng buồn quá đỗi

Khu vườn nhà ta sáng nay có nhiều lá mới
Những lá già rã mục tự hôm qua
Trong lòng anh cũng nở một bông hoa
Ðóa hoa chỉ mỗi mình em ngó thấy
Mai Sau Dù Có Bao Giờ

Ðêm phù cát dù bên ngoài trời rất lạnh
Nhưng trong ngôi nhà tranh của thiếu úy Hồ Ban
Có tình bạn nồng nàn như ly rượu chôn nhiều năm dưới đất
Có câu chuyện tình thi vị man man

Có khi nghĩ trời sinh một mình ta là đủ
Vì đám đông quậy bẩn nước hồ đời
Nhưng lại nghĩ trời sinh thêm bè bạn
Ðể choàng vai ấm áp cuộc rong chơi

Vì đàn bà người nào cũng như người nấy
Nên ta bảo mình thôi hãy quên em
Nhưng đàn bà đâu phải người nào cũng như người nấy
Nên suốt đời ta nhớ nhớ, quên quên

Dù mỗi ngày ta xé đi năm mươi tờ lịch
Nhưng thời gian đâu có chịu trôi nhanh
Dù đen bạc là nơi cố xứ
Nhưng đi biền biệt cũng không đành

Ráng Tâm Đồng Cảm Với
“Rừng Sơ Nguyên*”

rừng sơ nguyên, mộng nguyên sơ
Đại Bi sư tử mần thơ động tình
vốn xưa trái đất đồng trinh
bây giờ quẫy cựa một mình đồng hoang
thơ mi tiếng vọng rú ngàn
như con nai tía như chàng du côn
đọc xong tưởng “Lá hoa cồn”
trôi ngoài Nam Hải gác cồn biển Đông

mà Minh nước kiệu vòng vòng
tiếng buồn đồng vọng ở trong tâm hành
ta ngồi ngắm đất màu xanh
nhờ thơ mi nhịp long lanh dập dồn
thiền sư gác cẳng lên cồn
nhìn con dế gáy nỗi buồn trăm năm
tử sinh trong cõi cát lầm
riêng hòn ngọc trắng còn cầm trong tay

Nguyễn Bắc Sơn

Nguyễn An Bình

Nguyen An Binh

Chuyến Tàu
Xuôi Về Miền Ký Ức

Mỗi chúng ta là một sân ga nhỏ
Cuộc đời là những chuyến tàu đi xa đôi lúc dừng lại sân ga mà chúng ta không nhớ rõ
Những chuyến tàu băng qua bao chiếc cầu, những khu chợ khuya, thảo nguyên nắng, thảo nguyên mưa
Mênh mông những núi đồi trùng điệp, những rừng cây lá úa đổi mùa
Những chuyến tàu kể cho ta nghe điều mới lạ ở nhiều vùng đất mà nó đi qua
Mỗi ngày hồi hộp chờ đời tiếng còi tàu từ xa xăm đưa về mỗi lúc một rõ đổ lại sân ga
Tiếng bánh sắt rít trên đường ray nghe rợn người nhưng từ lâu không làm ai khó chịu
Tiếng thở phì phò mệt nhọc nhả ra từng sợi khói mỏng manh của con ngựa sắt già tội nghiệp
Ta chú ý chờ nghe những điều hắn kể trong gió.
*
Mỗi chúng ta là một sân ga nhỏ
Nơi lưu giữ những gì bỏ lại của người lữ hành
Khi hắn vội vã bước lên tàu viễn du khám phá vùng đất mới
Bỏ lại sau lưng hơi thở, mồ hôi và những mối tình tạm bợ qua đêm trong làn tóc rối
Người đàn bà u buồn nhìn vào đêm tối
Mơ một giấc mơ kì lạ lạc loài
Mà người khách trọ vô tình hay cố ý bỏ quên trong một cơn say
Không nhớ.
*
Mỗi chúng ta là một sân ga nhỏ
Chứng kiến những chuyến tàu đi và về, tất cả đều hướng về hiện tại, tương lai
Nhưng chưa bao giờ có chuyến tàu nào lui về quá khứ đủ để chia tay
Nơi có những ký ức mong manh đang từng ngày dần tan trong sương khói
Nơi có bàn tay giữ lấy bàn tay ấm áp trong cơn bối rối
Rồi lại rời xa nhau khi tiếng còi tàu đưa một người đi xa
Mãi mãi không về
Khu vườn mộng mơ lóng lánh giọt trăng thề
Không còn chuyến tàu nào xuôi về miền ký ức
Để tôi tìm lại tuổi thơ tôi và mối tình đầu xanh thẳm?

