Texas buồn

mắc võng dưới tàn cây
ngủ vùi trên thế sự
bãi bể nương dâu
sáu mươi năm
mấy mùa lữ thứ
người lính già
gạt nước mắt đêm thâu.
khóc ải nam quan
khóc mũi cà mau
những mùa thu đi
gót chân rướm máu
điệu kèn tiến quân
tiếng thét gầm ma quái
trong rừng sâu
bãi bể
thị thành
chiếc boncho
gói xác người tình
thương quá đỗi
ta bỗng thèm cốc rượu…
mùa thu này
cũng dưới tàn cây cổ thụ
cũng có lá vàng rơi
nhưng không có anh
để choàng vai tâm sự
không có em
để ta ngồi uống rượu
tang thương hề
ôi! cõi nhân sinh…
bỗng nghe đâu đó
điệu nhạc điên cuồng
trong cõi vô minh
vũ trường
hay mộ huyệt
dưới ánh đèn mờ nhạt
em đang ca hay em đang gào thét
bước chân em loạn cuồng
cốc rượu và ta cùng nhau giẫy chết
giai nhân hề! rượu hề!
ta giật mình
tỉnh giấc!
mùa thu qua
không còn lá vàng rơi lác đác
cây cổ thụ trơ cành
bầu trời xám ngắt
đàn chim thiên di
về đây
từ phương bắc
trên thành phố houston
trên bầu trời dallas
texas buồn
texas đã vào đông!

Mẩu thuốc cuối cùng

vất mẩu thuốc cuối ngày

mà lòng buồn rười rượi

ngày hôm nay

hay ngày mai rồi cũng vậy

cũng mong manh như giọt sương chiều

cũng nhịp nhàng

những bước đìu hiu

theo ngõ vắng về nơi vô định.

có những lúc say mèm

chợt tỉnh

đời quanh ta

nhịp sống dửng dưng

như con chim

giữa núi giữa rừng

cất giọng hát bài ca vô lượng.

vất mẩu thuốc cuối ngày

trên dòng đời vô định

như con nước bốn mùa

không biết đâu bờ bến

mênh mông

mênh mông…

người ở quanh đây

xin người hãy lại gần

xem con sóc chuyền trên bờ giậu

xem điếu thuốc chiều nay

chưa kịp giấu

bàn tay run ấm lạnh đời thường.

thương người xưa dốc cạn hồ trường

mà bốn biển năm châu mờ mịt

sông núi ngàn năm

bỗng giật mình tỉnh giấc

gởi hồn oan theo gió về xuôi.

con chim non cất tiếng ngậm ngùi

sương đầu núi bay về lãng đãng

rồi ngày mai

ta lại gặp ta buổi sáng

và buổi chiều

và điếu thuốc trên tay

đốt tương lai cháy lụn từng ngày

thương mái tóc

hắt hiu từng sợi rụng.

ta muốn hỏi

vì sao cuộc sống

vẫn thản nhiên

như dòng nước trôi nhanh

như buổi chiều

khi có nắng vàng hanh

như con sóc vẫn chuyền trên bờ giậu.

như chiều nay

ta nghe lòng bối rối

và mẩu thuốc cuối cùng

đã tắt giữa bờ môi!

 

Texas buồn


mắc võng dưới tàn cây

ngủ vùi trên thế sự

bãi bể nương dâu

sáu mươi năm

mấy mùa lữ thứ

người lính già

gạt nước mắt đêm thâu.

khóc ải nam quan

khóc mũi cà mau

những mùa thu đi

gót chân rướm máu

điệu kèn tiến quân

tiếng thét gầm ma quái

trong rừng sâu

bãi bể

thị thành

chiếc boncho

gói xác người tình

thương quá đỗi

ta bỗng thèm cốc rượu…

mùa thu này

cũng dưới tàn cây cổ thụ

cũng có lá vàng rơi

nhưng không có anh

để choàng vai tâm sự

không có em

để ta ngồi uống rượu

tang thương hề

ôi! cõi nhân sinh…

bỗng nghe đâu đó

điệu nhạc điên cuồng

trong cõi vô minh

vũ trường

hay mộ huyệt

dưới ánh đèn mờ nhạt

em đang ca hay em đang gào thét

bước chân em loạn cuồng

cốc rượu và ta cùng nhau giẫy chết

giai nhân hề! rượu hề!

ta giật mình

tỉnh giấc!

mùa thu qua

không còn lá vàng rơi lác đác

cây cổ thụ trơ cành

bầu trời xám ngắt

đàn chim thiên di

về đây

từ phương bắc

trên thành phố houston

trên bầu trời dallas

texas buồn

texas đã vào đông!

