Nguyễn Lương Vỵ

NguyenLuongVy

Ngày Sanh Nguyệt Quế

Chào ngày sanh Nguyệt Quế
Gửi tặng con bài thơ
Tinh khôi như ban sơ
Thâm tình như trời đất
Bông trắng lừng hương nhạc
Đêm thơm ngát màu trăng
Đời cha vẫn thường hằng
Một niềm thương vạn thuở

Bài thơ xưa vẫn nhớ
Lúc con hai tuổi đời
Ý không hết trong lời
Lời chưa nguôi trên giấy
Thơ đêm nay vẫn vậy
Hồn đêm nay vẫn rung
Nhưng ảo diệu vô cùng
Một niềm thương vạn thuở

Bài thơ nay viết chậm
Nghe lạnh ấm thời gian
Năm tháng reo dặm ngàn
Tuổi già mừng hạnh ngộ
Tri ân người bạn nhỏ
Chúc mừng con gái yêu
Cảm động biết bao nhiêu
Một niềm thương vạn thuở

Bài thơ sau chưa viết
Nhưng đã viết lâu rồi
Vì lòng cha khôn nguôi
Vì nghĩa đời vô tận
Cầu mong con biết sống
Cầu mong con biết về
Hạt bụi vẫn còn nghe
Một niềm thương vạn thuở…

Năm Bài Thơ Chữ Hán
Của Cao Bá Quát

I. Giới thiệu:

Cao Bá Quát (高伯适; 1809?-1855), tự Chu Thần (周臣), quê quán Phú Thị, Gia Lâm, Hà Nội. Năm 1853, Cao Bá Quát đã trở thành một trong những người lãnh đạo của cuộc khởi nghĩa Mỹ Lương, chết giữa trận tiền Quốc Oai năm 1855. Vua Tự Đức đã ra lệnh thu hồi và tiêu hủy những tác phẩm văn chương của ông. Tuy nhiên, Cao Bá Quát được dân chúng kính ngưỡng về nhân cách, tài hoa, khí phách và tinh thần yêu nước thương dân của ông nên đã cất giấu được khá nhiều tác phẩm của nhà thơ. Tác phẩm của Cao Bá Quát còn được lưu truyền đến nay là 1353 bài thơ, 21 bài văn xuôi, một số bài ca trù và khá nhiều câu đối.

Cao Bá Quát là một trong những nhà thơ lớn của dân tộc. Giáo sư Dương Quảng Hàm, trong tác phẩm “Việt Nam Văn Học Sử Yếu” đã nhận định: “Cao Bá Quát là một văn hào có nhiều ý tứ mới lạ, lời lẽ cao kỳ.” Ngay từ thuở thiếu thời, ông đã sớm bộc lộ trí thông minh mẫn tiệp khác thường trong lĩnh vực thơ phú. Thơ ông đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung. Tứ thơ thể hiện sự nhạy cảm, sắc bén, độc đáo trong cách cảm nhận về thiên nhiên, thời cuộc, nhân tình thế thái. Tài hoa nhưng phận bạc. Ông đã trải qua nhiều bi kịch trong cuộc sống nên khí thơ mạnh mẽ, kiêu kỳ nhưng sâu lắng tình cảm, thiết tha gắn bó với quê hương xứ sở, thể hiện niềm đồng cảm nhân hậu với những cảnh đời lao khổ và có thái độ phê phán mạnh mẽ đối với triều đình đương thời. Thơ văn Cao Bá Quát còn bộc lộ một tâm hồn phóng khoáng và một trí tuệ sáng suốt, nhạy cảm, tứ thơ mới lạ khác thường. Nhiều nhà nghiên cứu cho rằng, sự nghiệp sáng tác thơ chữ Hán của Cao Bá Quát khá đồ sộ, chỉ kế sau Nguyễn Du.

