Ngô Tịnh Yên
Rồi Đá Hay
Tôi Có Khác Gì
Rồi đá hay tôi có khác gì?
Ngày mai tôi hoá đá
Cần gì hoa nở không?
Rồi đây thành kẻ lạ,
Đừng đợi đá đơm bông.
Ngày mai đừng đến đừng miễn cưỡng,
Khi đã yêu mấy núi cũng trèo,
Còn không yêu thì dù một hướng
Cũng chẳng thể nào vói trông theo.
Ngày mai tôi thành đá,
Lặng nhìn những đổi thay,
Hay làm người vô cảm,
Cám ơn thế giới này.
Ngày mai đừng nhớ đừng ghi khắc,
Phút giây hạnh ngộ có là chi?
Vì đá nhiều khi không cảm giác
Nên đá và tôi có khác gì…
Ngày mai tôi là đá,
Thiền định những vô tri,
Hoặc là cây thánh giá,
Xin rửa tội tình si.
Trái Tim
Bé Nhỏ Vô Bờ
Có thể chút mưa là lòng se sắt
một chút nắng đủ hiu hắt cơn buồn
có thể đêm thâu nhưng đèn không tắt
và ngày tàn tôi tiếc ánh chiều buông
…
Có thể thương yêu triệu lần chưa đủ
cho rất nhiều mà vẫn nghĩ là chưa
có thể quên ai, quên rồi lại nhớ
mà trái tim bé nhỏ lại vô bờ
Ôi! Cái đẹp vạn đời ai hiểu thấu
tôi ra đi không biết lối quay về
đôi cánh đập phập phồng trong mạch máu
muốn bay ra khỏi những tế bào kia
Biết ơn hoa dù biết rồi hoa rụng
tạ ơn mây dù biết rồi mây bay
nhớ ơn đời dù cho đời tàn nhẫn
cám ơn người dù phụ phàng đắng cay
Và cám ơn Thượng Đế trớ trêu thay!
đã cho tôi còn được trái tim này
tấm lòng kia dù chẳng ai cần nó
tôi vẫn đem trao tặng đến muôn loài.
Trái Tim Bướng Bỉnh
Cái đầu tôi bảo thôi đừng đến!
những nơi đầy dấu kỷ niệm xưa
nhưng trái tim bất tuân thượng lệnh
cứ lang thang chiều tối sáng trưa
Cái đầu tôi bảo không được nhớ!
những yêu thương làm cho đớn đau
nhưng trái tim lại không biết sợ
trước lời đe dọa, cứ lăn vào
Cái đầu tôi bảo đừng liều lĩnh
cứ chơi dao có ngày đứt tay
nhưng trái tim thì luôn bướng bỉnh
giữ được hồn phách đã là may
Cái đầu tôi bảo đừng lưu luyến
những lòng đen bạc chẳng xanh đâu
nhưng trái tim không ưa sai khiến
muốn nó hàng phục cũng còn lâu!
Cái đầu tôi bảo đừng mơ tưởng
những bến bờ xa, sẽ hụt hơi
nhưng trái tim đôi khi rất chướng
dù không biết lội vẫn cứ bơi
Cái đầu tôi bảo đừng với tới
nhưng trái tim cứ thích trèo cao
ừ! thì cứ té không sao cả
lại yêu tiếp tục… có gì đâu…
Thơ Viết Ngày
Mẹ Lâm Trọng Bệnh
Tôi vẫn muốn cài một bông hoa đỏ
lên áo mình trên ngày tháng đang trôi
qua cuộc đời rong ruổi ngược xuôi
vẫn như còn nằm bên mẹ trong nôi
Tôi vẫn thích cài một bông hoa đỏ
dù mẹ còn đây hay sắp xa rồi
ước vẫn là đôi tay bé nhỏ
mẹ dắt đi qua gai góc đường đời
Tôi vẫn cứ cài một bông hoa đỏ
không thích màu hoa trắng chẳng vui
đó là màu của nước mắt đang rơi
khi gọi hoài mà mẹ vẫn xa xôi
Tôi vẫn mãi cài một bông hoa đỏ
lên áo mình ở phía trái tim thôi
mà cứ ngỡ mang hoài hạnh phúc đó
được suốt đời gọi hai tiếng Mẹ ơi!
Còn Lại Cho Nhau
Vẫn còn lại chút gì đó mong manh Còn Lại Cho Nhau…
sau bao nhiêu xót xa, đau thương và đổ nát
trong đắng cay, phôi pha và tan tác
sau những phũ phàng khi chiếc mặt nạ rơi
Vẫn còn lại chút gì đó chưa phai
trước bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống
nhiều dối trá khoe khoang và trống rỗng
những tầm thường được khéo léo đậy che
Vẫn còn lại sau những tiếng khen chê
sau những tràng pháo tay, những bó hoa
giọt nước mắt… và sau nỗi chia xa
sau cơn bão…
Vẫn còn lại chút gì đó xôn xao
của riêng ta không hề bị thất lạc
sau nhiều thứ rụng rơi và mất mát
còn giữ được hoài chút gì đó
để cho nhau
Còn giữ được hoài cho năm tháng mai sau
tóc có bạc mà lòng không đổi trắng
ta chết đi mà đời không ân hận
một chút gì không nhiều lắm…
chẳng quên mau.
Thiếu Thừa
Thiếu gì nắng – thiếu gì mưa
thiếu nhau lại thấy rất thừa thời gian
Thiếu chi gió – thiếu chi trăng
thiếu đôi mình thấy trần gian không hồn
Thiếu gì vui – thiếu gì buồn
chỉ thừa hơi ấm chiếu giường dửng dưng
Thiếu chi biển – thiếu chi rừng
chỉ thừa phố xá lạ lùng không quen
Thiếu gì bạc – thiếu chi tiền
thiếu một người cũng thừa thiên hạ nhiều
Thiếu gì… người ghét, người yêu
tấm lòng chân thật bao nhiêu mới thừa?
Một Nửa Này
Vẫn Gọi Nửa Kia Ơi!
Chỉ giận hờn thôi đã hết mười năm…
rồi hiểu lầm, mất thêm mươi năm nữa!
nếu khi xưa đừng vội vàng khép cửa
đã chẳng xa nhau đến tận bây giờ
Treo tấm gương lên phủi lớp bụi mờ
vẫn thấy chúng ta dại khờ năm cũ
cái bận chia tay bằng lòng lầm lỡ
đổi tình yêu cho hạnh phúc đời nhau
Để hôm nay khi sắp sửa bạc đầu
mới hiểu được nửa đời ta đánh mất
kể từ lúc góp trái tim chân thật
vào bão giông tan nát buổi xa người
Một nửa này vẫn gọi nửa kia ơi!
chẳng mất nhau làm sao yêu nhau thế!
sao hiểu được trong long lanh giọt lệ
hai nửa nhìn ra chẳng thể lại chia lìa.
Ngô Tịnh Yên