Song An Châu

Song_An_Chu

Đêm Thâu

Nhiều đêm
thức suốt canh thâu
Nghe xa tiếng hạc
lòng sầu vô biên.

Tiếng mưa
vừa đổ ngoài hiên
Sao nghe lạnh giá
từ miền xa xăm.

Lay thân
thay đổi chỗ nằm
Mà sao như thể
bao năm…xa vời.

Lần tay
tính lại tuổi đời
Tóc xanh đã bạc
đời trôi về chiều

Giờ tôi
như thể cánh diều.
Vời trông quê mẹ
buồn hiu xứ người.

Bao năm xa xứ người ơi!
Đứt từng đoạn ruột, rã rời tim gan.

Đêm Nghe
Tiếng Mưa Rơi!

Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Nghe trong giá lạnh, phiến đời vỡ tan
Nửa đêm thức giấc bàng hoàng
Nghe mưa tí tách, đêm miên man sầu
Hạt mưa rơi rụng hiên đầu
Nghe xa tiếng nhạc, từ đâu bay về
Giật mình tỉnh giấc trong mê
Nghe sao ai oán, đêm về buồn thương
Nỗi sầu như giọt mưa tuôn
Nghe thời gian chết, nghe chuông đưa hồn
Vọng xa từ buổi hoàng hôn
Nghe dư âm đến vẫn còn đâu đây
Bao năm lưu lạc xứ này
Thân như rã mục, hao gầy xác xơ
Từ khi xa cách đôi bờ
Tiếng ru của mẹ, ầu ơ … đâu còn!

Khung Trời Kỷ Niệm

Em có nhớ, khung trời kỷ niệm
Của chúng mình lúc mới yêu nhau
Bên hiên trường mưa gió dạt dào
Mình trú chân sau giờ tan học.

Mưa không dứt từng cơn gió lốc
Đứng bên em anh thấy ấm lòng
Dù bên ngoài gió bảo mưa dông
Anh vẫn thấy trong lòng ấm áp.

Ngày hôm đó tiết trời tháng chạp
Anh chỉ quàng chiếc áo mong manh
Tay trong tay anh không thấy lạnh
Truyền cho nhau hơi ấm từ lòng.

Lâu lắm rồi em có nhớ không ?
Kỷ niệm xưa khi mới yêu nhau
Giờ nhớ lại tưởng như hôm nào
Đôi tay nắm vẫn còn hơi ấm.

Nay xa cách biển trời xa thẳm
Nơi xứ người anh vẫn nhớ em
Và nhớ mãi kỷ niệm êm đềm
Dù thời gian nhuộm màu tóc bạc.

Khung Trời Kỷ Niệm

Em có nhớ, khung trời kỷ niệm
Của chúng mình lúc mới yêu nhau
Bên hiên trường mưa gió dạt dào
Mình trú chân sau giờ tan học.

Mưa không dứt từng cơn gió lốc
Đứng bên em anh thấy ấm lòng
Dù bên ngoài gió bảo mưa dông
Anh vẫn thấy trong lòng ấm áp.

Ngày hôm đó tiết trời tháng chạp
Anh chỉ quàng chiếc áo mong manh
Tay trong tay anh không thấy lạnh
Truyền cho nhau hơi ấm từ lòng.

Lâu lắm rồi em có nhớ không ?
Kỷ niệm xưa khi mới yêu nhau
Giờ nhớ lại tưởng như hôm nào
Đôi tay nắm vẫn còn hơi ấm.

Nay xa cách biển trời xa thẳm
Nơi xứ người anh vẫn nhớ em
Và nhớ mãi kỷ niệm êm đềm
Dù thời gian nhuộm màu tóc bạc.