Nguyên tác 5 bài thơ chữ Hán của Cao Bá Quát được giới thiệu dưới đây, 落花(Lạc Hoa), 對雨其一(Đối Vũ Kỳ Nhất) và 對雨其二(Đối Vũ Kỳ Nhị), 獨夜(Độc Dạ), 獨夜遣懷(Độc Dạ Khiển Hoài) trích từ sách “Cao Bá Quát Toàn Tập – Tập 1”, Trung Tâm Nghiên Cứu Quốc Học, NXB Văn Học, Hà Nội – 2004.

(Thân thế và sự nghiệp của Cao Bá Quát được trang mạng vikipedia.org và thivien.net tổng hợp khá đầy đủ. Bạn đọc có thể tham khảo thêm).

II. Nguyên tác 5 bài thơ Lạc Hoa, Đối Vũ Kỳ Nhất, Đối Vũ Kỳ Nhị, Độc Dạ, Độc Dạ Khiển Hoài của Cao Bá Quát và phần phiên âm, dịch nghĩa, chuyển dịch thơ Việt:

1.落花

杜鵑聲裡雨濛濛,
一夜枝頭泣落紅。
春色可憐留不住,
笑他薄倖嫁東風。

Phiên âm:

LẠC HOA

Đỗ quyên thanh lý vũ mông mông,
Nhất dạ chi đầu khấp lạc hồng.
Xuân sắc khả liên lưu bất trú,
Tiếu tha bạc hãnh giá đông phong.

Dịch nghĩa:

HOA RỤNG

Tiếng chim đỗ quyên (chim quốc) kêu trong cơn mưa phùn (mưa bụi) nhạt nhòa,
Suốt đêm trên đầu ngọn cây [có] tiếng khóc không thành tiếng [sắc hoa] hồng rụng.
Thương xót cho sắc màu mùa xuân không thể giữ ở lại được nữa,

Thôi đành cười cho mệnh bạc [của những cánh hoa?] đã may mắn [!?] bay theo ngọn gió đông.

Phỏng dịch thơ Việt:

HOA RỤNG

Đỗ quyên kêu trong mưa bụi nhòa
Đầu cây thầm khóc đêm hồng sa
Sắc xuân thương lắm làm sao giữ
Đành cười mệnh bạc gió đông qua.

2. 對雨其一

暴雨傾天漏,
飛濤颯地來。
勢連江色壯,
聲入夜風哀。
赤日行何道,
蒼生歎幾回。
客情吟望遠,
秋氣正相催。

Phiên âm:

ĐỐI VŨ KỲ NHẤT

Bạo vũ khuynh thiên lậu,
Phi đào táp địa lai.
Thế liên giang sắc tráng,
Thanh nhập dạ phong ai.
Xích nhật hành hà đạo?
Thương sinh thán kỷ hồi?
Khách tình ngâm vọng viễn,
Thu khí chính tương thôi.

Dịch nghĩa:

NHÌN MƯA LẦN MỘT

Mưa to như trời trút nước xuống,
Sóng tung lên ngập tràn mặt đất.
Sắc màu nối liền với dòng sông trông rất mạnh mẽ,
Tiếng [sóng] reo hòa với gió đêm nghe rất sầu thảm bi ai.
Mặt trời đỏ [trong ngày] đã đi đâu rồi?
Để dân đen oán than hoài vậy?
Khách gửi lòng mình trong giọng ngâm ngợi [và] trông vời nơi xa,
Cũng chính là lúc hơi thu đang giục giã.

Phỏng dịch thơ Việt:

NHÌN MƯA LẦN MỘT

Mưa to trời trút nước
Sóng lớn đất ngập đầy
Màu sóng sông cuồng bạo
Tiếng gió đêm rít dài
Mặt trời đi đâu vậy
Dân đen oán vì ai
Khách ngâm thơ ngóng mãi
Hơi thu giục nhớ hoài.