Tháng 7-2015

Gịot Nước Mắt Không Màu

Khi cuộc đời quất ta những ngọn roi đầu tiên
Ta mới thẩm thấu được mùi vị của giọt nước mắt
Reo vui như những giọt thủy tinh trong vắt
vừa chào đời khởi nguyên cho cuộc sống trên thảo nguyên xanh
Nước bất tận từ sông suối biển khơi thác ghềnh
Một ngày nào sẽ biến mất chỉ còn trơ đá sỏi
Lạ thay từ một hốc nhỏ nước vẫn tuôn trào không mõi
Không pha tạp chút gì lại mặn suốt một đời ta.

Ta sẽ nhận ra trong ánh mắt thiết tha
Niềm hạnh phúc lăn dài trên má người đàn bà sau một ca sinh khó
Khi nhìn thấy một sinh vật nhỏ nhoi oe oe khóc dở
Đêm vượt cạn thiếu vắng người chồng yêu quí không về
Điều gì hiện lên trong hốc mắt đỏ hoe
Những giọt nước mắt chảy ngược trong lòng người mẹ
Khi hay tin con mình hy sinh tuổi còn quá trẻ
Chưa từng nếm được mùi vị ngọt ngào của nụ hôn
Chưa một lần nắm bàn tay người con gái yêu thương.

Trong lòng thằng đàn ông giang hồ tứ chiến
Ngày trở về chỉ thấy nấm mộ mẹ hiu hiu gió chướng
Nước mắt trào ra trong trái tim khô cằn từ lâu
lấp lánh như viên kim cương tỏa sáng nhiệm mầu
trong lòng tên cướp muốn hoàn lương hối lỗi
Bỏ đi một thời tăm tối.

Còn anh và em biết bắt đầu từ đâu
Lại chia tay khi chúng ta từng là hai kẻ tha thiết yêu nhau
Khi một người luôn chạy theo giấc mơ đầy ảo mộng
Nào biết được nửa kia cần nhau như hình với bóng
Sự cay đắng và ngọt ngào, niềm vui cùng hạnh phúc
Biết tìm ở đâu khi cuộc tình đã mất
Chỉ có người trong cuộc mới nhận ra nhau
Vì tất cả những giọt nước mắt đều không màu
Nhưng mang thật nhiều ý nghĩa phải không em?

Với Em Một Ngày Nào

Với em một ngày nào
Biển không còn sóng vỗ
Buồm nâu dạt về đâu
Thuyền thét gào bão tố.

Một thời xa xôi quá
Cát xóa nhòa dấu chân
Mắt em màu sương khói
Cuộc tình thật mong manh.

Với em một ngày nào
Sông không còn chảy nữa
Đôi bờ trắng cỏ lau
Áo phơi mùi lá úa.

Thoảng mùi hương thạch thảo
Lạc theo dấu chân người
Cheo leo đồi dốc ngược
Tiếng ai hát bên trời.

Với em một ngày nào
Vườn xưa chim thôi hót
Hoa rụng đầy chiêm bao
Trái mơ già rớt hột.

Cơn mưa chiều tháng sáu
Ướt một đời hư hao
Tình tôi thời mới lớn
Ai nỡ quên tìm nhau.

Hoàng Sa Hành

Cát vàng, cát vàng đảo biên cương
Mênh mông sóng bạc giữa trùng dương
Phên dậu ngàn đời vùng đông trấn
Ngăn loài quỷ dữ gieo tai ương.

Biên ải mịt mù xa vạn dặm
Thuyền nan chèo mõi bao đêm trường
Vâng lệnh vua truyền đời nối tiếp
Khao lề thế lính giữ biên cương.

Giáo nóp lên thuyền theo mệnh nước
Gạo mắm chu toàn chẳng quân lương
Lính thú một đi không trở lại
Trông lại quê nhà mờ khói sương.

Ứa mắt vẫy tay người vợ trẻ
Mẹ già con dại nhờ em nương
Thân trai có ngại gì sóng cả
Vẹn toàn trung hiếu với quê hương.

