Trần Phù Thế

Tran Phu The
Trần Phù Thế
Tran Phu The

Bài Thơ Tế Sống Bạn Già
*gởi trànguyễn

hôm nay ta làm thơ tế sống bạn hiền
bởi hai ta tới tuổi này đã lời quá cở
ngủ một đêm ngày mai ta hết thở
thì lấy ai đọc thơ trước quan tài

ta biết ngày xưa bạn làm nghề “tháo giày”
tháng tư bảy lăm thành người “mất dạy”
ta thằng lính chưa đánh trận nào
đành bỏ ài
bẻ súng ném lên trời khóc thảm cười khan

bếnhải càmau đầu quấn khăn tang
đất tự do đắm chìm trong đêm tối
kẻ ác xuống rừng ngập đầu tội lỗi
những đòn thù rướm máu cả miền nam

tin kẻ gian, ta tự nguyện vào trại giam
cuốc đất phá mìn trồng khoai sắn
ngày lưng chén cơm nước muối lạt, mặn
dêm về bụng réo cõi trống không

bạn cũng như ta đời sống cùm gông
án chín năm tù khổ sai trong lao nhục
tội vượt biên (?) trò hề của pháp luật
tòa án này đích thị của ác nhân

một ngày một giờ một tháng một năm
bạn nhất định tìm đường sống
trong cõi chết
vượt trại tù vẹm coi như là tử biệt
nhờ suối rừng che chở đã thoát thân

suối đồnghòa chiều lạnh giá băng
tiếng thú hoang gào kinh hồn sởn óc
bốn ngày đêm núi rừng cô độc
bạn trầm mình lội dưới ánh trăng

về tới sàigòn như đứa con hoang
không nhà cửa thay tên đổi họ
sống trên quê hưong còn thua con chó
chó có nhà còn bạn mất quê hương

bạn gặp may ông trời còn thương
trên đưòng lánh nạn nhờ người giúp đở
sáng ở lăngông chiều câydaxà
đêm ngủ sạp chợ
mai cầnthơ mốt rạchgiá rồi lại longxuyên

mười tháng dài bạn chạy trốn liên miên
những đêm chờ mỏi mòn
cuối cùng ra biển
trời nước mênh mông đâu là bờ bến
phó mặc cho trời hai chữ xui hên

rồi cũng qua ngày mới mặt trời lên
bình minh mĩm cười với người khổ nạn
hai mươi tám năm hít thở tự do
đời ơi sướng chán
xin cám ơn hoakỳ đất nước bao dung

tuổi bảy lẻ hai bạn thọ quá chừng
một hôm hứng chí ngồi rung đùi
làm di chúc
khi ta chết vợ con đừng khóc
đừng rình rang tổ chức lễ tang

thân xác ta xin hiến tặng nhà thương
để giúp cho những người cần nội tạng
để biếu cho những người cần cái mạng
ta rất vui khi hết thở
vẫn có ích cho đời

đọc di chúc bạn, ta cảm khái tình người
sống trọn đạo, chết đầy lòng nhân đạo
bạn vốn biết xác thân chỉ là manh áo
manh áo nào không mục nát với thời gian

hôm nay ta làm thơ tế sống bạn vàng
coi như bắt tay tạm giả từ hằng hữu
coi như hơn mười năm quen nhau
vẫn còn chưa đủ
ta hẹn bạn hiền mai mốt cõi hư vô .

Trần Phù Thế
5-8-2015

Bài Thơ Tế Sống Bạn Già
*gởi trànguyễn

hôm nay ta làm thơ tế sống bạn hiền
bởi hai ta tới tuổi này đã lời quá cở
ngủ một đêm ngày mai ta hết thở
thì lấy ai đọc thơ trước quan tài

ta biết ngày xưa bạn làm nghề “tháo giày”
tháng tư bảy lăm thành người “mất dạy”
ta thằng lính chưa đánh trận nào
đành bỏ ài
bẻ súng ném lên trời khóc thảm cười khan

bếnhải càmau đầu quấn khăn tang
đất tự do đắm chìm trong đêm tối
kẻ ác xuống rừng ngập đầu tội lỗi
những đòn thù rướm máu cả miền nam

