Phạm Tương Như
Khánh Ngân Trang Đài
Khánh ngân còn đó thanh âm
Trang đài diễm diễm trăm năm thương hoài
Ai về ôm mộng trên tay
Gió đưa tóc thả áo bay lượn mùa
Chừng như trời sắp đổ mưa
Xin đừng ướt áo người chưa hẹn hò
Cây vừa rụng chiếc lá khô
Sợ trang thơ dệt ươm mơ thấm buồn
Ướt tình ánh mắt sầu vương
Ai còn hát phiên khúc buồn vì ai?
Vết chiều kết sợi nắng phai
Ngập ngừng chân bước chia hai hướng đời
Vẵng đâu đây tiếng nói cười
Còn mơ bóng ảo, hương môi ngọt ngào
Đường đời ai biết mai sau
Nghe dòng cảm xúc len vào cô miên!
28/06/2015
Em Và Tôi
Em bơ vơ trong trái tim tôi gầy
Những hạt máu thành nước mắt khóc thương
Điều trăn trở trong lòng tôi tối sẫm
Em và Tôi mê đắm giữa mù sương
Em khóc chưa cạn hồ nước mắt tôi
Ngọn sóng trăm sông tràn về biển lớn
Thuyền đời trôi theo cánh buồm tả tơi
Màu nước biển xanh vô tình non mởn!
Em hiển lộng nơi lẽ sống tình tôi
Những nghịch cảnh ùa qua cơn chảy xiết
Trận hồng thủy cuốn trôi tôi vô bờ
Không tự mãn trên hai vai khánh kiệt
Mùa đông tím bầm trút lá đơn côi
Nỗi đau chung thân cuộn mình tối sáng
Niềm hy vọng lờ mờ vắt ngang trời
Tôi gọi tên em, vườn thơ im lặng
Yêu em ! Dâng hiến trái tim tôi hồng
Nơi tâm hồn em kỳ hoa dã thảo
Ong bướm sơ khai ân ái mặn nồng
Đôi mảnh đời hoang tìm nhau ẩn náu
02/07/2015
Mai
Cớ gì nắng đậu cành mai
Gió đưa Xuân đến, thoảng dài hương xa
Hay là Xuân của người ta
Mai vàng nở rộ là đà gió xưa
Mai đầy cành, lá lưa thưa
Tình tôi như lá mới vừa nõn Xuân
Bướm hoa vàng nắng bâng khuâng
Còn tôi hiu hắt ngại ngần nỗi riêng
Lối mai, ngỏ trúc hoa viên
Người qua áo lụa dệt viền chỉ xanh
Én du Xuân, gió lượn cành
Nhớ người, ngắm lá lanh chanh phiến buồn
Ngày xưa gió núi sương rừng
Tháng giêng mai nở rưng rưng Xuân về
Bây giờ vẽ chữ đam mê
Nhìn mai tôi ước lời thề ai trao!?
Phạm Tương Như
27/06/2015
Nếu Như…
* Trong nỗi nhớ một người…
Nếu như anh chẳng làm thơ
Thì ai đưa đón giấc mơ em về
Hồn anh đâu biết tái tê
Gieo vần kết chữ điên mê tháng ngày
Nếu như chim chẳng hát hay
Chân vui điệu múa, dáng bay cánh mềm
Tiếng em gửi gió chiều êm
Nhạc thơ huyễn hoặc, trăng đêm khuyết tròn
Nếu như đời chẳng cô đơn
Môi chưa ngủ trọ vết son em chờ
Hoa hờn con bướm ngẩn ngơ
Tim lòng gỏ nhịp bơ vơ tội tình
Nếu như giấc ngủ riêng mình
Không còn rưng rức bóng hình người thương
Sương khuya đâu rụng xuống vườn
Để giun dế gọi miên trường nhớ nhau
Nếu như tình cảm chưa trao
Trăng đâu chìm bóng, sóng gào biển sông
Nắng vàng chia nửa hoàng hôn
Anh còn chuốc nửa mảnh hồn hoang sơ
Nếu như mình chẳng hẹn hò
Trăm năm hình, bóng giả đò có đôi
Chắc tim anh vẫn bồi hồi
Đêm nhìn dáng nguyệt nhớ người trong thơ
Nếu như lở gãy ước mơ
Thơ anh chết, chẳng bao giờ tái sinh
Em ơi hỏi lại lòng mình
Dù sao đi nữa…cũng tình thiết tha…..
(Dù sao đi nữa…. trọn tình nhé em…..)
Tôi Buồn
Tôi buồn chắc tại trời mưa
Mưa làm tôi nhớ người chưa dặn dò
Mưa dầm lòng bổng lo lo
Sợ em ướt áo, sơ dù không giương
Em qua trũng nước ven đường
Sợ trăm lá cỏ, chân vương lấm bùn
Sợ em nhớ anh, em buồn
Giọt mưa chen giữa nỗi lòng đôi ta
Tự tình như thể sân ga
Thiếu em bến vắng….người qua lâu rồi?
Mù Sương
Nỗi lòng giăng sáng mù sương
Dòng đời như những con đường quanh co
Qua sông để lở chuyến đò
Qua cầu gãy nhịp, cam go tình trường
Tìm yêu, đi lạc lối rừng
Qua đêm thức trắng buồn thương dáng hình
Thì em nói chuyện chung tình
Sao tôi ngờ ngợ nỗi mình nỗi em
Sương mù phủ mấy đường tim
Nhớ nhung quay quắt… biết tìm em đâu?
