Songthy
Tâm Sự Gửi Ba
Có những điều rất là thầm kín
Đã từ lâu con giấu trong lòng
Không dám nói… chỉ nhờ chữ viết
Thương ba nhiều, ba biết hay không!
Từ những ngày con còn bé bỏng
Bàn tay ba chăm sóc ân cần
Có đêm con biếng ăn sốt nóng
Trán ba hằn nhiều những vết nhăn
Con vô tư niềm vui đèn sách
Gánh nặng thêm chồng chất vai gầy
Chợt một ngày tim con quặn thắt
Nhìn tóc ba bạc trắng như mây
Không dịu dàng như tình của mẹ
Nhưng lòng cha đại lượng bao dung
Suốt đời lo cho bầy con trẻ
Ôi! Tình cha cao quý vô cùng
Những yêu thương trong lòng ấp ủ
Mà sao không nói được thành lời
Trước tình cha, bao nhiêu ngôn ngữ
Cũng trở thành vô nghĩa mà thôi
Con đủ lớn, làm cha làm mẹ
Mới hiểu được lòng của mẹ cha
Xin tạ ơn đất trời thượng đế
Đời chúng con diễm phúc còn ba.
Tìm Đâu
Tia Nắng Hạ
Ta thân cây cằn cỗi
Khẳng khiu giữa tuyết đông
Đời tơ vương trăm mối
Còn chi mà đợi mong
Đâu rồi ngày tháng cũ
Biêng biếc màu lá xanh
Mặc gió mưa vần vũ
Vẫn đùa cợt trên cành
Như bóng câu qua cửa
Thời gian vùn vụt trôi
Tuổi xuân còn đâu nữa
Hoàng hôn trên cuộc đời
Chơ vơ cùng băng giá
Ôn nỗi nhớ nhạt nhòa
Tìm đâu tia nắng Hạ
Những tháng ngày đã qua…
Mưa Ru Biển Vắng
Mưa trên biển vắng hoàng hôn
Thương đời dang dở biển chôn nỗi buồn
Sầu nào hơn tiếng mưa buông
Thiên di một cõi mưa tuôn khóc người
Mưa ru tự chốn trùng khơi
Vỗ về sóng bạc về nơi mịt mù
Mưa gieo nguyện ước thiên thu
Khi tình tan vỡ mưa ru khóc tình
Nổi trôi một kiếp phù sinh
Choàng cơn mộng ảo phận mình hư vô
Mưa ru tiếng nhạc mơ hồ
Nỉ non như những vần thơ khóc đời
Thôi đừng ru nữa mưa ơi!
Cho ta đi trọn kiếp người lênh đênh
Giáng Sinh Này
Anh Có Đến Thăm Em ?…
Giáng Sinh nầy anh có nhớ đến em!
Khi tuyết trắng rơi tan tác bên thềm
Khi ngọn gió đông lùa qua khe cửa
Còn nhớ chăng anh mật ngọt môi mềm!
Giáng Sinh nầy anh có nhớ đến em!
Nhớ những con đường vắng vẻ thân quen
Nhớ ngày xưa mình cùng nhau chung bước
Hạnh phúc ngọt ngào tỏa sáng bóng đêm
Giáng Sinh nầy anh có đến thăm em!
Mình cùng ôn bao kỷ niêm êm đềm
Đừng để yêu thưong chìm vào quên lãng
Mỗi Giáng Sinh về lòng xót xa thêm
Giáng Sinh nầy anh có đến thăm em!
Tay đan tay xem Thánh lễ nửa đêm
Cùng quỳ bên nhau thiết tha cầu nguyện
Cho tình đôi mình mãi thắm đẹp thêm…
Chia Ly…
Cơn gió nào thổi qua cửa nhỏ!
Hạnh phúc nào không có đắng cay!
Tình yêu nào không phút đắm say!
Đời sao như sương bay trong gió!