Bình Minh
Nghe Tiếng Chim Kêu

Sáng nay thức dậy đã nghe
Tiếng chim ríu rít bên hè vui tai
Xa quê mấy chục năm dài
Nay nghe chim hót nhớ hoài quê hương
Ra đi một sớm mờ sương
Hàng cao ủ rũ, nhớ thương, chiều buồn
Giã từ đất mẹ lên đường
Lòng đau như cắt, sầu vương lối mòn
Qua cầu nước chảy bon bon
Một thời tuổi trẻ đi con đường này
Đến trường chân sáo hàng ngày
Vui cùng bè bạn mới đây đã tàn
Lỡ làng một chuyến đò ngang
Thuyền xa bến đậu, em sang ngang rồi
Bây giờ xa xứ nổi trôi
Nơi phương trời nhớ, đơn côi đò chiều
Sông buồn bến nước đìu hiu
Bóng xưa chợt dậy, yêu kiều dáng em
Môi son, áo lụa bên thềm
Lòng còn ngây ngất, bóng em xa ngàn.

Đêm Nghe
Tiếng Hạc Lưng Trời

Đêm nghe tiếng hạc lưng trời
Thương thay cánh hạc lạc lòi trong đêm
Đường xa tổ ấm cánh mềm
Trời đêm mưa gió càng thêm u sầu
Nay thân chiếc bóng về đâu
Đêm đen lạc bước đường nào về đây
Thâu đêm đã mõi cánh bay
Tìm đâu đúng hướng đêm nay về nhà
Gió đưa đôi cánh bay xa
Lạc lòi bóng tối về nhà đêm nay
Như tôi thân ở chốn này
Tạm dung xứ lạ đêm ngày nhớ quê
Mong cho có một ngày về
Thăm vùng sông nước của quê hương mình*
Sau ngày chinh chiến điêu linh
Tôi đi biệt xứ linh đinh xứ người
Như thuyền trôi giữa biển khơi
Nên lòng cảm thấy cuối đời buồn hiu.

Thôi Thì…

Thôi thì
em bỏ anh đi
Em còn ngoảnh lại
làm gì hỡi em.
Để buồn
chồng chất lên thêm
Để tình tủi hận
đêm đêm gối đầu.

Thôi thì
em muốn đi đâu
Em xây duyên mới
để sầu anh ôm.
Thôi thì
đừng nghĩ gì hơn
Xem như mình đã,
như đờn đứt dây…

Đêm Nghe Tiếng Mưa Rơi!

Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Nghe trong giá lạnh, phiến đời vỡ tan
Nửa đêm thức giấc bàng hoàng
Nghe mưa tí tách, đêm miên man sầu
Hạt mưa rơi rụng hiên đầu
Nghe xa tiếng nhạc, từ đâu bay về
Giật mình tỉnh giấc trong mê
Nghe sao ai oán, đêm về buồn thương
Nỗi sầu như giọt mưa tuôn
Nghe thời gian chết, nghe chuông đưa hồn
Vọng xa từ buổi hoàng hôn
Nghe dư âm đến vẫn còn đâu đây
Bao năm lưu lạc xứ này
Thân như rã mục, hao gầy xác xơ
Từ khi xa cách đôi bờ
Tiếng ru của mẹ, ầu ơ … đâu còn!

Thu Bâng Khuâng

Chiều buồn qua phố mờ sương,
Nghe thu lá rụng bên đường quạnh hiu.
Chia tay mắt ướt một chiều,
Còn vương chút lệ, em yêu xa ngàn.
Từ ngày phượng đỏ hè sang,
Heo may gió thoảng lá vàng rơi rơi.
Mấy thu xa vắng em rồi,
Bóng câu qua cửa cuối đời lưu vong.
Yêu em anh giữ trong lòng,
Dù xa xăm mấy cũng không phai mờ.
Xa em, anh mãi đợi chờ,
Chờ ngày xum họp dây tơ nối liền .

