Tô Thùy Yên

To Thuy Yen

Hạ Tàn

Biển ve lặng. Cây sững sờ một lúc
Mắt người sâu vời vợi ẩm hơi chiều
Thời tiết chuyển, chuồn chuồn bay xuống thấp
Lửa hiu hiu. Gió cố sự tràn buồn
Ô, có tiếng cành khô nào gẫy đổ

Quyển sách gấp dù rằng chưa đọc trọn
Người ra đi đã tắt ngọn đèn bàn
Giao quên lãng một chiếc chìa khóa cũ
Để sau này ai đó đến đây thăm
Giở quyển sách đủ thời gian đọc trọn

Không muốn vậy nhưng việc đời phải vậy
Vòng ngừng quay. Kẻng khựng một mùa chơi
Ta xé rứt cái hôn còn nắm nuối
Rồi rời tay như thế gửi mình theo
Hồn ráo hoảnh muôn nghìn con mắt tượng

Trả em về sau cánh cửa bình yên
Thiên thu ngủ giấc vùi không muốn dậy
Tự tay anh khép kín cõi mơ nào
Còn lọt vọng đòi cơn tiếng tức tưởi
Như chùm hơi bục vỡ mặt đầm xanh

Anh hối tiếc nghìn đời như nước rỏ
Từng giọt đau, mỗi giọt một đau hơn…
Lòng kiêu hãnh mòn đi như đá tảng
Con chim nào đậu khóc suốt ba sinh
Như thọ phạt lỗi vong tình khổ đọa

Đã hết đâu. Còn đứa bé hoang đường
Mong trở lại một trưa nào tĩnh lặng
Đứng nơi sân, ném lên cửa phòng em
Hòn sỏi nhỏ của một lần định ước
Khoát gọi em bỏ ngủ, lẻn nhà đi

Rong cuối bãi đầu nguồn một kiếp mộng

Anh Hùng Tận

Dựng súng truờng, cởi nón sắt
Đơn vị dừng quân trọn buổi chiều
Trọn buổi chiều, ta nhậu nhẹt
Mồi chẳng bao nhiêu, ruợu rất nhiều
Đây ngã ba sông, làng sát nuớc
Xuồng ba lá đậu kế chân bàn
Trời mới tạnh mưa còn thấp uớt
Lục bình, mây mỏi chuyến lang thang

Mấy kẻ gặp nhau nào có hẹn
Nên gặp nhau không giấu nỗi mừng
Ta gạn dăm ba lời tặng bạn
Dẫu từ lâu bỏ việc văn chuơng
Thiệt tình tên bạn ta không nhớ
Nhưng mà trông mặt thấy quen quen
Hề chi, ta uống cho say đã
Nào có ra gì một cái tên…
Tới đây toàn những tay hào sĩ
Sống chết không làm thắt ruột gan
Cũng không ai nhắc gì thân thế
Có vợ con mà như độc thân
Bạn hỏi thăm ta cho có lệ
Cuộc đời binh nghiệp. Ta cuời bung:
Còn muơi tháng nữa lên trung úy
Có thể ngày mai chửa biết chừng…
Mặt bạn, mặt ta còn trắng cả
Như mặt trời chiều mới tạnh mưa
Tiếng hò mời dzô, dzô tở mở
Mũi thủy triều chừng cũng giạt ra
Phía phía rừng tràm xanh mịt mịt
Sông không bờ, trời cũng không chân
Người thuở truớc tìm vàng khẩn đất
Tiêu xác thân, để lại oan hồn
Ngày nay, ta bạn đến đây nữa
Đất thì không khẩn, vàng không tìm…
Bạn nhủ ta: đừng hỏi khó
Uống mất ngon vì chuyện lọan tâm
Ta chắt cho nhau giọt rượu sót
Tưởng đời sót chút thiếu niên đây
Giờ cất quân, đưa tay bắt
Ước cõi âm còn gặp để say.