3. 對雨其二
峭璧栖修蚓,
高階噴伏泉。
白明空外鳥,
青破晚來煙。
歲月圍長坐,
江山閉獨眠。
陰雲誰觸汝?
天半尚油然。

Phiên âm:

ĐỐI VŨ KỲ NHỊ

Tiễu bích thê tu dẫn,
Cao giai phún phục tuyền.
Bạch minh không ngoại điểu,
Thanh phá vãn lai yên.
Tuế nguyệt vi trường tọa,
Giang sơn bế độc miên,
Âm (ám) vân thùy xúc nhữ?
Thiên bán thượng du nhiên.

Dịch nghĩa:

NHÌN MƯA LẦN HAI

Chỗ [vách] núi cao chót vót [có] loài trùng [kỳ lạ] bám vào,
Nước suối tuôn ra từ bậc đá cao.
Chim bay trắng cả bầu trời rộng,
Khói tan đi xanh hết buổi chiều về.
Năm tháng bủa vây rất lâu chỗ ngồi,
Núi sông cầm tù giấc ngủ cô độc.
[Bóng] mây rợp [hình như] đã chạm vào ai đó,
Nửa trời [kia] vẫn còn ùn ùn [xúc động một điều chi].

Chuyển dịch thơ Việt:

NHÌN MƯA LẦN HAI

Vách núi trùng ma bám
Bậc cao suối tuôn rơi
Chim bay trắng trời rộng
Khói tan xanh chiều phơi
Tháng năm vây chỗ trú
Sông núi nhốt giấc đời
Mây rợp nào ai đó
Nửa trời kia nghẹn lời.

4. 獨夜

城市喧卑地,
乾坤老病夫。
齏躬成冗剩,
屏跡且泥塗。
寒潦乃連發,
災黎況未蘇。
太平無一略,
鹿鹿聇為儒。

ĐỘC DẠ

Thành thị huyên ty địa,
Càn khôn lão bệnh phu.
Tê cung thành nhũng thặng,
Bính tích thả nê đồ.
Hàn lạo nãi liên phát,
Tai lê huống vị tô.
Thái bình vô nhất lược,
Lộc lộc sỷ vi nho.

Dịch nghĩa:

MỘT MÌNH TRONG ĐÊM

Nơi chốn thành thị ồn ào và thấp,
Giữa trời đất, một thân già bệnh hoạn.
[Giống như] một vật nhỏ mọn thừa thải phiền hà,
[Thôi thì ] bôi phết bùn đất [để] ẩn dấu tung tích.
Lạnh và lụt lội [cứ] phát sinh liên tiếp,
Tình cảnh đám dân đen chịu tai ương chưa hồi phục.
Thời thái bình [mà] không có một kế sách [nào cả],
[Đành phải chịu] xấu hổ [thân phận tầm thường] làm nhà nho.

Phỏng dịch thơ Việt:

MỘT MÌNH TRONG ĐÊM

Thành thị ồn và thấp
Giữa đời thân bệnh ta
Nhủ mình trơ phận bạc
Trét bùn dấu mặt già
Tai trời còn tiếp diễn
Ách nước vẫn chưa qua
Thời bình không biết tính
Đáng xấu hổ nho gia.

5. 獨夜遣懷

平生性僻自耽吟,
遊遍天涯每不禁。
廢簏偶披常撫髀,
僬桐誰賞獨論心。
閒多濁酒消磨易,
客久名山夢寐深。
為謝孤燈舊相照,
一春人事到如今。

Phiên âm:

ĐỘC DẠ KHIỂN HOÀI

Bình sinh tính tích tự đam ngâm,
Du biến thiên nhai mỗi bất câm.
Phế lộc ngẫu phi thường phủ bễ,
Tiêu đồng thùy thưởng độc luân tâm.
Nhàn (gian) đa trọc tửu tiêu ma dị,
Khách cửu danh sơn mộng mị thâm.
Vị tạ cô đăng cựu tương chiếu,
Nhất xuân nhân sự đáo như câm (kim).