Ru
Em ru lời lá rơi
nhẹ như bước chân trần
sao lòng tôi rách nát
từng phiến buồn ăn năn
Tiếng em lời gió ru
trong bóng đêm giao mùa
trên hàng cây lá ngủ
nhánh khua lời võng đưa
Áo em còn thả bay
Môi ướp đầy men say
Cho hồn anh lộng gió
Ôm mộng tràn đôi tay
Tóc em còn giăng tơ
Mắt biếc xanh đôi bờ
Nối vòng cung nhật nguyệt
Trăng tình đưa võng thơ
Mưa
Lòng buồn cuốn lá cô đơn
Mưa rơi ướt dột từng cơn nhớ người
Đêm nằm cắn kén mồ côi
Con tằm gậm nhầm hồn tôi nát nhầu
Mưa mù xây một thành sầu
Nhốt tôi vào với nỗi đau miên trường
Dáng em ngàn đóa yêu thương
Mưa đâu xóa được vô thường tình ta!
Lời Ru
Em ru nhẹ tiếng lá rơi
Sao tôi nghe nặng tơi bời bước chân
Ru tôi nắng gió bâng khuâng
Vết đau kỷ niệm bao lần xót xa
Gió đưa áo thả lụa là
Điệu chim muông hát lời ca yêu đời
Ráng chiều ru ửng chân trời
Em ru hay khóc một người viễn mơ?
Tôi ru em khúc nhạc thơ
Nụ cười, ánh mắt ai ngờ để quên
Tôi ru tôi giấc buồn tênh
Em, tôi còn đó mông mênh nỗi lòng
Vườn em nõn lá màu thương
Tôi vào mới biết mù sương tan rồi!
Áo Tặng Màu Mây
Người đem tặng áo màu mây trắng
Chen những hàng mây đang chuyển mưa
Từ đó hồn tôi bay lãng đãng
Nhớ hoài môi, mắt, dáng người xưa
Áo mây tôi mặc thơm mùi tóc
Còn vết son môi, hơi thở ai
Hôm qua giặt áo, nghe mưa khóc
Giọt lệ từ tim cũng chảy dài
Con sâu kết kén, treo cành lá
Tôi cuộn hồn tôi trong áo mây
Thời gian nhung nhớ chưa thành đá
Nên vẫn đau suốt cuộc tình gầy
Sáng nay đem áo phơi ngoài nắng
Mây trắng đùn quanh, mây trắng bay
Bên kia bóng mát ai làm dáng
Gió thổi bụi mù nghe mắt cay!
Áo mây thêu dệt vầng thơ muộn
Còn ũ hương yêu, giấc mộng đầy
Ai giết hồn tôi khao khát muốn
Áo cởi một lần đem thả bay
Tôi ngắm mù sương trên mộ chí
Ngỡ áo mây về ôm xác tôi
Em ru thơ hát bao tình ý
Thiếp mắt tôi chờ môi ướt môi!
Về
Tôi về bơi sóng phù sa
Theo con nước đục bến nhà nơi đâu?
Tìm
Nương cơn sóng nhớ
Vượt vạn đường mây
Bến đợi phương này
Nhìn ra bóng ảo
Chiêm Bao
Người về ngang giấc chiêm bao
Giật mình tưởng tiếc chưa trao thơ tình
I- Phone
Mở I- phone để ngắm hình
Yêu người hay chỉ oằn mình nhớ nhung
Tin Nhắn
Nhắn tin, em nói nhớ thương
Nghe tim âm ấm, miên trường trở trăn
Tiếng Chim
Tiếng con sáo sậu
Chào khách mới về
Hương khói hồn quê
Nửa đời cách biệt
Tiếng chim bìm bịp
Gọi thủy triều lên
Nhắc khách đừng quên
Đò chiều tiễn biệt
Ví Von
Tình yêu như thể trăng sao
Khuyết, tròn, mờ, tỏ…lắm màu đổi thay
Nỗi Lòng
Hồn tôi biển rộng, sông dài
Muôn trùng sóng vỗ, chảy hoài niềm riêng
Karaoke
Karaoke, em hát nhạc tình
Hay là ngầm nhắn với mình đều chi?
Vời Trông
Mây trôi không bờ bến
Nước chảy chẳng ngược dòng
Lòng tôi triền dốc mênh mông
Ngược xuôi, xuôi ngược vời trông bóng người
Ngắm Nhìn
Ngắm mây, nhớ tóc áo người
Nhìn hoa, ngờ ngợ nụ cười em trao
Lá Xanh
Lá xanh nõn biếc trời xuân
Hồn tôi chan chứa gió đàn ru cây
Nụ Hôn
Nụ hôn còn đọng hồn tôi
Nụ cười, ánh mắt ngõ lời nhớ thương
Khách Lữ
Trên đỉnh phù sa
Nghe ta xấp, ngửa
Tình quê chan chứa
Khói bếp lửa chờ
Sao mình bơ vơ
Một đời khách lữ!
Hồn Quê
Trời xanh, hàng chuối lá xanh
Vườn cây nhản, trái oằn cành
Áo trắng học trò qua ngỏ
Nghe lòng chín đỏ tình quê
Lời Đêm
Nhớ ai giun dế thở than
Tưởng chừng nghiên bút dệt ngàn lời thơ
Dỗ Giấc
Trắng đêm dỗ giấc ngủ mòn
Sáng nhìn nắng gió vẫn còn dáng ai?