tin kẻ gian, ta tự nguyện vào trại giam
cuốc đất phá mìn trồng khoai sắn
ngày lưng chén cơm nước muối lạt, mặn
dêm về bụng réo cõi trống không

bạn cũng như ta đời sống cùm gông
án chín năm tù khổ sai trong lao nhục
tội vượt biên (?) trò hề của pháp luật
tòa án này đích thị của ác nhân

một ngày một giờ một tháng một năm
bạn nhất định tìm đường sống
trong cõi chết
vượt trại tù vẹm coi như là tử biệt
nhờ suối rừng che chở đã thoát thân

suối đồnghòa chiều lạnh giá băng
tiếng thú hoang gào kinh hồn sởn óc
bốn ngày đêm núi rừng cô độc
bạn trầm mình lội dưới ánh trăng

về tới sàigòn như đứa con hoang
không nhà cửa thay tên đổi họ
sống trên quê hưong còn thua con chó
chó có nhà còn bạn mất quê hương

bạn gặp may ông trời còn thương
trên đưòng lánh nạn nhờ người giúp đở
sáng ở lăngông chiều câydaxà
đêm ngủ sạp chợ
mai cầnthơ mốt rạchgiá rồi lại longxuyên

mười tháng dài bạn chạy trốn liên miên
những đêm chờ mỏi mòn
cuối cùng ra biển
trời nước mênh mông đâu là bờ bến
phó mặc cho trời hai chữ xui hên

rồi cũng qua ngày mới mặt trời lên
bình minh mĩm cười với người khổ nạn
hai mươi tám năm hít thở tự do
đời ơi sướng chán
xin cám ơn hoakỳ đất nước bao dung

tuổi bảy lẻ hai bạn thọ quá chừng
một hôm hứng chí ngồi rung đùi
làm di chúc
khi ta chết vợ con đừng khóc
đừng rình rang tổ chức lễ tang

thân xác ta xin hiến tặng nhà thương
để giúp cho những người cần nội tạng
để biếu cho những người cần cái mạng
ta rất vui khi hết thở
vẫn có ích cho đời

đọc di chúc bạn, ta cảm khái tình người
sống trọn đạo, chết đầy lòng nhân đạo
bạn vốn biết xác thân chỉ là manh áo
manh áo nào không mục nát với thời gian

hôm nay ta làm thơ tế sống bạn vàng
coi như bắt tay tạm giả từ hằng hữu
coi như hơn mười năm quen nhau
vẫn còn chưa đủ
ta hẹn bạn hiền mai mốt cõi hư vô .

5-8-2015)

Ma Lực
* gởi cáclan

lạ kỳ ma lực nào đâu hở ?
mà khiến cho anh chết sửng người
tiếng sét trời già đang đánh trúng
khi nghe em hát cáclan ơi

anh sợ em cười nên giả bộ
nói năng lộn xộn như tên khờ
nhưng thật lòng anh đầy bối rối
lòng anh bối rối em biết chưa ?

biết chưa em hở trong mơ ưóc
như tự nghìn xưa em hiện về
một phút chiêm bao anh bắt gặp
gặp người trong mộng trong giấc mê

anh đợi nghìn năm chưa gặp gỡ
hình em sương khói khuất xa mờ
hình như quen biết em lâu lắm
bây giờ em mới hiện trong mơ

em cứ thoát đi và thoát ở
cứ là xa cách đến muôn trùng
cứ là lơ lững như mây trắng
nhờ gió đưa mây đến tận cùng

giờ anh chỉ xin em một điều
cười với anh một cái – em yêu
cười duyên mắt liếc sao tình điệu
là anh vui. vui cả buổi chiều

ma lực nào em hớp hồn anh
đời anh một chuỗi sống buồn tênh
may anh còn có em trong mộng
thương em như chíng bản thân mình

em yêu rừng đã thay màu chết
chiếc lá cuối cùng cũng buông tay
nhưng em đâu phải là chiếc lá
để mặt cho đời cuốn hút bay

thương em giấc mộng dù không thật
nhưng cứ tin rằng có phút vui
cáclan em biết lòng anh chớ
xin hiểu lòng anh chút xíu thôi.

