Túy Hà

A-Túy Hà

Thao Tác Thường Tình TV22

mỗi ngày đào lổ trồng cây
ngỡ như đào huyệt chôn ngày tháng tôi
mỗi ngày tiễn thời gian trôi
làm sao vun gốc hoa đời quắt queo
mỗi ngày nghe gió ngàn reo
khác gì ma hú lưng đèo vọng âm

chỉ thế thôi rất ân cần
sáng trưa chiều tối lặng câm riêng mình
đôi bờ ngăn cách tử sinh
khác gì tơ sợi lưới tình mong manh
cảnh đời biến đổi rất nhanh
khác gì mây trắng trời xanh ghẹo người

dù sao cũng cảm ơn đời
mưa khuya nắng sớm tứ thời giao hoan
sinh sinh diệt diệt tuần hoàn
nhân gian tiền kiếp tro tàn bụi bay
phải chăng hai chữ đêm ngày
chính là biên giới tỉnh say giữa đời

mỗi ngày đào lỗ giỡn chơi
chôn mây vân cẩu cầm hơi thở tàn.

Xuân Vẫn Xanh Xao

Có phải xuân về trên môi đỏ
như nụ đào non nở cuối đông
thảng thốt vờn bay tờ lịch rụng
chạm vào nỗi nhớ đôi bờ trông
mây Tần cố quận đâu còn thấy
giữa không gian mù trời mênh mông
mùa Xuân vừa nhắc người thêm tuổi
đôi mắt cười ai giữa trống không
quê nhà chắc Mẹ còn tựa cửa
chờ bóng con xa mong kịp về
Khổ Qua dồn thịt chừng đã rục
nồi bánh Chưng tàn lửa đêm qua
câu đối có rồi chưa kịp dán
Dưa Hành Pháo đỏ vẫn còn nguyên
con ơi! Tết nữa là mấy Tết
lần chuổi đêm ngày đã mỏi tay
Nhang tàn khói lụn bàn thờ lạnh
quay quắt mình ên một bóng hình

sóng nước Cái Vồn còn nặng hạt
phù sa sông Cửu mấy nhánh chia
An Thành bến cũ chiều vắng khách
cô lái chờ ai mắt lạc thần
ba mươi phiên chợ chiều đã vãn
ai nhặt dùm tôi cánh hoa tàn
ở đây trời vẫn mênh mông lạnh
hai bờ thương nhớ giữa quạnh hiu
một mình đối bóng mình đơn lẻ
gió xuân quấn quít cội Mai già
lại nhớ làng quê xa vời vợi
ngõ Trúc bờ kênh có đợi chờ
trẻ nhỏ ngày mai khoe áo mới
Mẹ già chải tóc điểm sương rơi
thương con lưu lạc đời biệt xứ
in bóng Long Hồ nhật nguyệt trôi
mùa Xuân thêm tuổi là thêm tủi
mất nước lưu vong vẫn nhớ nhà
chỉ sợ tháng ngày thâu ngắn lại
Xuân về mẹ vẫn thiếu tro than
có người đã bảo xin được đổi
cả một thiên thu tiếng Mẹ cười*
còn tôi xin được trừ tuổi thọ
trong vòng tay Mẹ xót xa chia
ngọn gió bắc phong như muối xát
rát thịt cắt da nỗi nhớ nhà

Mẹ ơi! con sẽ về bên Mẹ
chỉ sợ thời gian không ngừng trôi
Em gái Nha Mân xin đừng đợi
tôi khách sang sông đã lỡ đò.
thôi đành xin hẹn ngàn sau nữa
tôi là phù sa em nhánh sông.
mượn nén nhang xa đưa một lạy
xin Xuân cho Mẹ vạn phước toàn
cho em môi vẫn hồng trong nắng
xua gió đông xa khỏi phận người
mùa Xuân, Em, Mẹ đều thêm tuổi
còn tôi thêm nặng gánh oan khiên
bao Xuân xa Mẹ và xa xứ
xa cả Em tôi bạc má hồng.
hực lửa trong tim bầm máu đỏ
nhớ Em thương Mẹ một đời trông.

Xuân đến làm gì xuân biệt xứ
Đau như dao cắt nát Xuân hồng.

Sắc Không

Anh đã đi qua những bờ đá dựng
in bóng mình trên vách buồn hiu
anh đã đứng trên nhiều bờ vực thẳm
nghe tiếng mình vọng lại tự thâm sâu
vực vô biên
đời người hữu hạn
thất vọng rồi lại hy vọng vươn lên
tất cả nhờ tình người trao gởi
là tư trang cho nghị lực mình

Người còn thở,
trời còn nhật nguyệt
ánh dương soi lại nhớ nguyệt đề
nguyệt đề sương mãn mơ cổ tự
người đầu sương điểm vẫn nhớ nhau
ý câu thơ cũ còn như mới
anh trải lòng ra phủi giọt sầu
em là sương phụ
trăng tròn khuyết
nhan sắc mãn khai tâm trắng ngần
bước đi một bước thêm ngớ ngẩn
anh nhớ em nhiều
em biết không
hữu tình tâm vọng là vương vấn
một sát na thôi đảo ngược đời

Mênh mông
trời đất mênh mông lắm
anh thiếu em rồi đời nghiêng xiêu
mỗi mai thức dậy nghe chim hót
ngỡ tiếng em cười giữa tịch liêu

nỗi nhớ mây mưa trong tiềm thức
dai dẵng hằng đêm ướt chỗ nằm
ngoài kia
cô tịch thềm rêu lạnh
hữu hạn vô biên có khác gì

ngày vẫn mây bay ngang đầu núi
nguyệt khuyết đêm về nghe quanh hiu
những bờ đá dựng còn in dấu
một kiếp phù sinh – nắng gọi chiều

thôi thì xin gởi tình anh lỡ
vào chốn vô ưu khác cõi người
em về đối bóng và tự vấn
sẽ thấy anh cười trong hắt hiu.

Chạm Cửa Mùa Thu

chớm thu dạ lý ra hoa
hương đưa quấn quýt thoảng qua hiên nhà
chạm vào nỗi nhớ vườn xa
mùi quen một thuở quanh ta sớm chiều

hoa thơm ủ hương người yêu
dỗi hờn giọt nắng thềm rêu hững hờ
biết là người chẳng đợi chờ
tình theo xác lá chạm hờ bến mơ

cho tím thu rụng vào thơ
rải trên cỏ lạnh mơ hồ vây quanh
cây nghiêng, mây tụ nặng cành
gió đùa tóc rối sắc xanh nhạt nhòa

cuối thu hơi lạnh dồn qua
chỉ là len lén như là gió đông
ừ thì chắc từ xa sông
quên đò bỏ bến trống không những chiều

những chiều thu biệt dấu yêu
ta đi người ở nói điều gì đây
bờ xa sông cạn gió lay
buồn lên hàng liễu đêm ngày nhớ mong

dường như có sóng trong lòng
còn đâu dạ lý vườn không quê nhà
hương hoa cũ mùi thịt da
gom thành nỗi nhớ kinh kha ngậm hờn

ngọn dao trích huyết không sờn
cắt ngang điểm dọc cuộc chơi đã tàn.
cám ơn hoa quyện khói nhang
tiễn ta qua ải gian nan đời này.

Túy Hà