Nhớ
Nhớ người lạc hướng mây bay
Gió say lối gió, trăng say men tình
Nhả Thơ
Còn nguyên trong cõi lặng thinh
Hồn tôi cắn kén, trầm mình nhả thơ
Đối Ẩm
Nhớ lần đối ẩm cùng em
Chung ly, mắt hẹn, dậy men, say tình
Đường về trăng rớt lung linh
Gió qua thấp thoáng bóng hình giai nhân
Thiếu Nữ
Áo ai cuối phố
Thả gió ru tà
Huyễn hoặc hồn ta
Một thời thiếu nữ
Lá Xuân
Ai người tiếc lá xuân xanh
Ta như mưa gió oằn cành nhớ thương
Hoa Xuân phấn nhụy tỏa hương
Ta như cánh bướm lượn vườn tình duyên
Niềm Riêng
Ngắm chim cắn cọng cỏ mềm
Bổng nhiên nhớ bước chân em thuở nào.
Nghiêng
Nghiêng vai dốc cạn u hoài
Chông chênh một nửa đêm dài riêng mang
Nụ cười thay tiếng khóc khan
Tặng ta một dấu chấm than ru đời!
Trần thị dã quỳ
Họa
Hồn nghiêng mấy nỗi cảm hoài
Trăng tàn, sương lạnh tình dài cưu mang
Ta, người ai sẽ gọi khan
Đất trời còn đó, thở than chi đời!
Bến Xưa
Dòng sông tiễn khách thăm quê cũ
Gió lộng, chiều phai nhớ điệu hò
Chỉ nghe sóng vỗ mạn đò
Ưu tư khách lữ còn chờ bến xưa!?
Nếm
Ta vừa chung ly rượu cay
Môi em mới nếm mà say ngất đời
Mưa
Mưa dầm lá, cỏ tả tơi
Hồn ta ướt dột, buồn rơi xuống buồn!
Ánh Mắt
Hồn tôi chìm ánh mắt em
Ngất ngư chỉ một con tim bồi hồi
Môi Phượng
Anh hôn đôi môi phượng
Son chín đỏ đầu cành
Lòng như lá biếc xanh
Ve ru lời anh hát
Nắng Lụa
Áo bay sân nắng lụa vàng
Ngỡ bao thoảng gió ru ngàn nhánh thơ
Ngắm Sông
Lục bình man mác trên sông
Có chở hồn tôi xuôi dòng?
Ngọn bần, xuồng câu thấp thoáng
Dáng chiều trầm mặt nước trong
Bến Đời
Chim chìa vôi hát líu lo
Tự dưng nhớ quá giọng hò
Bến sông đâu còn bóng Mẹ
Bến đời một cõi bơ vơ!
Khói Chiều
Lá dừa nhúm lửa khói cay
Hồn tôi theo gió thả bay lên chiều
Khóc M
Mùa hè năm trước trở về đây
Thấp thoáng quanh sân dáng Mẹ gầy
Tháng hạ mùa này con chỉ khóc
Bàn thờ, mộ chí khói nhang bay!
Về Quê
Ta về hát khúc đồng dao
Theo chân thôn nữ dạt dào tình quê
Vườn ai nhạt ánh trăng thề
Ruộng đồng, hoa trái, xuồng ghe chở đầy
Hiên Ngoài
Lặng nghe từng giọt mưa rơi
Đêm sâu nỗi nhớ rụng rời ngoài hiên
Xót xa chút mảnh tình nghiêng
Lệch vai oằn gánh oan khiên đau đời
Trần thi dã quỳ
Họa
Trăng tàn, gió lặng, sương rơi
Còn riêng bóng lạnh chưa rời hàng hiên
Một mình níu ngọn tình nghiêng
Oằn vai thương nhớ, oan khiên tím đời
Bạn Lính
Bạn mới hẹn đã vui
Rượu chưa khui tưởng xỉn
Còn đâu đây trận chiến
Những thằng đi ngậm ngùi!
Trả Em
Trả em!. Dốc hết tình này
Đau thương, hạnh phúc tràn đầy lòng ta
Cảm ơn giọt nước mắt ngà
Câu thơ ngẩu hứng hóa ra đoạn trường!
Niềm Đau Chiến Tranh
Cưới nhau không trăng mật
Nồng hơi ấm tân hôn
Hương yêu tỏa ngập hồn
Hôm sau anh ra trận
Đường bay còn vương vấn
Bổng đau vết đạn thù
Đời cách biệt thiên thu
Tình chôn nhau miên viễn!
(theo chuyện kể và nước mắt K. Anh)
Khói Bếp
Khói mù mái lá nhà ai
Đưa tôi vế lại tháng ngày ấu thơ
Hồi Âm
Cứ tưởng nhà thơ dân Huế rặt
Dại học miền cao Đà lạt tề!
Lính lát một thời xưa xa lắt
Mắc gì kể chuyện Vĩnh Long tôi
Xe đò Nhan Nhựt chuyên đưa khách
Có đứa tòng quân chẳng trở về
Mỹ Thuận Sài gòn đâu ngăn cách
Vậy mà phố thị khác chân quê!