Hoàng Diệu Một Đời
*gởi các bạn HD .

cái hồi học đệ nhất niên
bảy năm hoàngdiệu bút nghiên vui buồn

chia tay một buổi tan trường
chân đi lòng vẫn vấn vương cái tình
cái tình một thuở học sinh
bảy năm hoàngdiệu bóng hình trong tim

chân đi hồn lạnh nỗi niềm
trai ra chiến trận nào yên trở về ?
tuổi thanh xuân cầm súng hề
cười khinh lịch sử bộn bề giết nhau

đời trai nặng nợ binh đao
giày saut áo lính bạc màu gió sương
xác thân nào gởi chiến trường
thịt da nào đã rải mòn quê hương

chúng ta một lũ đáng thương
buồn vui theo bước tai ương chực chờ
giặc thù một lũ dại khờ
tay nâng nòng súng bóp cò niềm vui

chiến tranh rồi cũng tàn thôi
một bên thắng cuộc đua đòi lợi danh
cười trên xương máu dân lành
hát câu chiến thắng hùng anh rợn người

còn bên thua cuộc ngậm ngùi
bão giông ụp xuống cuộc đời lầm than
bao nhiêu số phận cơ hàn
bao nhiêu khổ nhục ngàn ngàn lệ khô

xót đau hàng vạn nấm mồ
mồ hoang vô chủ dật dờ hồn ma
việtnam yêu dấu của ta
bao năm mới hết lệ sa mỗi ngày

ba mươi chín năm đắng cay
còn bao năm nữa ngày mai mịt mù
thẹn lòng ta kẻ thất phu
ngoái nhìn đất Tổ ngục tù khắp nơi

bạn bè hoàngdiệu ta ơi
tuổi thanh xuân mất kiếp người như không
lòng ta cảm khái mặn lòng
với ta trời đất một vòng tử sinh

đêm qua thức giấc trở mình
nghe trong xương cốt như hình vỡ tan
mốt mai đời sống sẽ tàn
nằm im nghe gió trên ngàn hát reo

hồn về hoàngdiệu nắng theo
câu thơ thuở đó bay vèo thềm xưa
hàng còng đợi gió đội mưa
bóng em thấp thoáng như vừa hồi sinh

hoàngdiệu ơi gởi cái tình
tình yêu khờ dại của mình của ta
hình như hình như hôm qua
nụ hôn ngày ấy mặn mà thấu xương.

Sầu Đâu Phương Nào

mười năm có lẽ mười năm
ta đi biền biệt gối nằm lạnh tanh
ta về nhớ cọng rau răm
sầu đâu làm gỏi lá chanh rất buồn

nghĩ rằng có lúc đi luôn
nghĩ rằng có lúc cái buồn đã thiu
làng xưa xóm nhỏ bóng chiều
phất phơ lau sậy liêu xiêu tội tình

ta về cây cỏ làm thinh
con chim sâu nhỏ một mình bơ vơ
hàng tre già cỗi bao giờ
lắt lay trong gió bên bờ sông đau

sầu đâu em hái hôm nào
tay thơm trộn gỏi tình trao chưa mờ
mười năm có lẽ không ngờ
ta đi biệt dạng em chờ mòn hơi

chiếc xuồng ba lá nằm phơi
nắng mưa rát mặt dòng đời lãng quên
ta về ngắm bóng mình ên
rêu xanh cũng nhạt bên thềm nhà em

ta về tìm chút hương quen
nhưng hương đâu mất và em đâu rồi
mười năm và mười năm ơi
lẽ loi ta đứng trông trời quạnh hiu.

Thấy Bóng Chẳng Hình

nhớ em thấy bóng chẳng hình
thấy trăng trước ngõ thấy mình bơ vơ
bỏ đi từ đó đến giờ
khi nào em nghĩ thằng khờ năm xưa

thằng khờ đội gió đội mưa
đợi bao nhiêu khổ ngóng chờ ánh trăng
gió lay mờ tỏ bóng hằng
mà anh cứ ngỡ bước chân ai về

nhớ mòn giấc ngủ cơn mê
thấy hình chẳng bóng nằm kề song song
đời anh mộng thực quay mòng
như con cá nược lội vòng theo ghe.

