Trần Việt Cường

Trn_Vit_Cng

Đêm Lạnh

đêm Giáng sinh có một người lặng lẽ
ôm nhớ nhung bên hang đá nguyện cầu
Chúa Hài đồng trong vòng tay Đức Mẹ
hiện xuống trần gieo bao sự nhiệm mầu

hòa niềm vui cùng bao người đón lễ
cúi xin Ngài ban ơn phước chúng con
đã bao mùa bước chân còn lặng lẽ
đón Noel với hoài vọng chờ mong

Người xa vắng bên góc trời mòn mỏi
trái tim buồn xao xác ủ hồn đơn
bóng soi hình vách lạnh rũ bên song
đêm lạnh giá có ai chờ ai đợi ??

Đêm yêu thương đêm an lành thánh thiện
trải tim hồng tha thiết với niềm tin
ngày hội ngộ thơ tình thôi lạc vận
rượu tương phùng chuốc cạn ngọt môi êm

và lại xin, cho con xin lần nữa
hồng ân Người ban bố khắp tha nhân
cho kiếp người chịu khổ đau lận đận
tự hỏi mình hạnh phúc đến hay chưa?

cuộc đời này còn gian nan chìm nổi
kẻ thiếu cơm người không chỗ nương thân
trẻ cơ nhỡ bôn ba cùng cơm áo
già tóc sương bên phố chợ lịm dần

giữa dòng đời co ro chìa tay với
chút quà thừa người qua lại quẳng cho
chỉ vậy thôi độ sinh ngày cũng đủ
mốt hay mai … cứ để một đời trôi

xin nhìn lại với tấm lòng rộng mở
chia sẻ và đồng cảm với nỗi đau
đóa hồng tươi dưới ban mai rạng rỡ
tim thăng hoa nhân ái tuyệt dâng đời … .

Phiến Lá Thu Đau

Trong tận cùng nỗi đau khó tả
Em nhớ anh lặng lẽ dòng sông
Trôi bên đời chất chồng nghiệt ngã
Em rã rời anh nhớ em không

Thân lạnh giá lòng như nham thạch
Âm dương tương khắc nhức toàn thân
Có một lời em cần bộc bạch
Đau đáu riêng mình sợ phong vân

Gió và mây bay về đâu nhỉ
Em và anh xa cứ ngỡ gần
Làm sao biết thu vàng xứ mỹ
Lá có khô hay vẫn ngại ngần

Trên giường bệnh em mơ rất lạ
Thấy anh về như phiến là thu
Rơi thật nhẹ như là bất khả
Và tự dưng hun hút sương mù

Em sợ quá anh ơi! Em sợ
Chia biệt thu và những lời ru.

Sông Nghẻn

Sông ngưng chảy vì dòng tắt nghẽn
Như trong em uất ức nghẹn ngào
Đau thể xác cắn răng chịu được
Đau thâm tâm ai biết để dò
em cúi xuống thả lòng nham thạch
Chảy vào sông yêu dấu những ngày xưa
Sông tắt nghẽn lòng em cũng tắt
Người đi con sóng cũng đau lòng.

Trời vào Thu hay vẫn còn là Hạ
Mà sao nghe đau đáu nỗi niềm riêng
Mà sao nghe nhưng nhức những ưu phiền
Không, không thể
Trôi theo dòng vô vọng
Tờ lịch rơi còn ngón tay để tính
Như lá thu phai như mây bàng bạc
Vẫn còn giọt sương trên những nhánh sầu.

Lòng tự nhủ như Nai rừng thu vắng
Vẫn đạp lên xác lá vô hồn
Tiếng chuông vọng dội vào tâm thức
Gởi tình theo ngọn khói chiều bay.

Đau đau lắm
Nhưng lòng không ngưng nhớ
Sông nghẻn dòng vẫn còn những nhánh chia
Gởi về anh thư đi bốn phía
Biết phía nào anh ngắm khói chiều lên.
Em quặn thắt chờ nghe sông chảy
Để dòng không cạn nước sóng dồn thêm.

Nhớ Lá Me Bay

em ơi cài lại kim thoa
điểm trang xuống phố rong chơi xem nào
cùng anh đi dạo vài nơi
nhặt thêm kỷ niệm cho đời thăng hoa
tính anh vốn rất thật thà
thích khoe em với ngườ ta ấy mà
anh khoe với bạn gần xa
phong trần anh vẫn có ngà ngọc đây
chúng mình vui giữa ngàn cây
bóng me cường để che mây nhốt ngày
khi em cười ngỡ hoa bay
anh hôn thật nhẹ cũng ngây ngất tình
môi êm mắt biếc làm thinh
sau làn kính trắng có hình anh không
hay là chỉ có mênh mông
vì em vẫn nhớ người chưa trở về.

nếu là như thế em ơi!
thì anh xin hóa ghế ngồi mời em
vì là ghế đá không êm
nhưng dù sao cũng đỡ đêm lẫn ngày.
nếu lỡ chiều nay mưa bay
anh là dù lớn che đầy vai em.
cho em trọn vẹn chờ thêm
mặc anh chết ngất giữa đêm âm thầm.

buồn như chuyện vỡ nguyệt cầm
người yêu người bước, em lần theo sau.
em theo cho đến bạc đầu
dù đường dẫn đến tận cầu tử sinh.

nụ hôn em giữ riêng mình
dù anh sương khói lụy tình mong manh.

Chờ Nhau
Vẫn Mãi Chờ Nhau

đêm sâu mưa nhỏ giọt buồn
bên hiên lạnh giá xót lòng nhớ nhau
vầng trăng khuất bóng còn đâu
để vần thơ cũng gục đầu ngủ quên
về đâu ngày tháng mông mênh
trái tim tù tội buồn tênh giữa đời
buồn tôi lệ nhỏ không lời
hoa tàn héo rũ vẫn mời tay ai
ngậm ngùi xuân đã tàn phai
gió mưa vùi dập lá lay sóng nhồi
chỉ còn một chút tình thôi
em xin trao nốt tặng người phương xa
cuối đường về giữa sân ga
chuyến tàu mòn mỏi người qua chưa về
chờ nhau dù phải ê chề
chờ nhau dù trải qua mê sảng đời….

Mai Về Gầy Lại Cuộc Chơi

mặc làn khói trắng giữa hơi thở buồn
anh là thuyền nhỏ không buồm
trôi theo sóng gió dỗi hờn riêng mang
mai về thuyền nát thân tàn
vẫn lên tiếng gọi nhập đàn cùng em
chỉ là sợ em lại quên
vì thời gian chẳng lạ quen với người
thời gian oan nghiệt em ơi!
mặc ai cười khóc mặc đời tang thương.

Chỉ mong em mộng bình thường
Mai về chăn chiếu đêm trường có nhau
Ta xây lại mộng ban đầu
Cho dù bạc tóc áo nhàu cũng cam.

mai về chung bóng đường mưa
vầng trăng năm cũ vẫn chưa nhạt màu
đêm dài thôi khóc tình sầu
bên anh như thưở ban đầu mới yêu
không còn soi bóng hắt hiu
trước hiên sân lạnh phủ rêu đợi chờ
hình như gió động đường tơ
ru câu tình tự lời thơ đậm đà
trao nhau dấu ái ngọc ngà
dù cho nắng đã xế tà bên hiên
dìu nhau quên hết ưu phiền
bóng hình chung đổ chiều nghiêng giao hòa…

Trần Việt Cường