Lão Trượng

Lão trượng chiều quay về bản quán,
Thong đồng đường tre trúc hắt hiu,
Nghe, nghe trời đất hát xa lộng,
Những tưởng tâm mình đang hát theo.
Mừng linh thụ tóc râu khang kiện,
Đông đúc chim về ấm cúng đêm.
Mừng cổ đình tường mái phục chế,
Đời trùng tu từ thịt xương rêm.
Lớp bạn cũ ơn trời để lại.
Trà vườn nhà, nước trữ mưa xưa.
Giọng chùng như cất từ u ẩn.
Cố sự, tro tiền thả gió đưa.

Nhớ xưa thiên địa dậy hồng thủy,
Núi sụp, rừng trôi, đời sảng hoàng.
May nhiều, còn đứa con vơ vội…
May ít, còn tiếng nói tuỳ thân…
Mưa như trời sập, mưa không tận,
Bốn biển dâng thành một biển thôi.
Hạt cây, mầm lửa truyền nhau giữ,
Nhân loại còn đâu được mấy người…
Anh phải sống, may này nước rút,
Đất trồi lên, xuất hiện kỳ lân.
Thời thánh vịnh, hiền thi kết tập,
Đồng hoa thánh thót phượng cầu hoàng.

Nhớ xưa thiên địa bày hoang hạn,
Sông cạn, đầm khô, rừng rụi tàn.
Gió đuổi trùng trùng sa mạc chạy.
Thú sẩy đàn, nhân loại lìa tan…
Người chết, không còn người dọn cất,
Bỏ mặc tình quạ mổ diều tha.
Cát vùi cả xương trắng lưu dấu…
Mặt đất vô danh, ký ức loà.
Thôi, ráng giữ gìn chút nước mắt,
Mai sau nhờ đó nhận ra nhau.
Sẽ mưa, trời sẽ mưa châu ngọc.

Ta Về Sẽ, Qua Bãi Lệ Rào

Nhớ xưa thiên địa dấy binh lửa,
Xứ xứ rần lên, người giết người.
Thú loạn rừng kêu rú nhật nguyệt.
Ruộng hoang, thành trống, ai tìm ai?
Núi đổ lấp sông, sao chổi hiện.
Nhãn tiền sống chết, chuyện như chơi.
Đêm trước, đại quân vừa hạ trại.
Chiều nay, lều cháy, xác thây phơi.
Xa giá càn dân lấy lối chạy.
Trẻ giữa đường đứng khóc một mình.
Sau cùng, có người lính chấp kích
Ra trước ngọ môn mà quyên sinh.
Nhớ xưa thiên địa làm ly tán,
em nhà không ngó mặt nhau.
Người chạy về thành, kẻ nhảy núi,
Dốc đời cho một cuộc chiêm bao.
Xuân Thu, du sĩ rao phương lược
Khiến mấy đời sau còn váng đầu,
Xe kiệu rộn ràng cửa lớn nhỏ,
Về ngang thánh miếu, mặt vênh cao.
Có người nghề nói thơ đầu chợ
Chạy sắc phong thi sĩ với đời.
Có ngươi hàng thịt sẵn dao nhọn
Cũng rắp ranh làm tráng sĩ chơi.

Nhớ xưa thiên địa rộn dâu biển,
Người lạc người bởi ngọn đông phong.
Ngọn đông phong càn rừng, bạt núi,
Người thương người chút phận long đong.
Cỏ đoạn rễ, luồng sông, luống gió…
Chim xa đàn, bãi Bắc, bờ Đông…
Sao lúc rời nhau chẳng đổi áo,
Khuya lạnh lùng, còn cái đắp lòng?
Rày đã ra sao, miền cố cựu?
Bờ giếng xưa, còn ai đứng trông?
Đêm nằm nghe tóc mai già rụng,
Nghĩ lại, ràn tuôn nước mắt hồng.

