Huy Trâm
Hồng Ân
* Tặng Thanh Nga
Cành cam chín – một hồng ân
Thêm hồng ân nữa! Đầy sân lúa vàng
Mây chiều lững thững qua ngang
Khơi nguồn mỹ cảm Trời ban cho mình
Bao nhiêu ân sủng chung quanh
Mà em không biết Trời dành cho em!
Còn nguồn ân nữa trong tim
Biết thương yêu, để vơi niềm khổ đau
Ôi! Hồng ân quá nhiều mầu
Tạ ơn Tạo Hóa – Ngẩng đầu trông lên
Lỡ Buổi Đẹp Trời
Những lá phong bay, đẹp biết bao?
Mà mình tranh cãi – nặng lời nhau
Người thương làm khổ người thương đó!
Cãi đến bao giờ mới dứt câu?
Đêm về, anh hối hận Vân ơi!
Không biết thương em để nhịn lời
Đau yếu, thuốc thang ngày mấy bận
Còn nghe trách cứ chuyện lôi thôi.
Rưng rưng anh nhớ buổi đầu xưa
Trong quán chiều hôm nghe gió mưa
Em nhẹ đưa tay và khẽ bảo:
“Này coi! Em sống đến bao giờ?”
Nơi em, hiện rõ nét mong manh
Của khách tài hoa – giầu nghĩa tình
Vui đấy mà buồn ngay được đấy!
Có thương thì cảm nhận cho nhanh.
Lỡ Buổi Đẹp Trời
Những lá phong bay, đẹp biết bao?
Mà mình tranh cãi – nặng lời nhau
Người thương làm khổ người thương đó!
Cãi đến bao giờ mới dứt câu?
Đêm về, anh hối hận Vân ơi!
Không biết thương em để nhịn lời
Đau yếu, thuốc thang ngày mấy bận
Còn nghe trách cứ chuyện lôi thôi.
Rưng rưng anh nhớ buổi đầu xưa
Trong quán chiều hôm nghe gió mưa
Em nhẹ đưa tay và khẽ bảo:
“Này coi! Em sống đến bao giờ?”
Nơi em, hiện rõ nét mong manh
Của khách tài hoa – giầu nghĩa tình
Vui đấy mà buồn ngay được đấy!
Có thương thì cảm nhận cho nhanh.
Huy Trâm