Mạc Phương Đình
Buồn Vui Cùng Bạn
thơ vẫn cứ bập bềnh như thế
nhiều nỗi buồn, chút ít niềm vui
vừa nghe tin bạn về miên viễn
không khóc mà đau với ngậm ngùi
bao năm bỏ xứ đi luân lạc
vốn liếng còn chi, ngoài bạn bè
thân phận làm thuê cho đủ sống
quê nghèo lá rách cũng nghiêng che
cuối tuần họp mặt dăm ba đứa
bắc ghế ngoài sân nói chuyện đời
đọc lại thư nhà bè bạn gửi
xem hình què cụt bỗng chơi vơi
lâu lâu gửi chút tình qua biển
lá nát tìm đâu được lá lành
lá rách đậm đà trong nghĩa nặng
thời gian lây lất cũng trôi nhanh
mai kia chẳng hẹn con đường ấy
mình sẽ gặp nhau, nở nụ cười
tay bắt mặt mừng không hổ thẹn
thiên đường, địa ngục vẫn cùng vui.
Chiều Cuối Năm
có những chiều cuối năm như thế
thân quê người, đầu ở quê hương
dẫu chân bước đi, ngõ lạ xa đường
mắt như thấy cành mai đang nở
xoè cánh bướm khoe mùa xuân rực rỡ
nắng vàng rơi từng giọt xôn xao
mắt thơ ngây ấm áp hoa đào,
có những chiều cuối năm như thế
cây bút ngập ngừng dòng chữ run run
dòng thư thăm sao vướng mắc câu buồn
đôi chút bâng khuâng tình người dâu bể
một thủa đi tìm dòng đời tử tế
mong cho nhau ngày tháng trùng phùng
giọt lệ mừng, chén rượu say chung,
những chiều cuối năm nhìn trời nhìn đất
giấu vào tim một khối ngậm ngùi
nhắc riêng mình điều còn điều mất
bẻ nụ sầu cắm giữa niềm vui.
Trên Đỉnh Mùa Xuân
người đi qua, mùa xuân đã nở
đoá thơ ngây khoác áo bình yên
xanh như ngọc trái sầu rụng xuống
để bàn tay vội vã trăm miền
nghe điệu nhớ vàng theo ánh nắng
con chim chuyền cất giọng trên cao
hương mai đẫm chút tình gió bụi
câu hát ru pha dấu nghẹn ngào
trên dốc đời mùa xuân đếm nhịp
còn cưu mang xa lạ một dòng
mây lơ lửng quay ngang ngõ cũ
nhắc nhớ gì một bước long đong
xin gói trọn niềm đau một thuở
mang đi theo vào đỉnh mùa xuân
gởi cho gió mịt mù nhân ảnh
người có nghe hoa cỏ thật gần .
Thu Của Một Thời
có một thời đêm đêm chờ trăng
chừng như ngày tháng chẳng xoay vần
vàng rơi trên lá, trăng hay nguyệt
một nhánh sầu tư dưới bước chân
có một thời dấu đời loang lổ
cả bốn mùa ngày nào cũng thu
em khoe áo hạ xanh như nắng
sợi khói trong thơ bỗng mịt mù
có một thời theo mầu gối lạ
gói thời gian pha khúc ru khuya
em đi va vấp theo đường mới
cứ ngỡ thu sang bóng nguyệt về
một thời mổi ngày thôi chờ em
mắt ngộp màu thu đẫm nụ tình
nồng cả tương tư trong giấu lệ
em đi chân buồn trong lênh đênh
một thời mơ tưởng thu là mộng
để lá vàng bay mãi với trăng
dỗ giấc mơ chìm đêm tiếng nhạn
góc hồn đọng mãi chút bâng khuâng
Người Về
Người về thắp nắng trên cao
rót câu hát cũ chảy vào tim ta
nắng chia nửa gió đường xa
người chia nỗi nhớ vỡ oà tiếc thương
giận chi nhịp guốc sân trường
còn khua sợi tóc lỡ vương một lần
mỉm cười dấu nửa màu trăng
thơ ngây con mắt đánh vần nét thơ
thả ngày theo bước bơ vơ
buông dòng mực tím ngẩn ngơ đường về
ngoài sân đầy rụng hoa lê
trong tim giọt máu tỉ tê một mình .