Dịch nghĩa:

MỘT MÌNH
TRONG ĐÊM CHẠNH NHỚ

Suốt đời [vốn] ưa sự quạnh vắng, thích ngâm ngợi [thơ phú],
[Chỉ có điều] không cấm nổi là [thú] dạo chơi cuối đất cùng trời.
Tình cờ tìm được [sách thơ phú] trong bồ cũ thường vỗ đùi [hứng chí sảng khoái],
[Giống như] ai thưởng thức tiếng đàn [được làm từ cây ngô đồng cháy sém], nhận ra tiếng lòng của kẻ chơi đàn [tri âm].
Rảnh rỗi nhiều, chén rượu đục cũng làm tan biến đi mất [nỗi niềm tâm sự],
Sống lâu nơi đất khách [nên] các núi nổi tiếng đã hằn sâu vào giấc mộng.
Cảm tạ ngọn đèn lẻ loi [đã] soi chiếu [cõi lòng] nhau từ lâu,
[Thôi thì] người và việc đời [lại] một mùa xuân nữa vẫn như hôm nay vậy.

Chuyển dịch thơ Việt:

MỘT MÌNH
TRONG ĐÊM CHẠNH NHỚ

Suốt đời quen vắng lặng ca ngâm
Rong chơi cùng khắp thỏa lòng trần
Bồ sách năm xưa mừng gặp bạn
Đàn ngô tình cũ réo tri âm
Nhàn nhã tiêu sầu chung rượu đục
Mộng du khắc vợi núi non trầm
Tạ ơn đêm sáng đèn tri kỷ
Đời lại vào xuân chẳng ngại ngần.

Nguyệt Thực Tháng Tư

Trăng hồng tươi máu đêm qua
Lập xuân nguyệt thực tê nhòa chân dung
Hồn ma bóng quế bập bùng
Âm phơi sắc gió nhạc bung nhịp đời
Bao nhiêu thế kỷ trông vời
Bấy nhiêu chớp mắt gọi mời sinh linh

Trăng hồng tươi máu rung rinh
Rụng rời nếp gấp lời kinh chiêu hồn
Thây khô xác mục đầu non
Cuối sông ác mộng vẫn còn lạnh vai
Đất sâu buông tiếng thở dài
Trời cao ngất giọng níu hoài phút giây

Trăng hồng tươi máu còn đây
Cầm dương bén gót chân mây tỏ ngời
Là em đã khuất lâu rồi
Là ta đã tận trong lời biệt tăm
Ly hương sương đỏ đằm đằm
Ly tan sọ trắng đăm đăm bây giờ

Trăng hồng tươi máu câu thơ
Tặng nhau dấu lặng sững sờ dấu than
Nhớ nhau trăng cũng vừa tan
Hồng kia rồi cũng sắp tàn vậy thôi
Trông nhau khuya cũng vừa trôi
Ngồi lau viễn mộng bồi hồi tháng Tư…

Tuyệt Mù Địa Tận

* Tặng các em tôi
Và một trời thiếu niên lãng đãng…

1.
Đêm ngồi trông tuyệt mù địa tận
Ngơ ngác một mình lạnh thấu xương
Thở ra câu thơ mờ trong sương
Hít vào vũ trụ lung linh hát

Ba ngàn bông tái sinh kiếp khác
Ba ngàn đời lông bay quá xanh
Ba ngàn nguyệt rụng máu quá tanh
Ba ngàn âm chìm hương cố thổ

Đêm ngồi im không quên không nhớ
Núm hồng em nở đóa mộng đầu
Giọng hài nhi ré trong mưa sâu
Chim hót đầy trong chiều nắng cạn

Một chấm đỏ đỉnh ngày vô hạn
Một hạt huyền đáy khuya vô chung
Một tiếng gầm tịch mịch vừa rung
Một tiếng than ai vừa chạm khẽ…