 

Núi rừng và tôi


chiều ở đây thật buồn

mây trời giăng tám hướng

thung lũng dày sương mù

tôi ngồi nghe gió hú

lão tiều phu đốn rừng

nghe đau từng nhát búa

có con chim lạc đàn

xoải cánh chiều qua núi

rừng ngàn năm vẫn buồn

chôn sâu niềm u uẩn

người ngàn năm vẫn còn

đi trong vòng lẫn quẩn…

rừng ngàn năm còn đó

tôi trăm năm còn đây

rừng lắc lay theo gió

tôi nhìn mưa thu bay…

 

Như qua sông Dịch


mưa chiều ghé quán ngồi nghe nhạc

quán vắng nhạc buồn sầu miên man

“ai lướt đi ngoài sương gió

nghe dường như tiếng thu đang tàn…”

guốc ai gõ nhịp trên hè vắng

từng bước rơi đều qua lối mơ

nửa chiều vàng vọt mưa và nắng

ta nghe chừng đâu đó một hơi thơ

cô bé ơi châm giùm ta điếu thuốc

cho cõi lòng bớt lạnh lúc chia xa

ta cũng muốn ngồi đây cho hết kiếp

ngặt đường đời thì rộng đến bao la

ta bỏ đi giữa trời mưa gió

từng giọt rơi buồn trên bến sông

như tráng sĩ một lần qua sông Dịch

biết có còn trở lại hay không?

bến sông vắng lòng người cũng vắng

khách giang hồ chọn kiếp phù vân

cô lái ơi ! chở giùm ta qua đó

nơi cuối trời nơi cuối nẻo bâng khuâng!

* Văn Cao


Mười năm nợ nần

 

chiều nghe loáng thoáng màu thu

lá xanh níu

lá vàng đu trên cành

ta ngồi tiếc lá màu xanh

nhớ xưa trót lỡ tành hanh với người

ruột gan bày hết ra ngoài

nợ nần nhau biết có đòi được không?

giữa trời

giữa đất mênh mông

giữa ta

em vẫn còn trong tâm hành

giữa ta

còn chút bàng hoàng

giữa em

còn chút lỡ làng duyên xưa

giữa đời

còn chút mộng mơ

rớt trên nỗi nhớ ta vừa mới nhen

giữa đêm

lẳng lặng trước đèn

giữa đêm

lẳng lặng hồn len vào hồn

mười năm

trời!

nợ vẫn còn

mười năm

ta đã thấm đòn rồi em!

 

Đò sông Hương


lang thang

chiều phố đông người

mím môi

nén một nụ cười xót xa

cầu gia hội

chợ đông ba

phố quen

người lạ

chiều qua lạnh lùng

mưa còn rơi

buốt dòng sông

lênh đênh

một chiếc đò không mái chèo

đò em

tôi lén gieo neo

giữa khoang

một chiếc đèn leo lét buồn.

 

Lục bát ba câu 1

1.

(Tự truyện)

ta là hạt bụi cù bơ

một đời cù bấc, làm thơ cù nhầy

vậy mà nhỏ cũng khen hay!

2.

(Tặng Huỳnh Ngọc Chiến)

Long môn lỡ đút đầu vào

quậy cho nổi trận ba đào mới cam

Quá nhi, cô tưởng em làm.

3.

(Tặng Nguyễn Cát Đông)

dã tràng xe cát biển đông

đụng con sóng dữ thành công dã tràng

vậy mà cũng khoái bò ngang!

4.

(Tặng Ngô Nguyên Nghiễm)

đỉnh non ông một mình ngồi

lật trang Kinh Tự còn đôi ba vần

sẩy tay rớt xuống hồng trần!

5.

(Tặng Nguyễn Tôn Nhan)

hành tăng một buổi độ đường

còng lưng cõng cái vô thường sang sông

chắc gì sắc tất thị không!

6.

(Tặng Trần Yên Thảo)

chân trời nào có bao xa

mà lão Tề lộn đến ba bốn vòng

mới hay mình lọt vào tròng!

7.

(Tặng Đoàn Thuận)

buồn tình đốt lửa đêm mưa

hong khô ký ức còn chưa khô tình

giữa đêm ngồi khọn một mình!

