Duyên kiếp

bốn mùa
xuân
hạ
thu
đông
nối đuôi nhau
vẽ
một vòng
hiền khô
bốn ngàn năm
gội
nắng mưa
mà sao vẫn thấy
mình
chưa hề già
tìm em
khắp cõi ta bà
nợ nần
kiếp trước
hay là
duyên sau?
ừ thì
cũng ráng
chờ nhau
một ngàn năm nữa
cũng đâu
muộn màng

Nguyễn Đức Nhơn 

Khóc Tây Thi

Mịt mùng đất Việt, trời Ngô
Lệ giai nhân chảy mờ Cô Tô đài
Nỗi lòng biết ngỏ cùng ai
Ngùi trông cố quốc mơ ngày hồi hương

Chạnh lòng nhau lắm Ngô Vương
Dặm hồng một buổi đoạn trường chia xa
Ngẩn ngơ ta lại nhìn ta
Đất trời mù khói can qua lạnh lùng

Bao năm cá chậu chim lồng
Chôn vùi nhan sắc, nghìn tâm sự buồn
Tủi thân nhi nữ tình trường
Làm thân con quốc kêu sương được gì

Nghìn sau ai khóc Tây Thi
Cho ta góp một chút gì cho nhau
Lựa lời nói với gươm đao
Đừng đem máu lệ nhỏ vào thiên thu.

Oct-2010
Nguyễn Đức Nhơn

Chia phôi

em hỡi mùa thu sắp sửa về
bên trời lãng đãng bóng sao khuya
đèn ai khuya khoắt soi đầu ngõ
dưới bóng trăng tàn treo lửng lơ

đêm đã vơi dần sương thấm vai
nghe mềm môi lạnh lúc chia phôi
nghe từng hơi thở qua làn tóc
thổn thức đôi dòng lệ thấm môi

em hỡi vầng trăng sắp lặn rồi
chuông chùa nức nở buổi chia phôi
ngày mai em hỡi trong làn tóc
hơi thở nào qua phút lả lơi?

tôi sẽ mang theo chút khói hương
thả vào trong gió buổi hoàng hôn
cho ngàn hoa thấm vào trong mộng
để đón đêm về vui phấn son

tôi sẽ ra đi tận cuối trời
tìm trong gió lộng cánh sao rơi
cài lên sóng nước xanh màu mắt
cho mộng tan dần ra biển khơi.

Nguyễn Đức Nhơn  

Huế, em và tôi

tôi đến đây giữa mùa hoa phượng nở
nên sân trường vẫn đẹp mãi trong tôi
thành phố Huế sớm mưa chiều nắng
đò sông Hương vừa ngủ vừa trôi

có những buổi hoàng hôn êm ả
tôi thẫn thờ trên bến Vân lâu
nhớ thương ai câu hò vĩ dậm
thuyền ai kia tách bến về đâu?

em có biết ngoài kia vùng lửa đạn
ngày mai này tôi phải ra đi
thành phố Huế lắm mưa nhiều nắng
che dùm tôi mái tóc xuân thì

tôi ra đi không hẹn ngày trở lại
em học trò áo trắng có yên vui?
tôi cũng học trò như em – ngày ấy
nhưng xa rồi em bé nhỏ tôi ơi!

tôi là lính với chiến trường bom đạn
em học trò với nét đẹp văn chương
em nhớ nhé, viết dùm tôi đoạn cuối
với cuộc tình tôi – một thuở yêu đương!

Nguyễn Đức Nhơn

Một kiếp đa đoan

trăng tàn
một mảnh lẳng lơ
nửa khuya
rớt một vần thơ trữ tình
gặp nhau
từ thuở sơ sinh
yêu nhau
từ buổi bình minh đất trời
mấy mùa hoa khói chơi vơi
bày sao khuya
đã dời ngôi mấy lần
ngồi đây nhớ chuyện xa gần
bóng trăng cuối phố
cũng dần dần tan
mộng đời
một kiếp đa đoan
phủi tay
còn lại vài trang thơ tình
biển đời
một kiếp lênh đênh
đời ta
lên thác xuống ghềnh bấy lâu
một ngàn
một vạn năm sau
ta như con quốc
gục đầu kêu sương…

Nguyễn Đức Nhơn