Quan Dương

QuanDuong-001

Sáng Trưa Chiều Tối

Chúm môi em vẽ nụ hoa
Nở ra buổi sáng thiệt là dễ thương
Anh đang ngủ nướng trên giường
Hoa tuôn vào mộng mùi hương ngạt ngào

Trưa bơn lơn. Nắng trên cao
chờ em hở cổ lẻn vào dần lân
Dặn đi dặn lại bao lần
Warning chiếc áo hở phần chứa thơ

Chiều đông buốt lạnh muốn khờ
Chúa giăng tay giữa nhà thờ cũng run
Em đi lễ anh kề bên
Đem hơi thở ấm mình chuyền sưởi nhau

Tối tìm một nụ ca dao
Hái thơ anh đắp lên vào cõi em
Mảnh thơ tuy đã cũ mèm
Nhưng xao động vẫn như đêm động phòng

Bến Hẹn

Mỗi một kiếp mỗi số phần đã định
Tôi dẫu gan không cải được số trời
Em một hôm giương cung thành định mệnh
Mũi tên thần xuyên trúng trái tim tôi

Kiếp trước đã nợ em nhiều vô kể
Kiếp này vay thêm oan nghiệt chất chồng
Nợ hai kiếp biết làm sao trả
Hẹn em thêm một kiếp nữa. Nghe em

Một kiếp nữa đợi em nơi bến đợi
Bờ vai tôi làm gối em tựa đầu
Tôi sẽ trải nhiều sao ven lối cỏ
Để em tìm khỏi lạc mất trong nhau

Em đến nhé để cùng tôi đốt lửa
Thắp đêm rằm vầng trăng sáng soi chung
Mảnh vườn riêng như lời tôi đã hứa
Xin niêm phong riêng cánh cửa để dành

Mỗi buổi sáng khi bình minh lên ngọt
Con chim quyên đến đứng hót đầu hè
Nở rất nhẹ trên làn môi ẩm ướt
Nụ hôn mềm còn sót lại đêm qua

Tôi sẽ kể em nghe điều cổ tích
Từ một mảnh vườn có thể vô danh
Hoa vẫn nở giữa sương mù cô tịch
Để tôi em hai đứa được sinh tồn

Mỗi buổi chiều khi mây sà xuống thấp
Nhuốm hoàng hôn, hoa nắng rụng quanh đồi
Tóc thiếu phụ em thơm hương bồ kết
Tôi ngây tình như tựa mới hai mươi

Em đã biết tôi đã từng thơ trẻ
Dâu biển nhiều thành rã nát thanh xuân
Những điều đó đâu có gì đáng nói
Điều đáng nói là tôi vẫn yêu em

Lục Bát Cùng Em 5

Ở đâu mà đến nơi này
Khiến cho tuyết cũng ngất ngây chỗ ngồi
Hàng cây tắt gió ngóng trời
Xa hơn chút nữa một người ngóng em

Chân lơi lả cọng tuyết mềm
Có nghe gió gọi mây gom nhớ về
Tôi vùi xuống thịt hạt mơ
Trồng nhành xương héo lên bờ nhú bông

Em ngồi ủ một mùa đông
Còn tôi ủ sợi tơ lòng quạnh teo
Đất trời đứng giữa trong veo
Nheo con mắt chứng ngày nào cùng nhau

Sáng Mồng Một
Ở Quán Cà Phê

Mồng một tết, bạn gặp ta ở quán
Bạn chúc ta năm mới được phát tài
Ta chúc lại bằng vài câu thông lệ
Xong hai thằng kéo ghế cùng líu lo

Ta gọi một ly cà phê sữa
Quán thưa người mặc sức hỏi thăm nhau
ta hỏi : hôm nay sao không đi làm cha nội
– tết nhất lặn ở nhà một bữa… đâu có sao

Tết với nhất. Hồn mấy thằng xa xứ
Trôi lang thang vất vưởng về quê nhà
Bạc đã đủ thân già mệt mõi
lá úa vàng chờ rụng về cội xưa

Bạn hỏi có cách gì không chảy máu
khi bị ai chặt mình rơi đầu ?
Nam Quan – Việt Nam như thân với thể
bị cắt dứt lìa làm sao không đau

Bạn hói có cách gì mà vẫn sống
Khi bị ai bóp mũi bịt mồm
Hoàng Sa Trường Sa-Việt Nam là xương da liền máu
Đâu có lý gì còn thở lại đem chôn ?