Con trai Nhan Nhựt xưa là bạn
Giờ “rớt mùng tơi” chuốc phận nghèo
Tháng tư kẻ cướp về gây nạn
Cửa nhà, xe cộ khổ lây theo
Chủ xe Nhan Nhựt khi còn sống
Giúp bất kỳ ai, chẳng hại người
Khi chết thiếu “vườn không nhà trống”
Không đất chôn thân “đéo mẹ đời!”*
Có những thằng khùng quen mỏ vẹt
Hô hào trống rỗng, trí như heo
Nhan Nhựt anh hùng theo chủ chết
Tiền Giang, Mỹ Thuận hết đò chèo
Nhan Nhựt bềnh bồng thơ thi sĩ
Mỗi lần về lại Vĩnh Long Xưa
Con đường dẫu chẳng đường thiên lý
Sao nhớ gì đâu những đón đưa!
Cám ơn Thầy Giáo còn “Vấn Lệ”
Tình lính năm nào vẫn ngược xuôi?
Vĩnh Long muôn thuở thành tri kỷ
“Giọt lệ đài trang”** đủ chết người!
* “Một nhát gươm đưa đéo mẹ đời!” thơ Cao Bá Quát
** Nhạc Châu Kỳ
Điệu Ru Dế Mèn
* Thơ gửi người hát rong
Cô dế mèn của anh ơi!
Mãi mê hát khúc tình sầu
Nỉ non đêm thâu gọi nhớ
Trách đời lở cuộc biển dâu
Thơ anh nhắn lời dế giun
Ước mơ giây phút trùng phùng
Thâu đêm chuốc màu trăng lụa
Nghe chừng khóc cuộc tình chung
Dế mèn gọi tên bốn mùa
Hồn đêm chan chứa gió lùa
Cô đơn rót tràn bóng tối
Rượu đời đắng chén cay chua!
Và anh gọi tên dế mèn
Vầng trăng vằng vặc soi đêm
Sương khuya ướt mềm lá cỏ
Lấy gì khâu vá con tim?
Cánh khua câu hát điệu tình
Nhún mình vươn cánh lung linh
Dế mèn bay qua giông tố
Gọi khan khoảnh khắc lặng thinh.
Gió Và Lá
Gió ru lá ngủ trên cành Đong đưa sương lạnh, ngậm vành trăng khuya
Trời mới chớm sang Xuân. Những phiến lá xanh nõn nà da thiếu nữ, đang say sưa hớp từng ngụm trăng non. Đêm rất dài, gió rất nhẹ, lá lắt lay thì thầm lời tình tự ướt đẫm hơi sương. Ta thắp trên môi em ngọn tình nóng bỏng, màu hồng đậm những đài hoa mới trổ hương Xuân, phấn hoa thoảng đâu đây mùi thơm nhụy mới. Lớp áo mỏng thêu dệt lưới tình, để hở khoảng trống nơi đôi vai huệ trắng. Hai cỗ chân buông gót gió lả lơi, phơi trần sức sống, mười ngón chân son trang điểm rung trên dấu hài. Chừng như em cố tình đánh thức, cơn mộng mị trong ta khát thèm nhục thể. Hãy nói đi em, lời nồng nàn thức ngủ biếc màu phiến lá xanh, thoi thóp thở vào đêm khuya. Những sợi gió cựa mình cột chùm bao nỗi nhớ. Hằng hà phiến lá du dương đang trườn
mình hứng cơn gió lạ, chờ hạt lệ sương rưng rưng khóc gọi tên người.
Ta nhen nhúm nơi má em hơi ấm hương nồng, của buổi chiều chưa tắt nắng. Nụ hôn vội vã như hơi gió chợt đến chợt đi, sao rã rượi lòng ta. Lời từ giả nghịch lý với ánh mắt nhìn nhau thật nồng nàn tình tự, ngầm trao nhau lời ước hẹn. Thời gian quá ngắn ngủi, không đủ cho ta vẽ một chân dung tình yêu, cũng không đủ cho lời thơ hóa thành nhạc khúc, rung trên phím đàn, và em buông cảm xúc theo từng câu hát, thả lơi đôi tay, vạt áo đong đưa dáng liễu, đu mình nghiêng theo triền gió.
Những áng mây bay phiêu lãng trên nền xanh giả tạo của không gian, chưa kịp xếp cánh đã phải chuyển mình tan theo hướng gió. Gió! Gió! Gió! Tình còn đó hay đã bay theo cơn gió loạn, vì nghịch cảnh, mùa chợt thay mùa, lá cũng đổi màu xiêm y. Ta còn đây giấc mơ phía bên kia bờ định mệnh. Thứ định mệnh gió hắt hiu ru ngủ lá ngàn. Bờ gió chắn những chia xa từ trùng trùng duyên khởi. Hơi thở em ũ thơm làm say ngất môi ta. Những cơn gió mê hoặc đang thì thầm, hòa cùng âm vọng của hơi thở, lời rên siết thiết tha, điên mê của lá làm tim ta loạn nhịp. Ta tan biến vào em bằng trận bão giông. Ta cố gọi tên em như chưa từng tuyệt vọng. Ta cắn vào da thịt em những vết cắn của loài sâu màu da lá xanh, đã gậm mòn viền nâu phiến lá. Lá sẽ chín vàng, lá
sẽ theo gió bay xa, bỏ lại vết xước thân thương những tháng ngày, cành là của lá, cuống lá đong đưa, phiến lá ngửa mặt uống trăng, từng đêm treo giấc ngủ trên cành.