2.
Đêm ngồi im gặp mình lặng lẽ
Âm vút lên xé cụm mây vàng
Mây như lụa hư không lang thang
Rồi tan biến giữa hàng mộ gió

Ta gọi mình trúc tre đầu ngõ
Lóng xương mây xanh quá ngất ngây
Trời niên thiếu quá nhiều chim bay
Âm xanh mượt rụng đầy mái tóc

Đêm ngồi im đất trồi lên khóc
Âm xanh câm bén gót đại ngàn
Trời niên thiếu hiểu rồi tan hoang
Chiếc bình vôi trở mình trong miểu

Mình gọi ta rừng lau chết yểu
Tội cho viên sỏi nhỏ mồ côi
Tội cho con suối khô nhớ đồi
Tội cho mình với ta đối bóng…

Ngày Nay

Ngày nay buồn quá thụt lùi
Hít hơi lấy trới lau chùi bão giông
Chào em chào ẻm mênh mông
Lai sinh cố cựu đủ đông lắm rồi
Âm vang cây cỏ đứng ngồi
Vời trông phía trước vọng lời hỗn mang
Oan cừu thắt cổ thời gian
Không gian tím tái chia tan mộng đầu

Bốn Câu Thất Huyền Âm
(Tiếp Theo)

31.
Thì ra ta chết không ngưng nghỉ
Trong cơn sướng ngất khạc thơ bay
Trong cơn đau thắt thượng thanh khí
Chết tưng bừng chẳng biết chẳng hay…

32.
Chết tươi làm con quỷ xướng thi
Chết héo làm con ma lầm lì
Quỷ xướng thi, kinh kỳ rụng xuống
Ma ta lầm lũi lượm tà huy…

33.
Ma ta lầm lũi xâu tiếng khóc
Cài lên tim hóa thành núi sông
Ngàn thâu lá thức trầm âm nhạc
Rưng rưng khúc bia ca mênh mông…

34.
Ma ta lầm lũi gom tiếng nói
Ngần sương dấu hỏi dấu than bay
Dấu hỏi cụt đuôi, dấu than ói
Kiếp người ớn rợn đành sụp lạy!!!…

35.
Lạy em đẹp mãi cho ta mừng
Mần thơ ào ạt như chưa từng
Cái chi cũng đẹp cũng ứng mộng
Cỏ áy hừng đông, mượt quá chừng…

Bốn Câu Thất Huyền Âm
(Tiếp Theo)

21.

Vậy nhé! Xé câu thơ trắng tủy
Để còn nghe rền rĩ mưa âm
Âm đỏ ngực một bầy ngựa hí
Thây ma trôi. Thế kỷ tím bầm…

22.
Vậy nhé! Xé câu thơ khùng điên
Nhớ cái quên, quên cái nhớ. Ghiền!
Ghiền nhớ ghiền quên nên xé tiếp
Kiếp kiếp trầm trầm. Âm vô biên…

23.
Âm vô biên. Hiên nhà thao thức
Khẳng khiu tre trúc níu âm về
Gà con khảy mỏ kêu chiêm chiếp
Cọng rơm vàng theo ngọn gió quê…

24.
Ngọn gió từ rất lâu theo ta
Sắc như gươm và lạnh như ma
Ba hồn chín vía trong chân sáo
Niên thiếu đâu rồi? Kiếm chẳng ra!!!…

25.
Ngọn gió từ rất lâu ham chơi
Khỏa thân xanh. Trời muốn hụt hơi
Khỏa thân tím. Đất muốn trào khí
Ta muốn tan hoang hết kiếp người!!!…

Bốn Câu Thất Huyền Âm
(Tiếp theo)

26.
Gió cứ đi và sấm cứ rền
Cho chiều câm bầm huyết gọi tên
Cho ta cắn nát màu ưu hận
Nhai nuốt ngon lành chuyện nhớ quên…