Nhìn Thu Lá Rụng
Nhớ Người Tôi Thương

Thu về lá rụng ngoài sân
Sao lòng thầm nhớ mỗi lần thu sang
Nhớ sao, nhớ quá dáng nàng
Mỗi lần thu đến bàng hoàng trong mơ
Bao năm vẫn nhớ đến giờ
Từ thời áo trắng tình thơ học đường
Lời em nhỏ nhẹ dễ thương
Một lần chung bước đến trường năm xưa
Lao xao vàng lá gió đưa
Em chao nghiêng nón cho vừa tầm tay
Một cơn gió cuốn lá bay
Em vội hứng lấy, gió xoay đổi chiều.

Lá bay về phía bên tôi
Không ngờ chiếc lá bay rồi đáp vai
Tôi vừa đưa nhẹ bàn tay
Thì nàng cũng đến…chặp tay – tôi nàng
Trên vai…tôi nhặt lá vàng
Đôi tay êm ấm – tay nàng tay tôi.

Thế rồi từ đó trong tôi
Bàn tay mềm mại, nối đời thư sinh
Từng thu lá rụng đưa tình
Yêu thương càng lớn, thắm tình lứa đôi.
Trường xưa hết lớp, xa rời
Em vào đại học, tôi thời về quê
Từng thu, đôi lần em về
Thăm người bạn cũ, chân quê mùa này.

Tình đời lắm chuyện đổi thay
Thu nay lá rụng gió bay xa ngàn
Giờ đây tôi đã xa nàng
Nhìn thu lá rụng, bàng hoàng, nhớ thương…

Chút Tình Gởi Gió

Đêm về
thao thức canh khuya
Giọt sương rơi nhẹ
bay về hồn xa.

Buồn lên
che bóng chiều tà
Dung thân xứ lạ
quê nhà nhớ thương.

Xứ người
huynh đệ tứ phương
Mà sao vẫn nhớ
vẫn thương bạn bè.

Phượng rơi
đỏ lối vào hè
Đứa đi nhớ bạn
đứa về tủi thân !

Bạn xưa
đôi đứa xa gần
Bao lần gặp lại
bao lần … xót xa !

Chút tình
gởi gió bay qua
chút hương còn đọng
nay xa xứ… Buồn!

Nghe Như Tiếng Quốc

Từkhi cất bước phiêu diêu
Lần tay tính lại bao nhiêu tuổi đời
Ôi! Sao chưa được thảnh thơi
Còn đeo hệlụy, kiếp người trần gian?

Nay đâu nặng gánh giang san
Sao lòng nặng trĩu cưu mang trăm điều
Đời thường ăn ởbao nhiêu
Mà trong lo lắng thiếu điều đứt hơi!

Bao la trời biển chơi vơi
Lo vềquê mẹ, lo đời nơi đây
Xác thân nương náo chốn này
Mà hồn đểlại bên kia quê nhà

Cảm thương cho mẹtuổi già
Chân đi gối mõi, vào ra lưng còng
Cô thân, chiếc bóng trời Đông
Lạnh trong hơi thở, lạnh trong đời buồn

Bỗng dưng dòng lệrơi tuôn
Đêm dài thức giấc thấy buồn xa xăm
Ấm êm bên cạnh vợnằm
Nghe trong hơi thởthì thầm biển xa

Xạc xào cơn gió bay qua
Nghe nhưtiếng quốc gọi ta vềnguồn!

Mây Thu

Chiều về mây phủ non đoài
Nhớ thương tóc mẹ gió lay trong chiều
Mây thu ôm cõi tịch liêu
Dung thân xứ lạ buồn hiu nỗi mình
Nỗi nhà lo lắng bịnh tình
Mẹ nay chín chục cầu xin sống đời
Thu về biển nhớ xa khơi
Giang san cách biệt. Mẹ ơi nhớ hoài
Từ ngày xa xứ đến nay
Lần tay tính lại, ba hai năm trường
Biển đời trăm nhớ ngàn thương
Chia ly trăm nỗi đoạn trường, đắng cay
Quê hương nỗi nhớ đêm ngày
Mây thu bàn bạc xa bay phương nào
Trông về cố quận nao nao
Nay thân viễn xứ dạt dào nhớ thương!

Song An Châu