Sáng mồng một lạnh run gần chết
tuổi già sức yếu lạnh teo gân
Bạn hỏi làm ta rợn tóc
nhớ nhà… bạn hỏi…. thêm nhức xương

Ta hỏi ngược lại câu bạn hỏi
Bạn cũng như ta ngọng câu trả lời
Ai bảo ngày xưa không giữ được nước
để kẻ ác tung hoành . Bây giờ hỏi.
Biết hỏi ai đây?

Đất biển nhức mình , bạn và ta nhức mẫy
Nước Việt Nam từ Nam Quan đến Cà Mau
Trời đã định rõ họ lại cố tình không rõ
Bạn và ta từ thua tới thua.

Sáng mồng một gặp nhau ở quán
Cà kê dê ngỗng xong rồi về
Dỗ giấc, ráng giữ mình tới sáng
Đời còn dài.
Đường chồng chềnh nhiêu khê.

Mưa Tháng Bảy Nỗi Niềm

Nụ hoa nằm ngửa đợi chờ
Cành cây ngái ngủ cũng vừa lao xao
Giọt gì rớt giống giọt ngâu
Hình như tháng bảy trên đầu thả mưa

Quá giang hạt nước tôi về
Nơi hiên xưa mở hồn che tóc người
Tiện tay cài nút áo thôi
Đâu ngờ cột phải góc trời vào nhau

Chiến tranh lội núi vượt đồi
Tôi biền biệt để một đời nhớ thương
Sa cơ đứt gánh nửa đường
vùi trong mưa bụi hạt vương nhạt màu

Hoa xưa mưa ngậm nát nhàu
Nhánh cây xưa lã đọt sầu tưởng quên
Mỗi năm tháng bảy phía trên
Tôi đi phiá dưới cạnh bên nỗi niềm

Ghen Với Trương Chi

Trương Chi xấu xí hơn ta
Lụy tình mới nhả ngọc ra với đời
Còn ta phong nhã hơn nhiều
Lẽ nào không ngọc em rơi khi xù

Nhờ em buông tiếng chối từ
Nên ta mới đủ lý do thất tình
Như mưa rớt xuống thình lình
Tháng sáu trời nắng biến thành trời mưa

Ra về ôm cuộc tình thua
Gọi tên là để dư thừa cái tên
Đường tình còn mỗi mình ên
Trái đất dễ trợt vì tròn không vuông

Trương Chi xưa có tiếng đàn
Ta nay một nhánh rong đang lềnh bềnh
Đàn anh bóng nổi bóng chìm
Tình ta theo níu trăng mềm, thở ra

Thất tình anh khác chi ta?
Cũng là chuyện lụy đàn bà. Giống nhau
Chuyện anh lưu lại ngàn sau
Chuyện ta chưa kịp qua cầu. Đã de

Hứng tay nước lọt qua khe
còn vương sợi tóc em đè mé trên
Tìm đâu giọt lệ Mỵ Nương
Phòng khi đá nát phai vàng không đau?

Mẹ Và Trăng

Ðêm nay con đứng ngắm vầng trăng
Nhớ mẹ quê xưa trĩu nặng lòng
Lúc tiễn con đi: trăng và mẹ
Giờ mẹ xa rồi chỉ có trăng

Tóc mẹ trắng. Màu sương trắng quá
Ðầu con cũng đã điểm hoa râm
Hận nước đau lòng hai thế hệ
Mẹ ra đi mãi đến ngàn năm

Tóc con trắng thêm vầng tang trắng
Hồn mang nặng trĩu bước tha phương
Con ở bên này chôn dĩ vãng
Mẹ giờ lấp kín xác quê hương

Cuối nẻo phù sinh là cát bụi
Ðời người đâu lẽ mãi tang dâu
Xin mẹ hãy là trăng sáng rọi
Từng chặn đời con bớt khổ đau

Quan Dương