Em cố rót nhẹ vào tai ta tiếng yêu và lời nhớ. Ta khẽ đánh thức nơi má em hồng một nụ tình mật ngọt, ngọt như màu son môi em cười làm tươi vui khu vườn tình ái. Con bướm nào nươn theo nắng gió tìm hoa! Con ong nào miệt mài hút nhụy! Có phải đó là tình yêu! Làm sao ta quên được em! ”… ta ôm bóng đêm, đêm làm mặt lạ, đêm cháy lửa đen…” và ta thức ngủ, lắng nghe đêm đen cuộn tròn chăn gối, mùi tóc hôm nào còn ũ ngát hương đêm. Gió vẫn khảy đàn, những điệp khúc phổ lời thơ của lá. Lá vẫn lao xao say ngất, chao nghiêng theo từng nhịp điệu vi vu gió ngàn giao hưởng.
Gió thì thầm với lá, lá oằn mình lao xao, đêm nồng nàn tình tự, nụ hôn đầu trao nhau!
Chờ
Lụy người huyễn mộng mơ ta
Môi ngon, mắt ướt, mượt mà tóc tơ
Ngỡ ngàng lối gió đường thơ
Bên kia hư ảo, vượt bờ tình duyên
Lụy người hồn bướm mơ tiên
Vết chân sỏi cát chạm miền nhớ thương
Ánh nhìn thắp ngọn sầu vương
Má môi cháy bỏng đêm trường nhớ quên
Lụy người sóng nước lênh đênh
Nghe ta hấp hối, thở trên phiêu bồng
Ngọn tình chảy một đời sông
Đôi bờ sóng vỗ, giấc nồng chiêm bao
Mềm lòng nhặt nhạnh hư hao
Chật ngăn tìm thức, thơ trào lệ khô
Trăm năm nghìn mối tơ vò
Đêm nghe sương rụng, mong chờ dáng ai?
Trộm Thương
Em gửi anh lời thăm hỏi nồng nàn
trong buổi sáng trời Houston rất lạnh
hồn bỗng ấm và con tim ranh mãnh
thơ dễ thương, cây cảnh biết yêu đời
Có phải tình là mộng, văn là người
mộng đã tình nên lòng người cũng khác
người đang yêu thấy đời thêm hoan lạc
nhạc thơ ru từng khúc hát giao tình
Em dấu yêu trong hơi thở riêng mình
thổi nụ hôn màu môi hồng nắng ấm
Anh hớp gió ngỡ thơm bờ môi thắm
nghe xôn xao du dạo khắp châu thân
Trăm hướng mộng hồn khép mở tình nhân
anh nhặt ưu tư, gieo mùa trăn trở
yêu mới chớm, đời nửa đời đã lỡ
trăng động tình cũng ngờ ngợ khuyết tròn
Ai đếm nhịp tim từ tấm lòng son
nghe vất vả cuồng si bờ tối sáng
đem quá khứ cất vào ngăn quên lãng
đời có bao lâu sao nỡ hững hờ!!!
Đời Tình Thất Lạc
Hồn tôi là thác đổ
Rơi trên sỏi đá mòn
Yêu người chưa biết mỏi
Chảy một đời cô đơn
Hồn tôi là lau lách
Gió về ngọn nghiêng chao
Đôi bờ sông ngăn cách
Còn nguyên tiếng lao xao
Hồn tôi là cỏ dại
Đợi bước chân ai về
Nắng mưa làm tê tái
Lối cỏ mòn điên mê
Hồn tôi là ngọn gió
Theo mãi một đời mây
Mây bay hoài viễn xứ
Gió buồn ru cỏ cây
Hồn tôi là con nước
Trăm năm chảy qua cầu
Làm sao tôi biết trước
(bến mơ tình xuôi ngược)
Giòng đời tựa biển dâu
Hồn tôi lời chim hót
Gọi khan mấy giọng tình
Em còn nghe lảnh lót
Tiếng núi rừng van xin
Hồn tôi là thác đổ
Chảy qua thung lũng buồn
Phải em là suối nhỏ
Tìm về muôn nhánh sông
Có nghe lời thác gọi
Trùng phùng nơi biển Đông
Nửa đời tình thất lạc
Em để mất hồn tôi
Còn trái tim tan nát
Giữ giùm tôi em ơi!
Ngọn Tình
Trên Sóng Phù Sa
Dòng sông đưa nước đục phù sa
Vượt sóng đò xuôi trở lại nhà
Lữ khách ngậm ngùi theo lối gió
Ngõ hồn rách nát chuyến mưa qua
Tiền Giang chia mấy nhánh sông xưa
Bạt gió chim bay vỗ cánh lùa
Đuổi bóng thời gian, đưa quá khứ
Về đây tìm lại gió mây mùa
Nhấp nhô muôn sóng vỗ mạn đò
Đã mấy mươi năm vắng tiếng hò
Tóc, áo, mái chèo bao thiếu nữ
Ngây tình trong ánh mắt ngu ngơ
Hôn mê ta hỏi cánh lục bình
Có nhớ chàng trai vẫn lụy tình
Cô bé học trò môi mắt ướt
Nửa hồn say khướt cánh hoa xinh
Ngập ngừng vớt bóng nửa đời ta
Đã gãy hình xưa nhuộm nắng tà
Gió rối bồng bồng trêu tóc bạc
Ai còn cánh bướm lượn hương hoa?
