Trần Thị Hà Thân

Trn_Th_H_Thn

Ngẫu Hứng

nhớ …
nhớ chi không nhớ nhớ con đường
hàng cây phương tím, trưa buồn công viên
nhớ chi không nhớ nhớ triền miên
như ngày không nắng thèm nhìn bóng ai

bên ni tháng năm nhẹ nắng
bên tê chắc người buồn lắm phải không?
chờ đi, mai mốt em về
nắng cao, năm tháng đam mê rất hồng
và anh…
này
mây có bao giờ ngừng trôi
gió có bao giờ ngưng thổi
hỏi có thương nhớ nào đọng một chỗ không anh?

Chờ Anh

anh cũng biết xuân đang về rất khẽ
cơn mưa phùng bay nhẹ suốt hôm nay
em ước gì có anh ở cạnh đây
vuốt đi những giọt mưa len tóc rối

mai này đây khi trời hồng nắng đẹp
ong bướm rộn ràng mai trổ vàng bông
mùa yêu thương đưa mình lại gần nhau
cho da thịt miên man cùng ân ái

em kiêu sa rộn ràng như sóng vỗ
nhịp thở nồng à ơi nhịp dấu yêu
trái tim ấm hình như là say đắm
phút hẹn chờ anh về dệt trời mơ

như lóng lanh giọt mưa rơi ngoài ngõ
em môi hồng vui quên nắng thiếu rơi…

Malibu Gởi Niềm Tâm Sự

sáng nay ra ngoài biển
Malibu mù sương
biển đưa cơn sóng nhẹ
lòng em cao nhớ thương

gió bay tóc rối tình vương vấn
em vai gầy đứng ngã nghiêng đây
biển xanh sóng thấp thì thào tiếng
tim vỡ ào nhịp nhớ thương lên

em nghe biển hát sóng reo
mắt cay rồi nhớ mùi thơm môi người
vòng tay ôm giữa đất trời
môi môi siết nhẹ nụ hôn ru tình

sáng nay ra ngoài biển
Malibu mù sương
tự nhiên buồn vô thường
có niềm tâm sự gởi về người thương!

Tình Chết

có hai kẻ rất xa
đã gần hơn da với thịt
cùng chung những thương yêu
tay cầm tay nắm lấy những cơn đau da diết
môi chạm môi thắp sáng nụ cười
hạnh phúc hiền rất thật về như giấc mơ ngoan!
từ gần ta trở thành xa lạ
có kẻ quên qúa khứ
chối bỏ hiện tại
mà tương lai dẫm lối trên ngọn cỏ non
đã một ngày chính mình gieo hạt
cùng nhau chờ đón lúc nẩy mầm
hạnh phúc buồn rất thật về như ác mộng đêm!

bây giờ
như nắng ghét mưa
tình như đã chết nên đong đưa buồn
em khóc nước chảy theo nguồn
lá không về cội cuống cuồng đời em!

Dăn Dò Thời Gian

xưa lầm lỗi Mẹ chỉ rầy con nhẹ
bảo, “chim non chưa đủ cánh bay đi”
tiếng Mẹ rầy dịu ngọt tựa thì thầm
rồi ôm nói, “con tôi nhìn tội nghiệp”

thời gian trôi không ngừng mà đi mãi
con lớn khôn tóc Mẹ cũng bạc màu
vầng trán cao Mẹ vài nét nhăn thêm
rồi lo nhớ làm mờ đôi mắt phụng

hôm nay đứng trước gương con bỡ ngỡ
dáng thanh thanh con biết ngắm mây trôi
thoáng bâng khuâng nhìn cánh bướm song đôi
nghe thùy dương thì thầm cùng biển cả

má con hồng Mẹ chừng teo đôi má
Mẹ trông gầy mặt con sáng trăng tròn
dốc nhà cao con vẫn chạy bon bon
Mẹ rất chậm mỏi còng lưng từng bước

thời gian ơi, đừng làm tôi lớn vội
làm Mẹ già, thời gian chớ vô tình!
xin giữ mãi thật lâu tình Mẫu Tử
dặn thời gian cứ êm ái nhẹ trôi …

Một Đời Tôi Nhớ

tôi mang trong tôi là dòng máu đỏ
tôi mang trên thân một màu da vàng
tôi mang trong tôi trái tim rất nhỏ
tôi mang trong hồn nuối tiếc lớn lao

bên này đất trời nửa đời lang thang
quê hương anh ơi khi nào ta về
tuổi thơ ngoan hiền bao giờ thấy lại
cho vơi nỗi nhớ tháng ngày lê thê

một tháng tư đen suốt đời tôi nhớ
hơn ba mươi năm đâu dễ gì quên
con thuyền lênh đênh bập bềnh sóng gió
đưa tuổi thần tiên viễn xứ lạc loài

cuộc chiến nổi trôi đưa ta xa rời
vẫn còn anh tôi da vàng máu đỏ
chung mang nỗi buồn nhớ một quê hương
cùng có tâm sự đôi chim gãy cánh!

Xuân Quê Người

Em ở đây, mùa xuân trên đất lạ
Đêm Giao Thừa pháo có rộn ràng không?
Hay u buồn trong cuộc sống lưu vong
Và như thể trong lòng nghe vụn vỡ

Em ở đây, xuân về là thương tiếc
Con đường xưa, hoa với bướm theo chân
Nắng hồng soi hoa mai vàng rộ nở
Em rộn ràng khoe áo mới ơi xuân

Em ở đây, ngày xuân vui sao im vắng
Bánh chưng xanh, dưa đỏ, mai vàng
Mùng Một Tết có nghe lời chúc tụng?
Hay im lìm tiếng cười nói vang vang

Em vẫn nhớ, chốn này ôi em nhớ
Đón xuân quê người mà nỗi nhớ quê xưa …

Cứ Như.Con Thiêu Thân

cứ như bướm ong
cứ nhởn nhơ mật ngọt
cứ vu vơ
cứ vời vẽ yêu thương
bất cần giông bão xuống đời
để người thổn thức
ta cười thảnh thơi

cứ vẽ giấc mơ
để đêm về người mộng
cứ lẳng lơ
vờ trao tiếng nhớ thương
nêm câu thơ ngọt đường vào
để người ngông tưởng tình trào biển khơi

cứ nhịp nhàng
nóng bỏng rhumba
cứ tango lãng mạn
cứ slow trữ tình
ru người vào mộng du dương
khập khểnh điệu nhảy
đợi chờ thành phù du

người cứ như con thiêu thân
còn ta chắc chẳng ăn năn bao giờ!

Trần Thị Hà Thân