Hoàng Xuân Sơn

Hoàng Xuân Sơn

Minh Thi
Tất Nhiên, Bỗng Thấy

những cây gió đứng rùng mình
những hoa mây nở cùng thinh lặng trời
đời mình. một phút rong chơi
chuyến đi miên viễn về ngời nhân văn
áo thơ xin mặc một lần
cùng biên độ trắng của ngần chiêm bao
biếc xanh như ngọn tư trào
run run như hơi thở trao về người

câu thơ sáng. tỏ lòng đời
với duyên lâu. chữ. với lời tịnh tâm
với đa nguyên đã hóa rằm
đêm thu nhập tới ngày trăm năm chờ
với anh em với bạn bè
với côi cút. niệm. lắng nghe tình đầy

Bài Thơ Của ~ & 1

một mai lửa diệm tắt rồi
còn trong thinh lặng niềm tôi võ vàng
những vai cầu đã sang ngang
những con sông đã tan hàng bể dâu
một bài thơ sớm mất đầu
những câu thơ giú buồn sâu hệ người
một mai thèm, nhớ miệng cười
bơi trong hoang tưởng với đời quạnh hiu
những giấc nồng có thiu thiu
một ru tôi nhé khúc chiều trớ trăn

24-5-2015

Bạn

bạn thì có bạn khắp nơi
ngồi lâu. kiểm diện. nhớ ơi. bạn hiền
nhớ rồi. vẫn một mình ên
nhớ mình nhớ bạn nhớ điên nhớ khùng

Bay Về
* Hồn ta gió cát phù du bay về – TCS

lần hồi rồi cũng đi xa
những sương điềm chỉ những tà dương mây
những con tim hóa trị gầy
những đồi mưa trọc những cây hóa vàng
còn chặng về mỗi lang thang
mỗi đi chậm bước mơ màng bụi tro

Uy Quyền Thơ Tranh
* làm thơ làm thơ chi li
làm thơ trống trải lầm lì hiến dâng

khỏa lấp. màu
tay hanh khô
trên lưng cọ biếc
cơ đồ lắng nghe
tranh rù rì bãi
mây che
rồi cuộn gió lại
một tờ uyên thâm
màu phôi pha
dụ. huyết bầm
màu xương trắng nhợt
lời câm của huyền
chợt đời sôi réo huyên thiên
(từ lâu)
từ rất lâu của uy quyền
phát sinh

14-5-15

Khoảng Cách
* đừng trách tôi không chung thủy
chỉ tự người thiếu thủy chung

năng tĩnh vào huệ
chưa đủ sáng để câu lưu đời
tới cùng đeo riết
mệnh giá của tự do
bề mặt thoái thác dấu khắc nổi từng liếp sống. chung
hay không kiết già
thần thái mầu chưa lập định
hãy tạm thời hô hoán gian truân
cấy nan hoa vòng bánh
quay mòn tháng năm hư
dần. mệnh tuyệt

đứng lên sắc gió ngày âm u
mặt đất biện giải lời thề
kiện tín
bùi ở rất xa những di vật lún dần
chỉ còn vị ngọt vành đai
thơ bão cát
hai bàn tay thuộc trắng
nhìn gần
thấy không xa

Dung

đường thui thủi
đường ám hoa
đã lâu không thấy mặt
lòa sáng. gương
cầm chi một đóa bông hường
rã. rụng. hết cánh
còn sương nẫu. buồn
vẽ người ngồi ghế tang thương
tương thân nghìn dặm
vô thường bóng chim

Đuối Mộng

khang khác. một chút gì. nơi?
em bỏ vụng biển lên đồi trăng hoa
xuân? ừ thì chim én. và
hàng dây thép cột la đà móng sương
trẻ về đâu? má xâm hường
vàng mai dụi một bóng tường cách ngăn
gội đầu. vào mắt đăm đăm
nghe hơi cấn lụy u trầm cổ nghi
ngờ xưa. tóc chảy thầm thì
cùng đêm duỗi mộng về tuy lý. buồn

Cơn Đau

đêm. bưng. một khoảng rượu. ngời
rồi cùng núp gợn da trời xanh hư
như máu huyết. con hẻm. mù
chờ em sông tuyệt tự. gù. đau xương
hẹn cùng đi hết con đường
nơi mình không tới khúc thương hận nằm
đoạn mình bước tới xăm xăm
chia hương tán loạn. cung trầm. rực. đau
mỗi mùa tha một buồn rầu
mưa còn chiêm động khô lâu núi mờ
thôi thì nước mắt giăng tơ
để sương đọng hạt ầu ơ nỗi về
bốn mươi năm. xa cận kề
nhắm mắt mường tượng hồng nghê buổi chìm
em. nằm đâu. cơn đau tim
em còn đâu. đêm rất im