Sóng gào gió thét tràn cơn bấc
Tay chèo nghiêng mạn giữa trùng dương
Thuyền đi muôn dặm quên sinh tử
Nào có tiếc gì chút máu xương.

Đảo chìm đảo nổi bao hải lý
Núi dựng trùng trùng mù mịt sương
Bão to bão nhỏ càn mấy lượt
Mưa gió trắng trời lạnh thê lương.

Mỗi năm chờ đến mùa gíó chướng
Thiếu phụ không màng đến lược gương
Bến đợi trông chồng như hóa đá
Nào thấy buồm neo về cố hương.

Mộ gió rì rào cùng sóng biển
Mộ ở đây mà người biệt phương
Con hỏi mẹ ơi chờ chi biển ?
Chỉ thấy gió gào suốt hàng dương.

Nào hay Hoàng Sa quần đảo dữ
Beo hùm lang sói chẳng tay nương
Một trận thư hùng không cân sức
Pháo gảy tàu tan nát thịt xương.

Hải chiến Hoàng Sa biển dậy sóng
Cát vàng chôn lấp bao cốt xương
Bảy mươi tư linh hồn tử sĩ
Xác hòa vào đáy nước đại dương.

Ngàn năm xương cốt vùi biên ải
Hồn vẫn quay về với cố hương.
Chỉ thương đôi mắt người vợ trẻ
Mòn mõi đợi người đau vết thương.

Một dãy san hô bừng sắc đỏ
Phải chăng thấm dòng máu kiên cường
Dáng núi còn in hình cô phụ
Rừng xanh lưu giữ hận chiến trường.

Thôi em hãy quay đi đừng khóc
Yên lòng người lạc cỏi âm dương.
Nhạn biển bao lần chào tiển biệt
Xác không còn danh mãi lưu phương.

Biền biệt người đi vào vô định
Hải mộ quan soi ánh tà dương
Vách đá khắc ghi bao dấu tích
Nước thẳm sâu mang đầy tai ương.

Biển đảo cha ông không giữ được
Giặc thù còn đó gây nhiễu nhương
Bên tai văng vẳng lời sông núi
Cát vàng cát vàng đảo biên cương.

Tháng 6-2015

Màu Mắt Biếc

Tìm trong lá màu mắt em dịu ngọt
Ẩn sau cành lấp lánh tiếng ve sôi
Người đã xa theo mùa hè rực cháy
Cánh phượng hồng thắm đỏ cả hồn tôi.

Tìm trong mưa bước chân son ngày nọ
Sao vô tình bong bóng vỡ đầy tay
Đường hoang phế giữ mối tình cũ kỷ
Chỉ lòng tôi quay quắt đợi chờ ai.

Nhớ đôi mắt nhớ cả mùa phượng đỏ
Thương dòng sông thăm thẳm cánh bèo trôi
Con nước cuốn đem tình tôi đi mất
Mảnh trăng gầy theo năm tháng đầy vơi.

Tìm trong mây màu mắt em huyền thoại
Một trời mơ theo sóng vỗ đêm ngày
Chiều xuống thấp cánh cò về đâu nhỉ
Bờ núi xanh sương lạnh lạc loài bay.

Tôi tìm đâu giữa trần gian bụi đỏ
Chiếc lá học bài ép giữa trang thơ
Màu mắt biếc mơ màng bên cửa số
Rưng rưng buồn chiếc quán nhỏ chiều xưa.

Nợ Một Đời Quê Hương
*Tặng anh Vĩnh Điện và Luân Hoán

Tháng tư lại về đây
Niềm đau kiếp lưu đày
Bao năm chưa trả hết
Tình một đời tôi vay.

Trả tình yêu cho em
Cùng ơn cha nghĩa mẹ
Nắm xương tình đồng đội
Mỗi ngày chợt xa thêm.

Trả đôi môi em hồng
Cho bao mùa xanh lá
Trả cuộc tình lưu vong
Tuyết bay mù đất lạ.

Bao năm đành xa xứ
Ngỡ quên mất cội nguồn
Mây xuôi về quê cũ
Trong nỗi buồn hoài hương.

Gởi một phần da thịt
Làm cỏ xanh chiến trường
Biết bao giờ trả hết
Nợ một đời quê hương.