Nỗi buồn theo bước chân qua ngõ
Rớt rơi đầy lá cỏ ngoài sân
Nốt nhạc lòng trầm bỗng ngại ngần
Tình ngày ấy thời gian nào bôi xóa
Trăng thu buồn khi mờ khi tỏ
Cây si buồn lại bỏ ta đi
Cội bồ đề im lặng cũng vì
Đời vụn vỡ … phân ly chiều thu ấy …
Cũng có thể không là gió thổi
Qua những vuông cửa nhỏ mùa thu
Mà chính thu đang vui với gió
Thổi vào ta lá đẫm sương mù
Tình vụn vỡ không là số nhỏ
Mà phải là hằng số buồn đau
Từ chia xa sắc không biến hiện
Đáp số là vẫn mãi cần nhau
Nên chia ly chỉ là hiện tượng
Bản chất người thương hận như nhau.
Sao Em Chợt Đến
Không có em ai chờ ru tiềm thức
Không có em ai vào mộng đêm đêm
Không có em ai cười nói dịu êm
Không có em đời giăng buồn bỏ ngõ
Em chợt đến chợt đi! Hỡi dòng sông nhỏ
Mỗi gót hồng giẫm nát chân tình tôi
Đôi môi hồng chia sẻ nỗi buồn trôi
Vui chưa dứt em vội đi biền biệt
Lại hỏi lòng sao khung trời tha thiết
Ngỡ ngàng nhiều như con sóng ra khơi
Đời đang vui bỗng in dấu chơi vơi
Vần thơ cũ phơi sầu mầu giấy mực
Em là gió mây trời hay hiện thực
Ngõ hồn đầy kỷ niệm bóng ngày qua
Tình Còn Đó
Tình còn đó quyện lòng nhung nhớ
Người chờ người trăn trở sầu ly
Bao năm rổi lệ vẫn hoen mi
Sương điểm tóc xuân thì tình lỡ …
Thi ảnh buồn đượm vần bỡ ngỡ
Cám ơn người chuyên chở vào thơ!
Sắc Tím …
Tím nào cũng tím vấn vương
Nhuộm Thi Nhân tím yêu thương thuở nào
Tím buồn tim đượm xuyến xao
Tím rơi nhung nhớ lao đao một đời
Quá giang nắng tím chiều rơi
Tiểu Thư ngày ấy khép thời mộng mơ
Ngủ vùi vùng đất tím ngơ
Rừng chiều lịm chết vần thơ tím tình
Người ơi, bóng vẫn cần hình
Khung trời nhạt tím một mình có vui!
Tím sim xưa đã ngủ vùi
Giữa chiều biền biệt ngậm ngùi ý thơ
Tím thường vơ vẫn cùng mơ,
Người thơ khóc ngất đôi bờ tím hoang
Bài thơ xưa của Hữu Loan
Sao mà vẫn mới giữa hoang vu chiều
Thi Nhân hỡi! Gió lên nhiều
Ghét ghê sắc tím mãi trêu phận người…
Tiễn Em
“Người sao ngoảnh mặt làm ngơ
Quay lưng cất bước chẳng chờ tôi theo
Lặng nhìn dạ bỗng buồn hiu
Người về phương ấy chín chiều ruột đau”
St
Tiễn em ra phi trường
chân buồn ngập ngừng vương
ôm bờ vai thật thương
mắt xa xăm ướt lệ
người phương ấy đi về
người buồn tênh ở lại
dõi bước theo dáng ai
thôi nhé kể từ đây
nhớ dáng em gầy gầy
nhớ nụ cười chiều ấy
hồn quyện gió trời mây
mai nầy buồn biển nhớ
tượng đá dõi bóng chờ
dáng chim nhỏ nên thơ
Bao giờ em trở lại
Người em gái tôi mơ !!!