Nhớ xưa thiên địa bừng hưng trị,
Khoác áo xuân, ra với đất trời,
Dắt trẻ tắm sông, hóng gió núi,
Giấc suông đêm rỗng, cửa không cài.
Quạt ấm pha trà mộc độc ẩm,
Nghe tan ngoài ngõ những phù vân.
Toan xuống núi khoe câu thơ đắc,
Trời đất khôn cùng, ai chí thân?
Xé rải gió tờ tờ sách nát,
Đi kéo theo chuỗi chuỗi cười tan,
Ta mừng trời đất cho ta mộng
Vui đồng hành qua cõi võ vàng.

Cây yên, cỏ lặng, trăng thiu ngủ.
Giường cũ, nằm nghe tiếng dế khuya,
Mơ màng có một hồn xiêu lạc
Ngoài tối tăm, nhờ chỉ nẻo về.
Việc đời, biết thế nào xong trọn…
Nước cuối sông còn lẩn quẩn chi?
Đêm xuân, dầm nguyệt lên sơn tự,
Hỏi vị sư già chỗ trước kia.
Sinh tử hai đầu chỗ trước kia.
Sinh tử hai đầu mắc lại võng.
Tan rền chuông vọng vọng mê mê.
Trôi chìm xa vợi đường thiên cổ.
Mỏi trĩu hàng mi, khởi chuyến đi.

Gặp Gỡ Giữa Đường

1.
Ghé vào chung chỗ nhân tình,
Thương nhau cùng nỗi lộ trình vô minh.
Rủi may thôi cứ dấn mình,
Một ngày vượt sức bình sinh một ngày.
Cũng thì dâu biển xưa nay,
Nẻo nhà đâu mất lạc loài hỏi han.
Lát đây, mảng gió tách đàn,
Bứt đi coi cuộc hoang đàng tới đâu.

2.
Vào đây, có lửa, có người,
Có cây rộng lượng che trời hộ ta,
Có câu thăm hỏi quê nhà,
Đường qua thế ấy, đường xa thế nào?
Giờ lâu, liệu lửa tiêu hao,
Quơ thêm tâm sự cho vào chuyện chung,
Giữ ta sáng ấm mặt lòng,
Rõ đêm nhân thế vốn cùng loại đêm.

3.
Đêm thân, trồng giữa mênh mông,
Ngóng người đi tới động lòng dừng qua.
Rằng tôi vốn ở nơi xa,
Lỡ đường từ độ theo ra chính mình.
Nắm tay trấn tỉnh ngoại hình,
Lựa chiều ổn định nội tình hoang mang.
Biết ai ngẫu nhĩ sẵn sàng,
Chung vai chia nỗi bất an dưới trời.

4.
Đêm qua trời trải mưa phùn.
Sáng nay hiển hiện một vùng dậy xuân.
Đất bồng cỏ trổi lâng lâng…
Nhớ ra, ta cũng có lần trẻ trung.
Đi như đi tới tương phùng,
Coi đâu là chỗ tuyệt cùng của tâm.
Gặp hoa như nguyệt đang rằm,
Sao lòng đã sớm khuyết thầm hộ hoa?

5.
Sân ngoài xao rộn tiếng chờ,
Dùng dằng không níu được giờ rời nhau.
Đứng lên, thu tóm nghẹn ngào,
Rượu còn, xin khất trời nào một mai.
Buông tay rồi lại cầm tay,
Nhắc lời bảo trọng, dặn ngày đào bông.
Buông tay, thôi chẳng cầm lòng,
Người chưa khuất, đã đào bông trăm mùa.

Chim Kêu Bãi Quạnh

Dưới lũng, trên triền, nắng xếp nhỏ.
Nước ròng sâu, sông lảng lảng xa.

Khắc khoải chim kêu ngày tận tuyệt.
Ai trầm luân đó có về qua?
Mông quạnh bãi phơi vũng vướng mắc,
Con cò lặng ngẩng lắng hơi thu.
Xác cây gục hỗn mang cành rễ.
Rừng đứng quanh đây, rừng tận đâu?
Gió thấp thoáng, xa xôi hiện ẩn.
Đêm nay, mây đâu nghỉ phương nào?