Áo Mơ Phai

Qua đi bao mùa nắng
Đã tàn mấy mùa mưa
Ngược xuôi từng năm tháng
Tình ngày xưa rất xưa.

Tường vôi màu rêu úa
Rộn ràng trái tim non
Gió bay tà áo lụa
Thắm hồng bờ môi son.

Nghe như tiếng chuông mơ
Của một thời xa quá
Để tình tôi ngẩn ngơ
Bên hiên đời trút lá.

Thời gian như cánh bướm
Mang theo hạt phấn vàng
Tìm đâu mùi hương nhụy
Giữa hai bờ nhân gian.

Em ơi chân trời cũ
Bụi xóa nhòa vết chân
Tiếng chim bên cửa lớp
Còn thoảng hương ngọc lan?

Tình tôi sao em giữ
Tình em tôi lạc loài
Đường phượng bay mù lối
Chỉ còn áo mơ phai.

Những Hàng Me Sài Gòn

Những hàng me Sài Gòn
Bao năm rồi vẫn thế
Áo trắng đường Gia Long
Giữ hương tình tôi trẻ.

Tan trường ai đứng ngóng
Tung tăng gót sen hồng
Tiếng cười tôi say đắm
Qua hết cả mùa đông.

Xuân xanh ngời ánh mắt
Bỗng bừng sắc me non
Khẽ khàng từng giọt nắng
Đậu trên bờ vai thon.

Cánh phượng cuối mùa thi
Chỉ còn trơ nỗi nhớ
Em như cánh chim di
Hàng me đầy bụi đỏ.

Áo vàng của thu xưa
Người xa không trở lại
Nhạt nhòa trong cơn mưa
Nụ hồng chưa kịp hái.

Ôi hàng me Sài Gòn
Bốn mùa qua lặng lẽ
Tìm đâu dấu chân son
Tình tôi thời thơ trẻ?

Tình Cờ

Tình cờ mưa gặp nắng
Bất chợt nên vợ chồng
Phút giao hòa vĩnh cửu
Hóa bảy sắc cầu vồng.

Tình cờ suối gặp sông
Hẹn xuôi về biển rộng
Giữa đất trời mênh mông
Theo nhau vờn đuổi sóng.

Tình cờ bướm gặp hoa
Cho mùa xuân kết trái
Cùng hát khúc tình ca
Bốn mùa xanh trở lại.

Tình cờ ta gặp nhau
Giữa đám đông xa lạ
Em tươi đóa hoa đào
Cuối mùa đông buốt giá.

Bởi thế gian nhiễu sự
Tôi thành người đa đoan
Lòng như trang sách cũ
Bên hồ bóng trăng tan.

Tình tôi bờ lau trắng
Em đi qua hững hờ
Ai hay trời mưa nắng
Cơn đau cũng tình cờ.

Lạc Tình

Trăng cuối mùa trăng mọc đầu non
Tình cuối mùa treo đầy nỗi nhớ
Tôi lận đận lạc loài đâu đó
Trong tim người còn giận hay thương.

Chim trốn tình đậu ở cầu sương
Cánh về đâu giữa chiều ráng đỏ
Mây xám núi hẹn hò bão tố
Chập chùng mưa vây khổn ngàn phương.

Bay lên đi tiếng hát yêu thương
Làm đuốc sáng thắp tình em nhé
Giữa nhân gian đôi bờ quạnh quẽ
Đâu lằn ranh địa ngục thiên đường.

Đã lạc mùa nhỏ của tôi ơi
Lời thở than còn xanh lá cỏ
Cành lộc non một lần gảy đổ
Lạnh tim người biết có sinh sôi.

Thôi cũng đành dòng nước chia đôi
Lá chờ mưa mấy tầng gió biếc
Nụ hôn nồng ngời con mắt liếc
Xa muôn trùng mắt lại có đuôi?

Trăng Cuối Mùa

Vẫn là trăng của ngày xưa
Mang theo nỗi nhớ tôi đưa tiển người
Mỏng manh tiếng hát bên đồi
Ngoài hiên hoa rụng trắng trời bóng mưa.

Vẫn là em của tôi xưa
Bao mùa lá đỏ sao chưa bước về
Ngày đi vàng nụ trăng thề
Long lanh sóng nước vỗ về hồn tôi.

