Trầm Vân
Nỗi Nhớ Gọi Tên
Em về nhẹ gót chân son
Ngẩn ngơ gió thắt eo thon xoay vòng
Đôi tà áo trắng phiêu bồng
Bên đường ai đón cây trông lá chờ
Bùng binh hoa cỏ nằm mơ
Tiếng chim nói mớ lời ngờ ngẫn thương
Ai theo em suốt con đường
Trái tim ngây ngất mùi hương học trò
Dậy thì giọt nắng thơm tho
Làn mây đôi tám thắt bờ vai ngoan
Hàng me xõa tóc mơ màng
Lòng ai tiếng guốc dòn tan khua đều
Hẹn hò nhau tuổi mới yêu
Hàng cây góc phố bao chiều gọi tên
Môi tròn nhấm nhẹ ly kem
Kề vai âu yếm môi mềm gọi môi
Em nghiêng nhẹ một nụ cười
Mà rung động cả bầu trời nghiêng theo
Hoe tròn ánh mắt trong veo
Chìm trong hồ mắt , ai neo mối tình
Bây giờ mười ngón tay xinh
Có cầm kỷ niệm, bóng hình lứa đôi ?
Xa rồi ngày ấy xa rồi
Sao lòng mãi gọi tình ơi nồng nàn
Không Biết Đêm Nay
Vì Sao Tôi Buồn
KHÔNG em đêm lạnh cô đơn
Ngồi nghe mưa nhỏ dỗi hờn hàng cây
BIẾT chia ai nỗi buồn này
Lá thu xào xạc đêm gầy guộc đêm
ĐÊM ngồi thao thức chong đèn
Nhớ xưa vai khoác hơi quen nồng nàn
NAY ngàn con sóng ly tan
Dòng sông bến hẹn lỡ làng đò qua
VÌ đâu tình lỡ chia xa
Em đi bỏ lại quê nhà nhớ mong
SAO mờ sương lạnh cô phòng
Nửa vòng trái đất nửa vòng cách chia
TÔI rơi vào vực thẳm khuya
Rừng cây nghiêng chắn lối về mù tăm
BUỒN tôi lưu lạc ánh trăng
Giăng thương nhớ bắc võng nằm ru xưa
Trầm Vân