Ai Về Còn Nhớ Sóc Trăng
Ai về còn nhớ Sóc Trăng
Dáng người con gái da ngăm mượt mà
Em như hoa súng thướt tha
Nấu canh nêm mắm đậm đà vị hương
Nếu người có để lòng thương
Cùng đi lễ hội phật đường Chùa Dơi
Lâm Thôn điệu múa gọi mời
Hương tình kết chặt một đời có nhau
Mái tranh cổng trước vườn sau
Khói lam quyền quyện lao xao dáng chiều
Hởi người trai nếu hữu duyên
Khi vui còn nhớ gái Miên “Sóc Vồ”!?
Chào Buổi Sáng
* Xin được nối gót Chào Buổi Sáng của Quên Đi
Ánh bình minh là ngày ta mong đợi
Cuộc đời vui khi thấy ánh mặt trời
Chuyện đời vui khi tình bạn vời vời
Hãy giữ mãi tiếng cười vui rạng rỡ
Ánh mắt đó, vòng tay không bỡ ngỡ
Tia nắng hòa tiếng chim hót ví von
Lời yêu thương tình bằng hữu mãi còn
Chào buổi sáng, đón một ngày vui mới…
Vầng Trăng Thiếu Phụ
* Viết cho bốn vầng trăng Sang Thảo Oanh Lan
Trăng xưa ấy rạng ngời tươi trẻ
ngẩn ngơ nhìn dáng vẽ Nghê Thường
bước chân chim lòng thoáng vấn vương
trăng đôi tám ngập ngừng e ấp
Trăng đêm nay cớ sao hiu quạnh!
vầng trăng xưa luống chạnh nhớ nhung
thoáng cô đơn xa cách nghìn trùng
vầng trăng đó để lòng nhung nhớ
Vầng trăng hỡi chứng lời thệ nguyện
sao hững hờ nghe chuyện con tim
thời gian ơi, đánh mất đâu tìm
hình bóng cũ êm đềm ngày ấy
Trăng chênh vênh rơi qua kẽ lá
Dáng hao gầy trăng thiếu phụ chơ vơ!!!
Xao Xuyến Chờ Thu
Lá đỏ ướm vàng mùa thu đến
Tiển bước hạ buồn ngơ ngẩn đi
Bình minh sương mờ thơ vận ý
Hoàng hôn bảng lảng bóng xuân thì
Gửi sầu theo chiếc lá thu bay
Sao lòng tê tái bấy lâu nay
Tự cổ trăng thu hoài hư mộng
Bóng hình cô lữ xót xa trông
Non cao khắc gửi tình trên đá
Biển rộng sóng xô bóng nhạt nhòa
Thu xưa tư lự sầu vạn cổ
Đêm về quê khách dạ xót xa
Chân bước mỏi mòn chờ thu tới
Đêm thu gối mộng một mình ta
Nét Chữ Dại Khờ
Hoàng hôn đến viết lời thơ vớ vẫn
Lại quên lời kinh thánh chúa bảo ban
Đêm qua đi thương chữ viết vội vàng
Ngày thổn thức xõa nắng vàng thơ thẩn
Dẫu biết thế bóng theo chân ngớ ngẫn
Chữ dại khờ lẫn theo gió miên man
Hòa trong mây thành những giọt mưa tan
Rơi rơi mãi lem chữ đời rất vội
Đêm lại đến ngày đi qua muôn lối
Trăng tủi hờn vì lẫn ánh ban mai
Vẫn đợi chờ thương nhớ chữ nồng say
Nên lạc bước bến sông ngâu ngày ấy
Đời mất nhau ngỡ ngàng từng trang giấy
Bước chân ai lạc giữa mấy vần thơ
Ta tìm nhau qua nét chữ ngày mơ
Tình yêu đến đêm hát lời kinh thánh …
Lời Gió Thì Thầm
Gió mơn man trên tóc
Hỏi sao đến nơi này?
Nhờ sóng bạc cuốn đi
Nỗi cô đơn trống vắng
Gió hôn ngoan lên má
Hỏi sao đến nơi đây?