Vẫn là ngày mộng đêm trôi
Nên tình dâu bể không lời thở than
Thôi thì xin hạt sương tan
Để quên một thuở trăng tàn bên song.

Vẫn là tình suối duyên sông
Nên gieo neo mãi tiếng lòng ai đan
Thôi thì buông sợi tơ vàng
Tình tôi nặng nợ giọt trăng cuối mùa.

Mùa Xuân Ở Một
Nơi Nào Để Nhớ

Đêm nay hoa rụng vô cùng
Một năm đất thở không chừng quên nhau
Mù tăm mắt nhớ môi sầu
Nơi nào để nhớ tình đầu năm xưa?
Em như ngọn cỏ gió đùa
Về chiêm bao động một mùa chim bay.

Đêm nay trời đất thở dài
Án thư sách cổ mưa hoài ngàn sau
Ngồi nhìn bạch lạp mờ chao
Tôi nghe tiếng gọi đêm nào quẩn quanh
Ngày mai hát khúc biệt hành
Tình tôi một thuở, thôi đành mất nhau.

Đêm nay em rũ tóc sầu
Một năm đã muộn hoa đào rụng thôi
Yêu em nước ngậm mưa ngùi
Sầu trăm năm gởi một đời tương tư
Nơi nào để nhớ lá thu?
Hàng bay lớp lớp tôi mù lối xưa.

Người Gieo
Hạt Mùa Xuân

Người gieo hạt mùa xuân
Lên bao nhiêu cánh đồng
Qua những mùa hạ nhớ
Mưa bụi mù thu đông.

Cuộc tình như cánh én
Bay giữa trời mênh mông
Em qua vùng biển động
Nỗi nhớ thành bão giông.

Người gieo hạt mùa xuân
Cho mắt môi thêm hồng
Tình yêu thành đốm lửa
Sưởi ấm suốt mùa đông.

Mây bay về quê cũ
Tiếng ai hát bên đồi
Em như cơn gió thoảng
Bước nhẹ qua đời tôi.

Người gieo hạt mùa xuân
Chờ nở hoa một lần
Nụ tình xanh muôn thuở
Trên tay đôi tình nhân.

Thời gian không trở lại
Tóc em có còn xanh
Hạt sương hồng trên mắt
Rơi xuống hồ long lanh.

Mùa Xuân Hoa Trắng
* Nhớ Đà Lạt mùa xuân
đầy hoa ban trắng nở.

Ai đem hoa ban giữa rừng Tây Bắc
Về điểm trang cho thành phố mù sương
Thiếu tiếng khèn giao duyên tình đôi lứa
Vẫn nồng nàn hơi thở đất phương Nam.

Em đem cả mùa xuân về phố núi
Nghe lòng mình xao xuyến gịọt sương mai
Từng sợi nắng vàng tươi màu áo lụa
Thả bên đồi đàn bướm ngất ngây bay.

Tôi trở lại ngày cuối năm phố núi
Ngỡ lòng mình lạc giữa chốn đào nguyên
Hoa ban nở trắng trong tình sơn nữ
Mắt mơ màng nghe tiếng hót chim quyên.

Tiếng suối chảy gởi tình tôi theo gió
Sợi tóc mềm em trói cả hồn tôi
Dáng ai nghiêng đợi bên hàng liễu rũ
Sóng ven hồ lất phất phấn thông rơi.

Lũ chim bay về gọi mùa xuân tới
Tôi lang thang tìm em trong giấc mơ
Em ơi có nghe đâu đây nhạc ngựa
Nhịp kiệu khua giòn một góc phố xa.

Đà Lạt xuân ngập tràn hoa ban trắng
Đường Quang Trung em về dưới cơn mưa
Tôi nhớ thương em qua mùa mê hoặc
Sao lòng còn thao thức những mùa xưa.

Tờ Lịch Cuối Năm

Cuối năm tờ lịch mỏng dần
Nhìn trăng xưa cũ mấy lần đầy vơi
Phố đêm ấm lạnh tay người
Hoa đào một thuở giờ rơi mất hồn
Áo hồng đã nhạt môi son
Tóc xanh chắc cũng dấu mòn đóm khuya
Sợi tơ mấy đoạn chưa lìa
Tình xa nên nỗi cách chia sông dài.