27.
Nhai nuốt tình tang, đàn vô thanh?!
Xin vâng! Đêm tận hiến bạo hành
Xin vâng! Đóm lửa xanh vô tận
Núm vú cau tươi rất mát lạnh…

28.
Rất mát lạnh câu thơ chín tới
Nhịp bàn chân. Chuông ngân vời vợi
Vỗ bàn tay. Vũ trụ vần xoay
Lời vô ngôn mà sao mắt cay?!…

29.
Cũng là lời vô vọng đấy thôi!
Tiếng quyên kêu nắng dội bên trời
Ủ hết âm trầm trong bóng mộ
Trầm trầm trầm trầm. Trôi trôi trôi!!!…

30.
Im im im. Lắng lắng lắng lắng
Điếc quá vắng và câm quá trắng
Đo xuôi đếm ngược ngước lên cao
Thì ra vũ trụ cũng tào lao!!!…

Bốn Câu Thất Huyền Âm
(Tiếp theo)

16.

Gặt mút mùa điêu linh thống khổ
Âm khô ngói đỏ có ai về
Nghiêng hết chiều nở ra tượng số
Bầy sao bay rờm rợp. Lạnh tê…

17.
Muôn năm lỗi nhịp với muôn trùng
Lãng quên trăng. Viễn phố mịt mùng
Lãng quên ta. Tơ chùng héo hắt
Thương câu thơ chết yểu vô cùng…

18.
Thương câu thơ tái sinh trong mộng
Chào nhau lồng lộng gió muôn xưa
Âm son lịch kiếp vừa rung động
Hạt máu long lanh. Nhạc cũng vừa…

19.
Nhạc cũng vừa tan theo mênh mông
Đóa em thơm ngất. Môi em cong
Chín núi mười sông xanh tiếng hát
Hát rằng: Sóng vẫn bạc triều Đông…

20.
Vậy nhé! Xé câu thơ đứt ruột
Vẫn chưa bưa cái buốt giang hà
Vẫn hận mãi một lời đã vuột
Vẫn trông vời hồn cốt trôi xa…

Bốn Câu Thất Huyền Âm
(Tiếp Theo)

11.
Nhớ. Mãi mai! Ai trong hơi thở?
Kẻ ở người đi như nắng reo
Tứ chưa về kịp, ý chưa mở
Mắt chữ rưng rưng, gió nhẹ vèo…

12.
Nhớ. Mãi mai! Ai về bến Không?
Người trao kẻ giữ nhé! Tươi hồng
Gió đi sấm động trong hồn đá
Cồng chiêng sáng lóa nở trên sông…

13.
Nhớ. Mãi mai! Ai cài lục trúc
Giọt ngần sương, cúc áo xanh ngời
Giọt ngất tạnh, lời trao rấm rức
Sương kêu thương bóng mộ bên trời…

14.
Tình cũ mèm mà sao mới tinh?!
Thơ điên róc máu giữa lặng thinh
Thiên cao rờ rỡ mưa tràn mộng
Ngồi xổm trông lên hú một mình…

15.
Hú một mình vì khô nước mắt
Cô liêu. Trời đất ác vô cùng!
Cô độc. Ta nổi khùng hú gắt
Gặt mút mùa muôn đóa hồng chung…

Bốn Câu Thất Huyền Âm
(Tiếp theo)

16.
Nhớ. Mãi mai! Ai trong hơi thở?
Kẻ ở người đi như nắng reo
Tứ chưa về kịp, ý chưa mở
Mắt chữ rưng rưng, gió nhẹ vèo…

17.
Nhớ. Mãi mai! Ai về bến Không?
Người trao kẻ giữ nhé! Tươi hồng
Gió đi sấm động trong hồn đá
Cồng chiêng sáng lóa nở trên sông…

18.
Nhớ. Mãi mai! Ai cài lục trúc
Giọt ngần sương, cúc áo xanh ngời
Giọt ngất tạnh, lời trao rấm rức
Sương kêu thương bóng mộ bên trời…