Nhờ sóng tình ru lại
Niềm hạnh phúc dâng đầy
Gió lay nhẹ bờ vai
Hỏi sao mãi ơ thờ!
Nhờ sóng xô xa vắng
Mang ước vọng tương lai.
Gió xoa nhẹ đôi tay
Hỏi sao còn giá lạnh?
Nhờ sóng vỗ nhạt nhòa
Niềm khắc khoải chơi vơi
Gió thổi áng mây đời
Hỏi sao mãi đợi chờ?
Hỏi sao mãi đơn côi?
Hỏi sao hoài nhung nhớ?
Gió thì thầm vui nhé!
Đời như một giấc mơ
Thoáng qua như cơn gíó
Thời gian chẳng đợi chờ…
Miền Tây Mùa Nước Nổi
Miền Tây thương mến quê tôi
Đến mùa nước nổi hoa trôi bềnh bồng
Phù sa mầu mở ruộng đồng
Cho bông lúa tốt, thơm mầm gạo ngon
Trên trời chim hót ví von
Bên đồng vịt lội, trích con tìm mồi
Bông Điên Điển thắm vàng trời
Hoa Tràm nở rộ, lá mùi thoảng thơm
Gió đưa hương ủ rạ rơm
Xuồng con đầy cá, gạo đơm đầy nồi
Đẹp sao đẹp lắm quê tôi
Xa rồi mới luyến nhớ hồi tuổi thơ
Miền Tây cảnh đẹp như mơ!
Như tranh thủy mạc bao giờ phôi pha
Nước Nổi dâng tận trời xa
Ngập tình sông nước đậm đà tình quê . . .
Lời Tự Tình Trong Đêm
Tôi hằng mơ mơ về nơi xa lắm!
Mi khép rồi hồn thắm nụ môi xinh
Tìm lại anh nơi cõi thật an bình
Chấp đôi cánh đôi mình nương theo gió
Tôi vẫn mơ mơ về nơi xa lắm!
Không hận thù đầm ấm chữ yêu thương
Ánh dương hồng rọi sáng chốn nghê thường
Xua bóng tối sương đêm về nhân thế
Tôi vẫn mơ mơ về nơi xa lắm!
Không đua chen không tham lợi cầu danh
Hoa nở, cỏ xanh, chim hót trên cành
Mây quyện bóng trăng lành soi muôn lối
Tôi vẫn mơ mơ về nơi xa lắm!
Không tỵ hiềm nghi ngại mất niềm tin
Lời dối gian nhoà nhạt mối ân tình
Đời vẫn thế … nghìn năm đời vẫn thế
Tôi vẫn mơ mơ về nơi xa lắm!
Môi mắt chờ anh có nhớ không anh!
Giấc ngủ ngoan đêm ru bến yên bình
Đời chỉ có một lần … thôi ngủ nhé!
Đan Tình Hoa Lá
Lá hoa kết mảnh thời gian
Trắng hoa xanh lá mênh mang hữu tình
Bướm say vì nhụy hoa xinh
Tiếc thương hoa rụng một mình chơ vơ
Lá buồn tiếc ngẩn tiếc ngơ
Đan tình dệt nhớ hoa giờ còn đâu
Hoa rơi để lá tương sầu
Trái non e ấp kết mầu lá hoa
Nhìn hoa dạ những xót xa
Một thời hương sắc . . . . bóng nhòa thời gian
Đôi Mắt
“Đôi Mắt” em cả bầu trời thu gọn
Có bóng trăng, giọt nắng bình minh
Có biển lòng dậy sóng hương tình
Cả vũ trụ em gom trong đáy mắt
Khẻ đọc tiếng lòng em chôn chặt
Lau giùm em nước mắt canh đời
Cười với anh bằng khóe mắt có đuôi
Anh cảm thấy chơi vơi bay bổng
Đôi mắt em cả bầu trời mơ mộng
Cả màu Thu nhuộm lá vàng Thu
Chút hư không nhoà nhạt sương mù
Trong giếng mắt hồ Thu trong vắt
Thương em với hương lòng ngây ngất
Đắm hồn mơ đôi mắt ngây thơ
Suối mắt kia ru mộng trong mơ
Anh nắn nót vần thơ yêu “Đôi Mắt” . . .
