Dạ Dung Vũ

Dạ Dung Vũ
Mượn Thơ Anh Trả Thơ Anh

Một đóa vô ưu hoa tịnh trai
Hoá thành sương khói mộng bi hài
Ngày như khánh tận đêm mất hút
Bóng ảo hồn ai, mộng liêu trai

Mơ một ánh sao suốt dặm dài
Lạc giữa tinh cầu ánh nguyệt phai
Vẫn dõi theo anh từ truyền kiếp
Vọng tiếng nguyệt cầm khúc bi ai

Hỡi anh,
Em chỉ là loài hoa cỏ dại
Một đoá hoa hồn lạc tình phai
Đơm mộng tràn lan trên mặt đất
Chút tình nhân thế, khởi bi hài

Hôm nay mười sáu tháng hai
Là ngày sinh nhật của ai…..dại khờ…?
Tình trần một cõi bơ vơ
Tình thơ, lại chỉ là thơ giỡn đời

Ơi anh
Một ngày rồi lại một ngày
Ngày qua cũng lại qua ngày thế thôi
Chiếc thuyền định mệnh đời tôi
Đong đưa số phận nổi trôi từng ngày
Để rồi,
Vai anh nặng với hai vầng nhật nguyệt
Còn vai nào anh dành lại cho em
Ghé mái đầu ấp yêu làn hương thoảng
Một chút ấm hương yêu nơi xứ lạ
Vai anh nặng chở hai vầng nhật nguyệt
Em vô tri khóc ngất ướt vai anh
Tim thoi thóp run kêu lời tha thiết
Ở nơi đâu…chút ấm mộng tình người

Thơ Ghi Trên Tuyết

Anh cứ lang thang giỡn mặt đời
Tỉnh như không giữa dòng chơi vơi
Nhưng hãy hiểu rằng có đáp số
Bóng cười khan… đối ẩm đầy vơi

Em không nói và viết thêm nữa
Nỗi đau đã lấp đầy lại như xưa
Lời tế nhị… chưa xong… người đã nói
Đã quá đủ… nếu em vẫn chưa chừa

Nếu nỗi đau lại đầy như xưa cũ
Có nghĩa là đáp số đã sai
Lời tế nhị là lời sám hối
Đẩy nổi đau quá khứ đi xa

Sao lại hiểu như là lời chối
Những ân tình gần lắm chứ không xa
Không ẩn ý khi tình theo hơi thở
Cùng rung lên với nhịp đập con tim

Hãy cố nghĩ cho cạn lời đấy ý
Vì anh ơi! em thất thế vì anh.


Em nhỏ máu đề thơ trên tuyết trắng
Tuyết tan thơ bầm đỏ còn nguyên
Người xúc tuyết ngại ngần không dám xúc
Vì ý tình người là quà quý của tự nhiên.

Anh như tuyết trắng ngần trong nắng ấm
Em chỉ là giọt máu đọng trong thơ
Sao anh biết nỗi buồn đông đá nhĩ
Em ngu ngơ giữa tuyết lạnh không ngờ

Cám ơn anh đã nói lời không thật
Cho em thêm chút nghị lực để gần anh
Khi người nói đang không là đã có
Anh bảo là đang có chính là không

Lời từ chối ngọt ngào trong mật đắng
Vẫn là lời mời gọi tiếng yêu thương
Hãy yêu nhau mặc đời thêm vướng bận
Vì nếu không đời sẽ hóa vô duyên
Sẽ đắng nhạt như cà phê thiếu ngọt
Và sẽ não lòng mỗi lúc bóng chiều lên.

Hãy cứ thử một lần anh yêu nhé
Quên hôm qua và hướng tới ngày mai
Anh sẽ thấy đêm không dài vô nghĩa
Và ngày nắng lên giữa tuyết trắng ngần.

Vấn Duyên

Tặng riêng hàn sĩ chút dịu dàng
của phù dung nở muộn màng đêm xuân

Pháo hoa nở ấm đêm xuân
Duyên thừa không khỏi phân vân bàng hoàng
Tình thơ đón nửa hồn hoang
Em đây ngơ ngẩn, ơi chàng biết không?
Đoạn trường đau đáu tơ lòng
Cũng nghe nỗi nhớ thơm nồng thịt da
Hình nghiêng trở bóng thiết tha
Đêm ba mươi, gọi… hồn ma lưu đày
Bầu rượu lạnh nhỏ máu say
Chuyền tay ly cạn quắt quay đường về
Về đâu?… chung một cõi mê
Trần ai chỉ lắm não nề gian truân
Bến yêu chững lại ngại ngần
Vàng hong tóc rối lựa lần thời gian
Thôi thì tháp cánh thiên thần
Ta du mộng ảo đường trần thiên thai
Hồ ly hóa kiếp trang đài
Nho sinh bẻ bút hòa hài cung thương
Thoắt canh một giấc vấn vương
Lay chồng vợ gọi, mơ hương nơi nào
Em kìa,… là giấc chiêm bao
Bên anh chỉ có vườn đào của em

Đêm ba mươi quá êm đềm
Nồng say ngất ngưỡng bên thềm xuân phân
Hồn hoang trả giấc phong trần
Chiêm bao tỉnh mộng hồ cầm thi thơ.

Dạ Dung Vũ