Cuối năm tờ lịch đã bay
Vèo qua ngày cũ phút giây bất ngờ
Xuống lầu vẳng tiếng chuông mơ
Đâu đây nhạc ngựa ngóng chờ qua song
Hoa vàng mấy nụ thu đông
Giọt sương trên mắt đôi dòng vừa rơi
Và tôi chiếc lá ngậm ngùi
Tiển em cánh nhạn cuối trời xuân phân.

Áo Huyền Sương

Hãy mang đi chiếc lá cuối mùa đông
Còn sót lại đầu cành cơn bão rớt
Cứa vào tim con sóng vỗ trong lòng
Ngày tháng tận cho đời tôi thấm mệt.

Có gì đâu em đừng buồn đến thế
Dòng sông đi chia năm bảy nhánh sầu
Nào ai biết tôi về tìm hương cũ
Chợt già cùng mưa nắng thuở chiêm bao.

Gió cuốn đi áo huyền sương ngày nọ
Màu tóc mây em thả lửng bên trời
Con đường xa đem theo bao bụi đỏ
Chỉ một lần mãi thương nhớ khôn nguôi.

Đã hẹn nhau về sao chẳng đợi trông
Tôi lên ngàn người xuôi về biển rộng
Gió thổi đầu nguồn mây bay mãi cuối sông
Tình hai đứa mong manh như áo mỏng.

Hãy trôi đi màu tóc xưa đã bạc
Nghiêng vai người từng sợi nhớ sợi thương
Em đã xa xin tình yêu ở lại
Hương thời gian còn thơm áo huyền sương.

Áo Lụa Vàng

Còn chút mưa rơi trên bàn tay ấm
Thuở yêu người nào biết chuyện gian nan
Em đã quên trong đời tôi hiu quạnh
Áo lụa vàng khóc một mảnh trăng tan.

Còn chút hương cho môi người thơm mãi
Dẫu muộn màng xin đừng nhạt môi son
Tôi và em chưa bao giờ gặp lại
Áo lụa vàng trôi vào cỏi mênh mông.

Còn chút sương thấm trên thềm rêu lạnh
Bên hiên người còn lại giấc mơ xưa
Tôi tìm em giữa mùa hoa lau trắng
Áo lụa vàng chìm theo những cơn mưa.

Còn chút gió theo chân người đi mất
Có chờ nhau khi năm tháng phai tàn.
Chùm thiên lý sân nhà ai thuở nọ
Áo lụa vàng em còn nhớ tôi chăng?

Còn chút nắng gọi bình minh thức giấc
Đợi chim về chờ nhả hạt tương tư
Chiếc lá úa bay theo mùa lưu lạc
Nhớ áo lụa vàng màu mắt tiểu thư.

Mười Năm
Bóng Ngựa Qua Thềm Cũ

Mười năm mộng trổ mây thành khói
Nhớ áo quỳnh hoa chợt ngẩn ngơ
Nhớ tóc hoàng kim chiều đông muộn
Cùng nhánh sông xưa khuất bến bờ.

Mười năm nước cuộn bao dòng nhớ
Quán trọ trần gian lạnh buốt hồn
Giấu mãi đời trong từng hạt bụi
Một mình còn lại mảnh trăng suông.

Mười năm tình đã phai màu tóc
Nắng ngậm ngùi trên ngón tay thơm
Tôi lặng nhìn hàng cây trốn gió
Thì thầm chiếc lá nhớ nụ hôn

Mười năm bóng ngựa qua thềm cũ
Bạn đã xa tình cũng rất xa
Cuối năm uống rượu tìm hơi ấm
Mắt chợt cay theo khói quê nhà.

Đêm Mùa Xuân
Xuống Núi

Ai đem mùa xuân xuống núi
Vàng hoa nở suốt lưng đồi
Lắng nghe suối nguồn vi diệu
Cỏ thơm bát ngát bên trời.

Em như hoa đào ủ nhụy
Long lanh từng giọt sương đêm
Về trong nắng mai rực rỡ
Ửng hồng đôi má nhung mềm.

Tôi đi tìm hương mật đắng
Lang thang uống giọt tình say
Ánh trăng ngày xa thăm thẳm
Chờ người về trong đêm nay.

Ai đem mùa xuân xuống núi
Nghe lòng còn mãi tơ vương
Mầm xanh đem theo chồi biếc
Dẫu lìa sợi tóc còn thương.