Mưa Ngày Chủ Nhật
Mưa trút đều sáng ngày chủ nhật
Mây nhuộm màu xám xịt không gian
Gió lao xao thức giấc muộn màng
Cây oằn oại tiếng than non nỉ
Chiếc chăn đơn ấm tình cô lữ
Khắc khoải lòng lữ thứ xa nhà
Càfé đầu ngày vị đắng riêng ta
Từng giọt rơi hiền hòa trong tách
Chủ nhật buồn gió mưa ray rứt
Như tiếng lòng đáy vực sầu miên
Hạnh phúc, cô đơn cứ mãi trốn tìm
Miền ký ức muộn phiền trăn trở
Ngụm cà phê có trôi niềm nhớ!
Dấu nỗi buồn tim vỡ qua đây
Đầu ngón tay nhẩm tính từng ngày
Anh còn đó . . . hay say niềm vui mới
Mưa còn rơi em còn mãi đợi
Càfé đầu ngày từng ngụm cô đơn . . .
Tự Tình Trong Đêm
Tôi hằng mơ mơ về nơi xa lắm!
Mi khép rồi hồn thắm nụ môi xinh
Tìm lại anh nơi cõi thật an bình
Chấp đôi cánh đôi mình nương theo gió
Tôi vẫn mơ mơ về nơi xa lắm!
Không hận thù đầm ấm chữ yêu thương
Ánh dương hồng rọi sáng chốn nghê thường
Xua bóng tối sương đêm về nhân thế
Tôi vẫn mơ mơ về nơi xa lắm!
Không đua chen không tham lợi cầu danh
Hoa nở, cỏ xanh, chim hót trên cành
Mây quyện bóng trăng lành soi muôn lối
Tôi vẫn mơ mơ về nơi xa lắm!
Không tỵ hiềm nghi ngại mất niềm tin
Lời dối gian nhoà nhạt mối ân tình
Đời vẫn thế … nghìn năm đời vẫn thế
Tôi vẫn mơ mơ về nơi xa lắm!
Môi mắt chờ anh có nhớ không anh!
Giấc ngủ ngoan đêm ru bến yên bình
Đời chỉ có một lần … thôi ngủ nhé!
Tuổi Hạc Buồn Của Mẹ
Mẹ là chiếc nón thương yêu
Nắng che mưa đội sớm chiều bên con
Thân cò ngày tháng hao mòn
Nón xưa tơi tả héo hon thân già
Mẹ buồn như ánh chiều tà
Hắt hiu vạt nắng nhạt nhòa chờ đêm
Mẹ là ánh sáng dịu êm
Ru thầm bên gối cho đêm nhuộm hồng
Mẹ là chiếc võng con nằm
Ầu ơ kẻo kẹt bao năm qua rồi
Tuổi thơ vụt cánh lên ngôi
Còn đâu ngày tháng mộng thời xuân tươi
Mẹ ơi sao nói nên lời
Tình con dâng mãi tuổi đời cưu mang
Lòng con thương mẹ vô vàn
Biển đông sóng cuộn đong tràn công ơn
Nhìn mẹ xế bóng hoàng hôn
Bước chân mệt mỏi rêu buồn bủa vây
Mẹ ơi con hát đây này:
“À ơi! Mẹ sống vui vầy cùng con”
Trời giăng giăng tím mờ sương
Tuổi đời sao mẹ, sáng dường hoa đăng
Cầu trời mẹ được an nhàn
Tình con thương mẹ tỏa ngàn sao đêm . . .
Songthy