Soi Mình
Soi gương nhìn thấy bóng mình
soi em tìm lại chút tình đã xa
thuyền xưa lỗi ngón tay ngà
xuôi dòng mắt đợi xót xa mắt người
tìm đâu ngõ khép nụ cười
để quên chất ngất một đời hẹn nhau
thời gian dẫu vẫn xưa sau
vẫn chưa đủ trọn một câu thơ buồn
bẽ bàng đau một dại khôn
gọi thơ vẽ lại nụ hôn tháng ngày
em từ để phấn hương bay
ngẩn ngơ bỏ chén rượu đầy mình ta
bến đời xế bóng mây qua
thôi mai đừng nỡ về xa ngập ngừng
trong hồn bỗng thoáng rưng rưng
như xuân vừa đuổi vầng trăng xuống đời
Cốc Rượu Khuya
Quán khuya chợt mắt nhận nhau
bỗng dưng kỷ niệm ngẩng đầu nỗi vui
hai mươi năm, khoảng ngậm ngùi
bao nhiêu dốc khó đau đời lãng quên
chia từng bóng nhớ không tên
bước chân lầm lũi dẫm trên đỉnh sầu
tuổi xuân theo nước chân cầu
trôi qua mờ mịt giữa mầu nhân gian
tấc lòng đau với quan san
hận dòng nước đục ngỡ ngàng biển khơi
mộng xưa lấp biển vá trời
bọc thây da ngựa thác lời mẹ cha
mười năm trong cõi ta bà
nỗi hờn nỗi giận, xót xa nỗi mình
bàn tay cầm giữ lênh đênh
nâng ly nốc cả gập ghềnh vào tâm
đắng cay chén rượu thăng trầm
âm ba từng đợt sóng ngầm gọi nhau .
Khám Phá
em là nắng là mưa hay là gió
là ánh trăng hay đốm lửa đêm sao
là cỏ thơm hay lộc non mới nở
mà bỗng dưng anh ngào ngạt hoa đào
nắng bỡ ngỡ rớt buồn trên mái tóc
sợi mai xưa lấp lánh chút tà huy
mưa lặng lẽ lối về ôm mộng cũ
ngọt môi anh cắn vỡ trái xuân thì
bờ cỏ thơm còn xanh xao viễn xứ
lời trăm năm chưa nói được vài câu
nghe lộc non tràn đêm câu tình tự
tiếng yêu em rạo rực nước chân cầu
về góp lại từng hạt mưa hạt năng
hạt lửa sao cùng cộng cỏ trăng đầy
em nhật nguyệt dấu mình mơn mởn nở
để hồn anh say khướt cả đêm nay .
Nhớ Sài Gòn
Nhớ Saigòn buổi chiều mưa bất chợt
mái hiên nào anh đã đứng cùng em
cơn mưa ngắn đủ cho mình quen biết
và cho nhau một nỗi nhớ êm đềm
nhớ Sàigòn, những hàng cây bóng mát
ta chờ nhau vào những buổi tan trường
những chiếc lá bay trong chiều kỷ niệm
xuôi dòng đời như những sợi tơ vương
nhớ Saigòn, con đừờng qua Chợ Cũ
một đêm nào mình đã nắm tay nhau
trăng mười tám phía bờ sông rọi lại
ánh trăng khuya lấp lánh nụ hôn đầu
nhớ Saigòn một mình anh ngóng đợi
chuyến tàu đêm em trở lại sân ga
tàu đến chậm trong màn mưa buổi tối
mừng ôm nhau mưa, nước mắt nhạt nhoà
nhớ Saigòn ngày chia tay lặng lẽ
em trở về vàng võ ánh đèn khuya
đêm chôn dấu nỗi buồn anh để lại
bánh xe lăn qua vũng nhớ đầm đìa
nhớ Sàigòn, một nửa đời ở đó
bao yêu thương xin giữ lại cho mình
từng góc phố từng con đường năm cũ
vẫn từng ngày theo gót kẻ lênh đênh.
Mạc Phương Đình