19.
Tình cũ mèm mà sao mới tinh?!
Thơ điên róc máu giữa lặng thinh
Thiên cao rờ rỡ mưa tràn mộng
Ngồi xổm trông lên hú một mình…

20.
Hú một mình vì khô nước mắt
Cô liêu. Trời đất ác vô cùng!
Cô độc. Ta nổi khùng hú gắt
Gặt mút mùa muôn đóa hồng chung…

Bốn Câu Thất Huyền Âm
(Tiếp Theo)

7.
Khi cố cựu trở mình trong gió
Là thanh tân ngát hương đầu ngõ
Cảm động quá nên ta vờ quên
Nhặt vội một âm trên ngọn cỏ…

8.
Khi cố cựu trở mình trong ngực
Là thanh tân thức với tri âm
Ngần sương hát, khát tình non nước
Vách khuya im, lắng tiếng thạch cầm…

9.
Khi cố cựu trở mình trong đá
Là thanh tân gọi gió trên sông
Lời nức nở với niềm thâm tạ:
Màu thiên thâu ửng sắc cầu vồng…

10.
Khi cố cựu trở mình trong huyệt
Là thanh tân chôn âm dưới tuyết
Trời đất vốn chẳng nói điều chi
Thì cứ tiếp tục mần thơ đi!!!…

Bốn Câu Thất Huyền Âm
(Tiếp theo)

11.
Nhớ. Mãi mai! Ai trong hơi thở?
Kẻ ở người đi như nắng reo
Tứ chưa về kịp, ý chưa mở
Mắt chữ rưng rưng, gió nhẹ vèo…

12.
Nhớ. Mãi mai! Ai về bến Không?
Người trao kẻ giữ nhé! Tươi hồng
Gió đi sấm động trong hồn đá
Cồng chiêng sáng lóa nở trên sông…

13.
Nhớ. Mãi mai! Ai cài lục trúc
Giọt ngần sương, cúc áo xanh ngời
Giọt ngất tạnh, lời trao rấm rức
Sương kêu thương bóng mộ bên trời…

14.
Tình cũ mèm mà sao mới tinh?!
Thơ điên róc máu giữa lặng thinh
Thiên cao rờ rỡ mưa tràn mộng
Ngồi xổm trông lên hú một mình…

15.
Hú một mình vì khô nước mắt
Cô liêu. Trời đất ác vô cùng!
Cô độc. Ta nổi khùng hú gắt
Gặt mút mùa muôn đóa hồng chung…

Bốn Câu Thất Huyền Âm

1.
Ca xang mộng huyễn xanh ngất lời
Sát vai người mà sao chia phôi?!
Mà sao im tím khi lá nở
Em hát ngất âm trầm tím môi…

2.
Vừa khi em trầm tím môi. Là
Nhạc trầm âm thấm buốt xương da
Không một ai thấy ta vừa chết
Rừng sương câm thương tưởng em. Và…

3.
Thời gian?! Đàn lỗi nhịp khôn kham
Không gian?! Mây trắng nhớ vân am
Còn một mình một thân đối bóng
Con Ma Ta vừa mới hội đàm…

4.
Vừa mới hợp là vừa mới tan
Tuyệt bi âm. Sấm dậy tro than
Tuyệt bi sắc. Chùm bông tuyết đỏ
Tri ân tiếng nói giữa trần gian…

5.
Tri ân em đem đến cho đời
Một tình yêu chất ngất sáng ngời
Một đóa thương tâm âm rạng rỡ
Một khe huyền, nhớ lắm ban sơ!!!…

6.
Vạn cổ là nốt ruồi vạn kim
Giọt nắng hồng vừa rụng trúng tim
Vừa nứt hạt vừa chìm cuối bãi
Một bài-ca-không-tiếng lặng im…

