Trần Thị Dã Quỳ

Trn_Th_D_Qu

Dạ Ký

Cuối trời mây tím bay phiêu lãng
Em cũng mộng du với tháng ngày
Chiều nghiêng phố cũ sầu hoang vắng
Mắt ướt lệ nhòa anh có hay???

Vẫn biết từng đêm đêm thức trắng
Van em đừng khóc, nước mắt cay
Dù cho rượu nhạt, chiều đã vắng
Trong anh vẫn mãi dậy men say.

Đêm nay em sẽ về bắt mộng
Nhốt lại hơi quen của những ngày
Có nụ hôn mềm, đêm nguyệt động
Hai đầu thương nhớ đến quắt quay.

Hãy cứ như là trời cao rộng
Vẫn có chim bay chẳng đổi thay
Hãy cứ như là dòng sông chảy
Có lục bình trôi mây chẳng bay.

Anh ơi! lại nhớ con đường cũ
In dấu anh qua chẳng nhạt nhòa
Nhớ gì đến nỗi thành ngơ ngẫn
Buồn không trang điểm chẳng cài thoa.

Đã biết từ ngàn xưa khổ lụy
Từ thương từ nhớ, ẩn phong ba
Nhưng trái tim người là nhục thể
Vẫn cần hơi ấm sợ phôi pha.

Thôi thì hãy cứ như thế nhé
Giữ chặt cho nhau chút mộng lành
Cuộc đời biến ảo vô thường lắm
Chút tình yêu muộn vốn mong manh.

Cảm Nguyệt Cầm

Đêm lặng lẽ nghe “nguyệt cầm đã vỡ”
Khóc dư âm một thuở trót yêu người
Cung tơ lỡ ngân dài cùng năm tháng
Kỷ niệm buồn theo chút nắng chiều phai

Dòng ký ức một đời anh góp nhặt
Còn lại gì khi tình đã chia đôi
Hai lối rẽ hai khung trời cách biệt
Có bao giờ em chợt nhớ đến ai?

Anh ngu ngơ một đời nên lỡ dại
Vì yêu em nhận trái đắng để dành
Và lặng lẽ nửa vòng tay bỏ ngỏ
Bài thơ tình lạc vận viết chưa xong

Mười năm rồi lòng sao còn da diết
Trái tim khô chờ đợi giọt mưa ngâu
Mà nghiệt ngã đời chia nhiều nhánh rẽ
Bao thăng trầm thấm mệt bước phiêu lưu

Kiếp phong sương áo bạc màu nhung nhớ
Dốc cạn lòng theo cốc rượu nồng say
Đêm nguyệt cầm cùng sông buồn nâng chén
Tàn đêm say trăng khuyết khóc bên trời…

Tiếng Đêm

đêm lặng lẽ soi bóng mình đơn độc
ngoài song thưa gió se lạnh buốt lòng
người chờ người trăng khuya sầu bật khóc
tiếng yêu thương chìm lặng dưới màn sương…

khó định nghĩa vì yêu là ẩn dụ
như màn sương vừa buông xuống lại tan
như trăng gió ghé song thưa vội vã
giã từ đêm không cáo biệt lời nào

và nếu đêm một mình soi bóng lẻ
thì anh ơi! xin hãy nghĩ về em
vẫn ở đây giam mình trong nỗi nhớ
mặc đêm dài với bóng chó sủa trăng

em lại muốn nói thêm lời rất thật
ngày không anh, em nhưng nhức ưu phiền
đêm không anh em trăn trở triển miên
và em biết biển lòng đang sóng nổi.

ngày và đêm giữa hai đầu nghiệt ngã
nhật nguyệt vẫn còn, có nối được đời đau.

Trần thị Dã Quỳ