Nguyễn Kim Hương

NG K HUONG

Nhớ Cha

Qua sông bỗng thấy ngậm ngùi
Để cha ở lại, con xuôi dòng đời
Một mình cha với mây trời
Theo chồng con vẫn không nguôi nhớ về

Cha ngồi nắng úa ven đê
Hai bờ xa cách chiều quê mịt mù
Rụng đầy trước ngõ mùa thu
Lá vàng đã mấy bận từ ngày đi

Xa cha, buồn nhớ từng khi
Dầm mưa dãi nắng chỉ vì nuôi con
Nhớ ngày mắc bệnh, xót lòng
Cõng con lội mấy dòng mương, cánh đồng

Suốt đời cực khổ long đong
Cho con êm ấm thoả lòng trẻ thơ
Ánh hồng toả rạng giấc mơ
Làm sao trở lại. Chỉ ngơ ngẩn buồn

Bóng ai độc mộc chèo xuồng
Nhớ cha quê cũ chạnh buồn không phai
Mong cha vui khoẻ từng ngày
Dù xa cách mấy, một mai cũng về

Nguyễn Kim Hương

Nghiêu Minh

Nghiêu Minh

Mai Ta Về

Mai ta về nằm chung một nghĩa trang
Có kẻ thù thân mộ bia cùng hàng
Những ngày giỗ kỵ cô hồn cả nước
Thù thân gì cũng hưởng một nén nhang !

Mai ta về nếu còn sống được vài năm
Ta sẽ tỉnh bơ bắt tay từng thằng
Dù ngày trước hắn đương quyền chụp mũ
Cái mũ phía Bắc, cái mũ phía Nam

Ta sẽ rủ hắn xíu mại cà phê
Hoặc trái mận trái cốc quán đồng quê
Để mọi phía khề khà ngất ngưỡng
Nghe sai trái nhau kẻ dưới người trên

Mai ta về đến thăm cô bồ cũ
Để thấy hạnh phúc con cháu đầy nhà
Nếu còn nhìn nhau trong đôi mắt nụ
Ấm được cả hai răng móm mắt lòa!

Mai ta về thăm lại cây trứng cá
Quang Trung tan trường ghé lại hát đàn
Thời chị đệ nhất yêu tôi đệ tứ
Nắng Hốc Môn có ‘nhạt nắng’ Bình Nhâm?

Mai ta về tìm thằng hay phá chọc
Lấy cần câu và bắt đi đường vòng
Sợ hắn chận đường ta hay nghỉ học
Trường học đầu sông hắn giữa sông

Mai ta về làm lại giấy khai sinh
Trước phòng hộ tịch ông xã nạt nộ
Cha mẹ nhà quê sợ tăng thêm tuổi
Đổi tháng ngày sinh ta mất tử vi

Mai ta về ngồi đưa ngọt đưa cay
Mấy thằng nối khố vợ một vợ hai
Và chụp hình chung để làm kỷ niệm
Còn nhớ mặt nhau phúng điếu tương lai!

Mai ta về trên lối mòn lụm cụm
Em Nhuyễn, A Lành rót rượu bên đường
Ta sẽ làm thơ tặng em răng sún
Em hát xàng xê rượu ngọt phi thường!

Mai ta về thăm ‘thằng thầy’ cờ tướng
Dạy ta không thắng thì biết thủ huề
Ta bỏ học lê la tiệm hớt tóc
Say mê ngựa xe chốt đi không về

Mai ta về đi qua sân banh xã
Những chiều đá độ nước đá chanh đường
Ta làm thủ môn banh cứng như đá
Bất tỉnh mấy lần uống nước tiểu luôn

À, mai ta về thăm em học hát
Biết em yêu thầy mà thầy rất nghiêm
Em tự tử ta mất ngủ cả tháng
Lỗi tại tôi, lỗi mình không nợ duyên

Mai ta về còn trăm nghìn nơi chốn
Ta thăm hết và kễ chuyện huyên thiên
Vì thời gian và tuổi ta lộn xộn
Như chuyện một ngàn lẻ một đêm

Mai ta về như cây và cối
Vẫn lặng thinh nhìn bầy thú rừng
Đang soi bóng chờ trăng bên suối
Thỉnh thoãng nghe đất chuyển lửa bùng

Cuối cùng, mai ta về em kè bên
Em của trăm năm của nợ nần
Ba mươi năm em như gái thượng
Tưởng ta cái gùi đeo hoài sau lưng!

Nghiêu Minh