 

Bướm trắng


em về gió lộng tóc bay

mùa hoa vàng mộng nở đầy lối xưa

dáng gầy tà áo đong đưa

giọt sương chiều muộn cũng vừa vỡ tan

dòng êm, con nước mơ màng

gió lay bờ mộng, hai hàng liễu buông

sắc trời nhuộm đỏ chiều hôm

trắng hoa bờ giậu cánh chuồn chuồn bay

em về có ở lại đây?

tôi gieo mộng giữa ban ngày mà vui

ra ngồi giữa đám vòi voi

trắng hoa, trắng cả lòng tôi giữa trời

em về rồi lại đi thôi!

bỏ sau lưng một vành môi hững hờ

tôi ngồi dệt nốt bài thơ

hóa con bướm trắng nằm mơ ban ngày!

 

Bài ca dao chiều


dặm ngàn sông núi ngẩn ngơ

đường quanh mấy nẻo chiều trơ bóng tà

chập chờn giữa đỉnh đồi xa

khói in mấy nóc chòi pha sắc buồn

nắng chiều thoi thóp bên hiên

gió ru nhẹ cánh con chiền chiện bay

véo von giữa đất trời này

biết đâu rồi cũng một ngày chia xa.

 

Mùa gió bấc


mây trắng đùn quanh đỉnh núi ông

gió mùa đông bắc thổi buồn không?

đồng khô một dải mù sương khói

ta đứng nhìn quanh chợt chạnh lòng

kìa hãy nhìn xem ngọn xã thô

muôn đời một bóng đứng bơ vơ

đã biết bao lần mây trắng phủ

và biết bao mùa gội gió mưa

chiều xuống ra đồi dương hóng mát

ghé vào quán gió uống bia hơi

hởi ơi! ngọn gió mùa đông bắc

đã bao lần xé nát hồn tôi

nôn nao ít bữa vui mùa tết

gió bấc thổi về gió tháng hai

bụi cuốn mịt mù con lốc xoáy

trong âm vang nghe từng tiếng thở dài

rời phan thiết còn nghe nhung nhớ

cái buổi chia tay cũng nặng lòng

sông mường mán ba chìm bảy nổi

mấy ai quên dù chỉ ghé một lần.

 

Sau mùa chinh chiến


anh bỏ đi rồi, tôi ở lại

chờ bao oan nghiệt trút lên đầu

tôi vẫn đứng giữa một trời ly loạn

tàn chiến chinh mùa nắng lửa mưa dầu

chiều hun hút giữa rừng thiêng nước độc

đêm uy linh nhờn nhợn tiếng ma hời

từng giọt máu căng phồng bày muổi đói

tôi bỗng sờn da, bỗng rợn người

đêm về lạnh lẽo đêm cà tót

hiu hắt mưa khuya tạt chiếu nằm

núi rừng vây hãm người thua cuộc

hì hục quanh tôi tiếng hổ gầm

những bước chân đi thật não nề

mây mù giăng kín nẽo sơn khê

bao nhiêu chiếc bóng vô hồn ấy

sáng sớm ra đi chiều lại về

rồi lại ngày mai lại sáng mai

rồi lại bao nhiêu tiếng thở dài

cái gô và chiếc quần bao cát

nó lại cùng tôi đứng giữa trời… !!!

Biển, Em và tôi


biển quê tôi muôn đời ôm bóng nắng

cồn cát nằm phơi ngực trắng quanh năm

cũng có lúc biển vô tình dậy sóng

mây bốn mùa theo gió núi về thăm

em xa vắng có nhớ mùa hạ biển

thành phố buồn vẫn đợi bước chân em

biển cali mỗi lần nghe sóng vỗ

có làm em nhức nhối buồng tim

nhớ những lúc xôn xao mùa biển động

lũ học trò vắng bóng những chiều hôm

tôi và em vẫn thì thầm trong gió

đợi đêm về nghe sóng vỗ triền miên

em yêu dấu có bao giờ em khóc

khi cuộc đời là hai ngả chia ly

tôi và em xa nửa vòng trái đất

biển mủi lòng thương kẻ ở người đi

thôi em nhé vốn là loài chim biển

chim vô tình cánh bạc vỗ bờ xa

biển và tôi đã mấy lần bật khóc

biển muôn đời vẫn dạo khúc tình ca.

Nguyễn Đức Nhơ