Thời Gian

Bên này biển nhớ bên kia biển
Sóng bạc đầu câu chuyện ngày xưa
Lá khô nỗi nhớ dâng mùa
Niềm thương mận chín dâng mùa tụng kinh

Lời đất trích tấm hình gió lật
Cất trong tim sầu ngất tro than
Trăng suông đỏ hết hồn đàn
Ngàn dâu tím hết non ngàn ngẩn ngơ

Chờ rách mắt câu thơ chưa đến
Gọi mềm môi bờ bến chưa đi
Sông trôi và chảy rầm rì
Núi ngồi và đứng tứ chi rụng rời

Thời mạt thế trời ơi đất hỡi
Bởi vì đâu thế giới tan hoang
Lưỡi lê điếng tiếng cười khan
Hay là tiếng khóc ói tràn mật xanh

Đời quá vắng thôi đành cố cựu
Mái nhà xưa rót rượu dâng hương
Hồn êm bóng mát từ đường
Ừ thôi dâu bể về nương chốn này

Chốn nơi ấy là đây bóng mộ
Bóng thời gian lót ổ ta nằm
Một ngàn thế kỷ xa xăm
Câu thơ ngấn lệ tình thâm tặng người.

Âm Bản Tháng Năm

Vuốt sắc nắng nhiệt đới
Hoa xương rồng nở
Âm đỏ trườn lên dốc ngày
Âm xanh ôm kín vết thương
Hai bên chiều rách vai

Những mặt người chảy theo bóng chim
Những ký tự ngàn năm đã trở lại
Âm đỏ mùa yến huyết
Âm xanh mùa biển động
Bốn bên chiều rách vai

Trong mịt mùng của một trái tim đã khô
Những niềm trời vẫn còn long lanh giọt lệ…

Bốn Câu Thất Huyền Âm
(Tiếp theo)

Vạn cổ là nốt ruồi vạn kim
Giọt nắng hồng vừa rụng trúng tim
Vừa nứt hạt vừa chìm cuối bãi
Một bài-ca-không-tiếng lặng im…

Khi cố cựu trở mình trong gió
Là thanh tân ngát hương đầu ngõ
Cảm động quá nên ta vờ quên
Nhặt vội một âm trên ngọn cỏ…

Khi cố cựu trở mình trong ngực
Là thanh tân thức với tri âm
Ngần sương hát, khát tình non nước
Vách khuya im, lắng tiếng thạch cầm…

Khi cố cựu trở mình trong đá
Là thanh tân gọi gió trên sông
Lời nức nở với niềm thâm tạ:
Màu thiên thâu ửng sắc cầu vồng…

Khi cố cựu trở mình trong huyệt
Là thanh tân chôn âm dưới tuyết
Trời đất vốn chẳng nói điều chi
Thì cứ tiếp tục mần thơ đi!!!…

5 Bài 4 Câu Thất Huyền Âm

1.
Ca xang mộng huyễn xanh ngất lời
Sát vai người mà sao chia phôi?!
Mà sao im tím khi lá nở
Em hát ngất âm trầm tím môi…

2.
Vừa khi em trầm tím môi. Là
Nhạc trầm âm thấm buốt xương da
Không một ai thấy ta vừa chết
Rừng sương câm thương tưởng em. Và…

3.
Thời gian?! Đàn lỗi nhịp khôn kham
Không gian?! Mây trắng nhớ vân am
Còn một mình một thân đối bóng
Con Ma Ta vừa mới hội đàm…

4.
Vừa mới hợp là vừa mới tan
Tuyệt bi âm. Sấm dậy tro than
Tuyệt bi sắc. Chùm bông tuyết đỏ
Tri ân tiếng nói giữa trần gian…

5.
Tri ân em đem đến cho đời
Một tình yêu chất ngất sáng ngời
Một đóa thương tâm âm rạng rỡ
Một khe huyền, nhớ lắm ban sơ!!!…

Nguyễn Lương Vỵ