Ngọn tình trên sóng nước phù sa
Vực nhớ chao nghiêng tuổi ngọc ngà
Vết xước đã bàu sâu ký ức
Sao còn trôi mãi bóng mây qua?
Mưa Ngâu
Mưa ngâu chưa thấm áo người
Chỉ nghe sướt mướt một thời nắng phai
Mưa
Mưa làm ướt dột hồn tôi
Tim côi lạnh lẽo bồi hồi nhớ ai?
Giọt mưa khẽ gọi u hoài
Còn nghe tiếng nấc vọng ngoài gió khuya
Thơ Tinh
Thơ tình theo gió bụi mờ
Áo lam gói trọn hai bờ yêu thương
Bên bồi mây tím vấn vương
Còn trên bến lở tiếng chuông ngân chiều
Dã Quỳ
Tình yêu như cõi sương mờ
Bên ni bên nớ chạm bờ nhớ thương
Bóng chim xa khuất còn vương
Mặt hồ tăm cá …gợn chuông xuống chiều
Ptn.
Tình Trao
Anh trao em chút tình gầy
Gió làm bay bổng bám đầy hồn em
Cỏ Đêm
Cỏ ngu ngậm hạt sương ngơ
Trăng soi huyễn hoặc tình chờ giấc khuya
Gió về ru cỏ đong đưa
Võng ai hát khúc nguyệt vừa đu mây
Mà Sao…
Trên trời chỉ một vầng trăng
Mà bao la sáng, xóa màng đêm đen
Tình anh yêu mỗi mình em
Mà sao giông bão nhận chìm đáy sâu
Mắt anh chứa mấy giọt sầu
Mà sao trời đất nhuộm màu thê lương
Thời Gian 2
Thời gian rồi cũng bỏ ta
Bên kia kỷ niệm đã già thuở xưa
Tình yêu đâu phải nắng mưa
Mà quên với nhớ đong đưa tháng ngày
Vị Cà Phê
Cà phê hương vị mượn hồn
Nỗi vui đen, đắng, nỗi buồn khói bay
Nhớ em một thuở tình đầy
Bây chừ gặp lại vai gầy, héo hon
Khăn Tay
Thuở nào em tặng khăn tay
Thêu bông lan trắng, có hai nhánh đời
Tưởng chừng nửa kiếp rong chơi
Khăn hoa nhuộm tím màu trời nhớ thương
Thời Gian
thời gian qua mái tóc
còn để lại màu mây
con chim nào đứng hót
chân in đuôi mắt này
ngày mai ai sẽ khóc,
cát bụi gió mù bay !
Nỗi Lòng
Nỗi buồn
tròn trịa lăn bi
Nỗi đau lở loét
tình si nát lòng
Tình rơi
vỡ vụn tim chùng
còn đâu nước mắt
khóc thương phận mình
Nhớ Người Tưởng Bóng
* Họa thơ Kim Oanh
Chân mây hồng ửng chiều nhuộm sắc
Ta nhớ người quay quắc cơn mê
Gió ru cây, đưa bóng ai về
Môi, tóc, áo …hẹn thề năm cũ
Bóng chợt khuất mây mù che phủ
Nước sông buồn, bóng nhạt màu pha
Dáng em trôi theo nắng huy tà
Hoa, lá, bóng là đà giởn bóng
Kỷ Vãng
Dư hương lạ gió vù bay
Hồn tôi vàng nắng ôm vai áo người
Nhớ thương rồi cũng đến hồi
Tim côi rung nhịp tình trôi tím mùa
Người qua thả vạt áo lùa
Phấn son, hương tóc rối đùa nắng phai
Vườn thơm con bướm vờn bay
Hoa ngàn khoe sắc tình dài vấn vương
Chừ anh ngọn cỏ mơ sương
Gối đêm ủ tóc sầu thương ngất lòng
Bên này đếm nỗi nhớ mong
Em ơi ! Kỷ vãng còn trong tim này
Tình Chờ
Có cuộc đời buồn trên dòng sông định mệnh
Thời gian bào mòn, không trôi hết thương đau
Có cuộc tình chờ, căng hờ tơ nhện
Bắt được gì trong khoảnh khắc bên nhau?
Mà Sao…
Trên trời chỉ một vầng trăng
Mà bao la sáng, xóa màng đêm đen
Tình anh yêu mỗi mình em
Mà sao giông bão nhận chìm đáy sâu
Mắt anh chứa mấy giọt sầu
Mà sao trời đất nhuộm màu thê lương
Nàng Thơ L.A.
Em là nàng thơ, đa tình quá đổi
vẫn làm anh mơ, café chiều tối .
Ngồi sau xe em, thơm mùi tóc rối
eo nhỏ vai mềm, ai thương mà vội.
Em ơi em ơi ! Sao làm anh nhớ
mắt nói thành lời, mai tình vẫn đợi!!!!
Khúc Hát Riêng Tư
Miền gió núi chim rừng bay mỏi cánh
Sóng trùng dương ru mãi khúc ngàn năm
Bóng thời gian chở những ước mơ nhòa
Vườn kỷ niệm hôm nao em xin giữ
Liên Anh
Họa
Chim nhớ cội, tình chở mòn đôi cánh
Sóng lòng anh ru thủy khúc trăm năm
Thời gian trôi nhật nguyệt chẳng phai nhòa
Bao kỷ niệm, mộng đời anh luyến giữ
Ptn.