Én bay qua từng cơn bão
Cuối mùa còn giữ mê hương
Tôi trôi qua miền cổ tích
Mơ hoài tà áo huyền sương.

Tình bay theo từng hạt bụi
Em về mưa trong bóng mây
Nghìn trùng mùa xuân không tới
Áo vàng đã thoáng qua tay.

Xuân Qua Thành Phố Cũ

Chợt thấy nụ hoa vàng
Rung rinh theo làn gió
Giật mình ngỡ xuân sang
Về qua thành phố cũ.

Len theo từng góc phố
Hương xuân dậy đất trời
Ngày xưa em qua đó
Thương mãi trong lòng tôi.

Chuyện mười năm đã cũ
Chỉ còn giấc mơ phai
Chim ơi! buồn lá cỏ
Có về đậu trên vai.

Cúi hôn từng phiến lá
Tình nhỏ nay về đâu
Giữa dòng đời nghiệt ngã
Rơi rơi cánh hoa đào.

Nhớ em qua làn khói
Thèm một điếu thuốc thơm
Tiếc tình xuân qua vội
Nắng vàng như cọng rơm.

Dòng sông đã mang theo
Nụ tầm xuân xanh biếc
Em ơi con mắt liếc
Thương nhớ ai bên trời.

Giấc Mơ Mùa Đông

Một ngày mùa đông chim bay về phố
Lao xao cành bàng lá đỏ vừa rơi
Nghe bước chân quen qua con đường nhỏ
Em ở trong tôi nỗi nhớ đầu đời.

Thương cánh hoàng lan vàng như thắp nắng
Giọt nắng đầu đông quá đổi dịu dàng
Tôi đứng bên trời nhìn em lặng lẽ
Cơn mưa cuối mùa trôi trong lang thang.

Ngọn đèn đêm đông nhớ ai nhỏ lệ
Cơn sóng trong lòng theo gió qua sông
Những tán cây xanh mờ trong sương khói
Một khối tình sầu ai đợi mà trông.

Chỉ còn trong tôi giấc mơ mùa đông
Khao khát làn môi nụ hôn thơm nồng
Người ở chân mây qua bao sông suối
Em ở nơi nào biển người mênh mông?

Tháng Chạp Rồi
Chim Sáo Ơi

Tháng chạp về đem nỗi nhớ qua đây
Tờ lịch trên tay mỏng đi từng ngày
Chim sáo ơi về đâu trong mưa gió
Cơn bão cuối cùng vừa cuốn lá bay.

Ai giấu mùa đông trong trời thu cũ
Để tóc em buồn trốn nắng trên cây
Mắt môi xưa trôi qua thời thiếu nữ
Tôi mãi đi tìm chiếc bóng trong mây.

Tháng chạp về đem theo cuộc tình xa
Giữa dòng nước chia hai bờ thương nhớ
Bao mùa trăng thấp thoáng đã trôi qua
Khung trời cũ từng thơm hương tóc rối.

Thôi vẫy tay chào mùa đông lạnh giá
Gởi theo người những năm tháng biệt ly
Cơn mưa nhỏ cuối năm còn run rẩy
Ướt vai mềm theo từng bước em đi.

Tháng chạp về chim sáo nhỏ tôi ơi
Nụ tầm xuân còn thơm ngát bên trời
Tôi vẫn đợi bên hàng cây nhớ gió
Em có về áo trắng mãi tinh khôi.

Mộ Khúc

Ơn người
Tôi nợ thu đông
Tiếng chim đêm
Thức
Lời buồn ai nghe.

Đường chiêm bao
Mấy người về
Dù sông biển cạn
Suối khe vẫn tình.

Chờ em
Tôi đứng một mình
Bánh xe thổ mộ
Gập ghềnh đời nhau.

Biển xanh
Sao
Sóng bạc đầu
Để tình tôi phải
Dãi dầu phân ly.

Tìm người
Vạn dặm chim di
Đường tử sinh
Biết
Một đi, biệt mù.

Hành trình tôi
Cuộc viễn du
Về trong một cỏi
Thiên thu nghìn trùng.

Thì thôi huyễn mộng vô thường
Thế gian lạc bước thành đường tôi qua.

Nguyễn An Bình

1 20 21 22 23 24 34