Thu Chẳng Đợi Người

thu đi sao chẳng đợi người
con chim lá rụng bên trời quạnh mông
chiều đi mây chở ráng hồng
mà thu chẳng đợi tình không trở về

sương còn như ủ cơn mê
ôm quanh đỉnh núi nằm kề chân mây
thu đi chỉ mới mấy ngày
mà ta cứ tường hồn phai lâu rồi

muộn về một chút nắng ui
đã tan đi cả nửa trời thu xanh
buồn nào len lõi mong manh
sầu nào hụt hẫng mông mênh nửa chừng

đợi người đợi mỏi lá rung
cành khô lỡ khóc mịt mùng bóng thu
chiều nghiêng sương đã lên mờ
nai quên tiếng tác bên bờ suối quen

Em Hỏi
* Tặng ltkimoanh

em hỏi ta buồn đã bao lâu
trả lời đã đến ngọn tình sầu
buồn trong xương thịt từ muôn kiếp
mê loạn cả đời tận đáy sâu

em hỏi lòng đau tự bao giờ
mà tim rướm máu đẫm hồn thơ
mà tan thành khói chiều thu tím
tan cả không gian vía dật dờ

em hỏi ta buồn sẽ đến đâu
bàn tay chới với chạm thương đau
ngón chân sưng tấy còn mưng mủ
hồn chết trong đêm bóng nguyệt nào

em hỏi ta còn ta hỏi ai
buồn như chí cắn buổi chiều nay
chân tơ kẻ tóc hình như mỏi
mỏi cả làn hơi thở mỗi mgày

em hỏi ta rầu đã mấy hôm
mà sao thấy lỏng vòng tay ôm
em ơi có biết hồn ta đã
đã chết từ khi tuổi biết buồn

Miếng Sầu

bỏ vào miệng cắn miếng sầu
sầu không tan được nổi rầu nhân đôi

bỏ vào miệng trái tim tôi
em không nở cắn nhưng lời rất đau
nhớ ngày hai đứa lấy nhau
tuần trăng mật thắm đỏ màu ái ân

mùa đông cứ ngỡ mùa xuân
nhìn trăng cứ ngỡ là trăng riêng mình
niềm vui cứ ngỡ rộng rinh
chia cho thiên hạ cái tình hai ta

bỏ vào miệng cắn thiết tha
nghe hương vị ngọt chan hòa chân răng
từ ngày mất dấu bước chân
nổi sầu đeo nặng nghìn cân một mình

từ ngày em cắt chữ tình
se se duyên nợ lỏng nghìn dây oan

bỏ vào miệng cắn chữ nàng
nàng như nước bọt ta màng nữa chi
cái tình, cái nợ, cái si
sao em cứ thốt tiếng chì tiếng than

miếng sầu anh nuốt tận gan
xoáy đau hết cở biết ngần nào quên
miếng sầu anh nuốt buồn tênh
Đêm cuối năm viết cho má

Bậu Về

bậu về liếc mắt đong đưa
gió Xuân đầy mặt
như vừa chín cây
bậu về má đỏ hây hây
ta mười lăm đã lòng say bậu rồi

bậu còn
chơi ác nói cười
những câu dí dỏm
chết đời ta chưa
bậu về nhớ nắng thương mưa
hình như cây cỏ cũng ưa bậu về

như là có chút nắng hè
như là có cả
chùm me chua lừng
như là xoài tượng thơm giòn
thêm vào nước mắm chút đường khó quên.

bậu về
Đại Ngãi mình ên
bỏ quên kẹp tóc
bắt đền tội ta
bậu quên là tại bậu mà
tại sao bậu bắt đền ta một đời

tội này không chịu bậu ơi !

Mong Manh Hỏi Người

hỏi người một buổi chiều xưa
mong manh như khói đong đưa ngọn sầu
hỏi người. người sẽ về đâu ?
còn ta về chỗ nông sâu dò tìm

một đời đợi mỏi cánh chim
chim bay biệt dạng bóng chìm biệt tăm
khổ thân chờ đợi bao năm
sống trong cô tịch âm thầm riêng mong

hỏi người xao xác tấm lòng
đã đi là hết đừng trông bóng hình
mong manh nào chút lòng tin
hỏi người có nhớ gọi mình. mình ơi

Trần Phù Thế