Cổ Chiên
Cổ Chiên yêu dấu của tôi ơi
Sông nước sóng xô, gió ngõ lời
Em chứa bao trăng mà dịu mát
Hay là em chiếm nửa hồn tôi
Nước Sông Hiền
Em hiền như nước sông con gái
chảy lửng lờ qua trái tim tôi
Trong ánh mắt mạch đời ngây dại
có lòng tôi vỗ sóng bồi hồi
Nữ Sinh
Áo trắng nguyên khôi hồn cô gái
Nón lá làm nên dáng học trò
Nắng gió sân trường ngây gót dại
Bao mùa phượng đỏ mấy yêu mơ?
Nước Mắt Khóc Mưa
Một người đứng khóc dưới mưa
Người kia tê dại mắt vừa hẹn nhau
Hai người chung một niềm đau
Chân đi hai lối nghiêng chao đôi lòng
Một người nối lại nụ hôn
Một người để lở những vòng tay ôm
Đại ngàn hai hướng chờ mong
Chung con nước chảy, dòng sông đôi bờ
Hồi nào chung lối ngu ngơ
Bây giờ bước thấp, bước bơ vơ buồn
Trời làm nước mắt mưa tuôn
Em làm sướt mướt đường không lối về
Ngắm dòng tóc ướt hương mê
Cuộc tình khóc ướt càng thê thiết nhìn
Người còn hoa mộng, dáng xinh
Tim côi run nhịp chông chênh bước đời
Mùi hương tình tự gọi mời
Mưa trôi bong bóng… Tôi ơi, khóc thầm !!!
Nắng Khua
Tình Đọng Vơi Đầy
Nắng vàng trong ánh mắt tin yêu
Môi lương duyên cười nụ diễm kiều
Em chín mộng tơ nhung áo đỏ
Hồn anh bồng ngọn gió hắt hiu
Lời thơ ru ngọt lịm môi tình
Dáng ai, nắng vờn bóng trở mình
Con chim hót, lồng son ngơ ngác
Giấc mơ hồng, tiếng hát bình minh
Em giăng bắt ánh mờ Thu nguyệt
Nỗi lòng anh trăng khuyết, trăng đầy
Chuyện đời sông, trôi nổi như mây
Hồn lãng tử kiếp này rong ruổi
Môi bám tóc rối mùi trần trụi
Phớt nụ hôn áo mỏng, thì thầm
Hát không lời điệu lý tình câm
Hồn trong mắt xa xăm gởi nhớ
Con bướm trắng vờn qua cổng gió
Nhụy hoa bay chở nặng ân tình
Chùm hoa nắng ngan ngát hương trinh
Vườn mật đắng lung linh hư ảo
Lụy Tình Trần*
Bàn tay ấm mơn man miền rung cảm
Mùa cỏ thơm ươn ướt đọng sương đêm
Đôi cánh gió chập chờn hương ướp mật
Đồi đồi son hoa sữa ngọt môi mềm
Đôi môi ấm khát từng hơi thở ấm
Vị giác trườn sung mãn nếm lạ quen
Đêm bấu víu, hụt hơi vùng tối sẫm
Dấu yêu ơi , ngồn ngộn chốn không đèn
Thiên đường ấy loài người vươn sức sống
Giấc đam mê năng động cánh tay trần
Đêm cởi bỏ, chỉ còn hương tục lụy
Quên mùa xa, say ngất cuộc tình gần
Bàn tay rối rối nhầu hương tóc rối
Đêm động tình, đêm nguyệt thực mê ly
Đời dông bão thêm một lần bão nổi
Vườn trăng êm xô lệch giấc ly kỳ
Gió hay sóng thét gào cơn sóng gió
Thơ là thơ hay mộng thực du dương
Ta ngỡ chết ngát bờ sương lá cỏ
Và tình ơi có phải cõi thiên đường
* Nhân đọc
“Vùng Thanh Thoát” của Luân Hoán
Quán Nhớ Hồn Em
Hồn em là quán nhớ
Biễn hiệu mang tên anh
Ghế bàn xô lệch chỗ
Cửa sổ quên buông mành
Hồn em là quán nhớ
Đèn hồng gió chông chênh
Cà phê đen lệ nhỏ
Giọt đắng rót riêng mình
Hồn em là quán nhớ
Hương đêm ngất cơn mê
Trà xanh vừa ấm lửa
Khách đi mãi chưa về
Hồn em là quán nhớ
Vọng buồn tiếng nhạc khan
Gió giạt, mưa than thở
Cuộc vui để lỡ làng
Hồn em là quán nhớ
Đá lạnh tê môi ghiền
Ly, bình pha duyên nợ
Kem dâu hóa sầu riêng?
Hồn em là quán nhớ
Men say cay bốn mùa
Má hồng bày giữa chợ
Mơ về quán lá xưa !