Khắc khoải chim kêu hồn khuất giạt.
Cảnh nổi trôi giờ đã lặng chưa?
Ngấn nước đục khoen lem cỏ sậy,
Lưu mà chi chỉ dấu phù hư?
Xương cốt vẫn là xương cốt cũ,
Đành rêm nhức mãi trở trời xưa.
Linh chăng những vàng tiền mẹ đốt?
Cửa để, con đi chơi về khuya.

Khắc khoải chim kêu đời khổ nạn.
Cò ai ngồi rạng cội cây già?
Chim vút lên như hòn đá ném,
Rồi tôi, cái có chỉ là qua.
Chiều nay, trên bãi sông run rủi,
Mường tượng dòng sông trôi tro ta.
Một mai, ngoài cõi gió hao đuối,
Ai hỏi ai về ai trước kia?

Khắc khoải chim kêu mùa xoá giải.
Hành nhân về bên giếng quê nhà.
Ngõ trúc chiều ngát cơm gạo mới.
Ngọn đèn thắp đợi đã rền hoa.
Cởi đôi giày vẹt, tấm áo tả,
Xót xa như lột một lần da.
Chiêm bao, âu cũng chiêm bao cả.
Mưa lớn, chừng mưa rợp hải hà.

Chiều bóc, bóc dần những rớt nắng
Loi ngoi nắm níu lũng triền xa.

 

Khất Giả

Đến dạ du thần chừng cũng đã ngủ
Sao khất giả còn đi
Lê mấy lời thương thảm cổ đại
Vào sâu mãi xóm trong?
Ra bữa xin chưa đủ
Thân đọa đày thân, phải chịu thôi
Chỉ mong đồng loại chớ xua đuổi
Giờ này, thế giới kín khuya khoắt
Còn cửa nào cho ta gõ đây?
Lũ chó sủa rong theo
Quả đáng ngờ vực, mọi nhân dạng
Mấy bữa rồi, gió cứ lầy nhầy trên ngọn cây cao
Mùa đông năm nay chừng đến sớm
Trời đất vẫn không chừa bỏ thói ngặt nghèo
Đêm qua, lão bạn nằm bên ngủ chết lạnh
Anh em tri hô xúm tiếp tay
Rõ vô vọng
Lửa ngoài thân sao truyền được vào thân
Khi thân chẳng sẵn sàng thứ bắt cháy?
Thời tiết vô lường thay
Ta phải cố giữ mình luôn ấm áp
Người lần lượt bỏ nhau đi
Mộng hãy vì ta nán hủ hỉ
Gió lại gió thường kỳ
Xúc xiểm âm mưu những biến chuyển
Thời thế vút qua đi, bỏ rớt lại oan hồn
Chốn xưa lai vãng khóc dâu biển
Trăng thâu thiên cổ sáng im lìm…
Có lần cát bụi làm xương máu
Hoàn kiếp, còn đau nỗi máu xương
Giặc đại thắng mùa xuân
Đất yểm, nhà ma không ở được
Ta quăng sử tịch, chạy mình không
May còn chiếc bóng theo làm bạn
Đêm đêm vét mộng trải nơi nằm
Thượng Đế chiều ta, không hiện hữu
Mặc ta rộng rãi tùy nghi ta
Gió vẫn gió ngật ngầy
Dã dượi hàng cây không ngủ được
Người già như kẻ đi xa lâu
Về thăm nhìn ngơ ngác cố thời
Chừng chẳng nhận ra
Ta cười khóc bất kỳ, hát điên loạn
Nhớ đó, quên đây
Nhìn biết thị phi, không đứng lại
Đời bỏ đi rồi, trong đục chi?
Đôi khi phơi phới như thơ trẻ
Thường khi nặng chịch như thần linh
Phải ta đang sống chệch
Một dị bản nào đây của chính ta
Mãi không vừa chập?
Nghiệp khất giả, tiếng rao thương thảm
Cõi trăm năm, người nghe bất an

Tô Thùy Yên