Nước Mắt Tím Thương
Anh lặng nhìn em khóc
Lệ tràn ngọc lưu ly
U buồn nhầu mái tóc
Giọt trào ướt hàng mi
Em gửi chi nước mắt
Thơ anh rối trăm chiều
Vai rung từng tiếng nấc
Tay chùng níu quạnh hiu
Khăn hoa này em tặng
Chưa vơi những ưu phiền
Hãy lau khô sầu lắng
Nỗi niềm sẵn tư riêng
Đêm mù sương chắn lối
Trăng khuya rụng xuống cầu
Sông chảy dòng hối lỗi
Thương đau khởi từ đầu
Hoa nở, tình lại khép
Hương xưa héo tim người
Tay nào vươn tóc áo
Đêm giấu biệt nụ cười
Trăng tang chế mùa thương
Cây lá khóc con đường
Và anh ướt mắt
tình trường thả bay
Chuyện Đời Mây
“Đập cổ kính mong tìm thấy bóng”
Ta về đây nhớ lại tháng ngày
Vẫn còn đó trời xanh, mây mộng
Của thuở nào xé gió vù bay
Saigon Tower vang trong đạn pháo
Lần Herky cất cánh sau cùng
Tháng tư ấy nát nhầu xiêm áo
Bốn mươi năm trầm uất bão giông
Đài kiểm soát y nguyên dáng cũ
Nhìn quẩn quanh định vị Phi- đoàn
Chỉ cách thềm xi- măng bãi đậu
Mà xa xăm như thể ngút ngàn
Tiếng gào thét, không gian rách nát
Mây đùn mây tím ngất tim người
Em và tôi, hai phương gió giạt
Mưa cũng rồi! Nắng xế chia phôi
Bóng đã khác, hình trôi bước mỏi
Sá gì đâu vết xước đau dài
Chí cả đáp lời Sông Núi gọi
Ai ngờ trôi mãi một đời mây
Dáng Cỏ Sương Trăng
Sáng nay lá hát trên rừng
Reo vui sinh nhật Cỏ
mừng ví von
Nắng vàng khoác áo nõn son
Giọt sương nhân ngãi đọng
còn luyến lưu
Suối mơ chảy miết sa mù
Mềm vai róc rách ca
ru tóc bồng
Thiên nhiên đậu giữa triền sông
Đôi bờ hoa dại trổ
hồng môi em
Vành trăng treo lửng khung đêm
Mây khoe lụa mỏng cởi
mềm áo bay
Bình nguyên dáng Cỏ mê say
Ôm em tơ nõn vòng
tay bốn mùa
Lá say châu thổ ngày mưa
Áo may lục diệp em
vừa măng tơ
Cỏ yêu rắc hạt sương mơ
Hồn anh bóng bẩy vầng
thơ ngát đồng
Vết trăng nguyên thảo đơm bông
Chân em cát bụi bước
hồng gót xưa
Tình sương duyên cỏ đong đưa
Anh qua lối mộng trăng
vừa ngủ say
Café Môi Thơm
Café.com chiều nghe chim hót
Tháng ba nắng trải lụa phơi giòn
Hương áo em mùi café nhỏ giọt
Giọng miền Nam ngọt lịm môi hồng
Tóc em dài chảy dòng suối mát
Anh giăng mơ bắt được lòng mình
Dáng em hiền nai vàng ngơ ngác
Tình cải lương hay nợ nhân duyên
Lời tâm tình mùi câu vọng cổ
Ru ngủ cung gợi chuyện tình ta
Hoa Hoàng hậu thả từng sâu chuỗi
Treo hồn anh từ buổi xa nhà
Môi má ửng, mùa em chín bói
Mắt reo vui trao gửi nụ cười
Tha thiết quá như từng đón đợi
Bên bờ sông em Vĩnh Long ơi!
Chiều nhan sắc ướp hương con gái
Nhiễu hồn anh, gợn sóng lòng ai?
Ừ! Mai mốt hay là mãi mãi
Café môi thơm kết nụ tình dài
Anh Đi
Ngày anh đi trời guăng mưa
Không em đời như dư thừa
Lòng anh rơi bao giọt nhớ
Tìm em trong hàng mưa đưa
Lên xe sao nghe vương sầu
Hồn say hay con tim đau
Nhìn quanh toàn người xa lạ
Dây thương tơ chùng hai đầu?
Dòng xe tranh nhau qua cầu
Dòng tình ta trôi về đâu?
Thôi đành ru câu thương nhớ
Ru tình đôi bờ sông sâu
Sài gòn miên trường sau lưng
Lang thang sân ga phi trường
Nơi đây xưa từng cất cánh
Sao giờ muôn trùng buồn thương
Phi cơ lưng trời hoang vu
Không gian chia xa hai đầu
Rưng rưng đôi hàng nước mắt
Chông chênh qua mùa tình sầu
Bên kia mưa nhiều không em
Chăn khuya còn nồng hương đêm?
Phương này buồn tình thức trắng
Lòng anh mưa giông triền miên
Đêm khuya mưa em thầm thì
Bờ môi, vòng tay mê si
Em ơi, đừng về ướt áo
Cơn mơ tình thơ phân kỳ
Rượu Xuân
Uống trên môi
rượu Xuân tình
Ngắm em mắt biếc
ngỡ mình mộng du
Nửa vời say
nửa sa mù
Hoa yêu mãi nở
thiên thu tình về
Rót đầy môi
những hẹn thề
Niềm vui trước mặt
điên mê ngất đời
Van em
nhan sắc tuyệt vời
Rượu xuân say, tĩnh
chơi vơi bốn mùa
Phạm Tương Như