Hành Trình

không bắn. mà tên vút vút ra
tôi đứng trên ngàn chông xuyên nhọn
mỗi tháng tư cựa mình đau nứt
những kẽ luyến nghìn đời khó quên

như hỏa diệm. ôm lòng. câm. nín
phún xuất đâu một thời sức ngông
cánh tay vô hình bẻ quặt
chiếc xẻng hận đào chôn hố tình

đi xé gió. và rồi. khốc. lụy
tấm bảng đường ma sát hung quang
những cái tên rầm rộ về đất
níu theo bệnh dịch. cơn đau. vàng

không muốn níu. mà rồi vẫn kéo
hút mình vào mặt mũi sinh linh
ai rao đời. và ai đã chết
cho cây xanh. và cuộc hành hình

Em Về

anh ra đón em ngoài ngõ
xa xa có ngọn gió nồm
ở gần có chùm bông khế
lay vì sao mọc đầu hôm

em về em về em về
em về mà về thiệt không
mà sao đường còn thăm thẳm
như tang thương cuộc bế bồng

anh vẫn đứng chờ ngoài ngõ
trông em như trông mẹ về
mẹ chừ tan theo tro bụi
em chừ tắp tít đường quê

Khói Hương
Xoay Tròn Bông Vụ

những chóe vàng au thời mẫu tự
ê a đọc một cuốn sách vần
em hiền em hậu em non yếu
thủa bóng cha xa hương mẹ gần

nhà vườn xanh mượt hồn cây trái
ra mỗi bến sông đứng thập thò
mỗi năm lớn dậy mầu đất cát
mầu của sắc chiều pha ánh tro

đường thanh của chim phơi phới hạt
chiếc mỏ cong cong phơn phớt hồng
thương con sẻ nhỏ ngoài sân lạnh
manh áo cơ hàn chưa đủ lông

đủ cánh bay đi trời quên nhớ
vàng hoen câu chữ mắt sách mờ
chuỗi treo lấn lướt niềm tóc bạc
ai nhấn cho đời dăm phím tơ

Nằm Chúi

chúi lòn vào giấc canh khuya
không dưng bật dậy bóng chùa của ni
lắng nghe bông nhỏ thầm thì
mở ra vạn đại từ bi của lời
hồn vẫn nằm xác đâu nơi
cái bóng di chuyển ngoài trời thu sương
ngàn mai dẫn tiếp một đường
lửa nung quằn quại hay tuồng tích câm
vỗ về đời một tánh âm
nhu nhu vọng động vẫn lầm thầm nghe
bến đò nào trở thuyền ghe
xoay đầu định hướng cho về đất thơm
cứ đưa tay vẫy mộng thường
dẫu đi biền biệt cũng dường có đôi

có người bảo buồn đâm hơi
từ khi cuống rễ mặn ngời tóc tơ
tình vẫn đẹp như ánh tờ
có lăn tăn sóng có ngờ vực theo
thôi đừng trầm một tảng neo
bề gì đá cũng ngăn đèo tâm tri
đời sống đời sống có gì
triệu đêm mất ngủ vài khi mộng hờ
cánh tay trần lót dưới thơ
để nghe tê tỉ ngóng chờ lưng vai
để nghe tóc bết thở dài
vì trăng đã úa bên ngoài song thưa

chuyến xe đi một chỗ chừa
chừa quên một chỗ nắng trưa đồng hành
níu kéo gì ở thất thanh
phối âm đã lụy lũy thành đã cong
một dây tơ đã lạnh đồng
tiếng chuông thiên cổ đành dông bão tràn
cái diều bay lượn ngoài hang
sáo tức tưởi ngậm môi đàn vô âm
thôi vàng nguyệt đã treo cầm
trên cây thập tự gió bầm rượn tru
với mùa cung tiễn vi vu
đồi nương ở lại ao tù thiết thân

Buông Thơ

thơ buông. từng chấm. than! rời
thì cũng hục hặc
giống đời ho hen
tự hồi thả lỏng miếu đền
thơ chui tọt vô
mường len cửu trùng
bỗng lây cái đẹp truy lùng
phừng phừng. thắm
đỏ phiên ngung
rực mùa
rồi làm một kẻ sa cơ
buông thơ
buông cả hồ đồ thế nhân

Đi Tìm

vào hẻm rậm rịt tóc xúm xít
mặt trời cưa ngang một đỉnh cây
lá lá lá. lá um. và cỏ
tuyền lục thiên nhai. hoẵng một bầy

rừng cực tím lúc trăng vừa khuất
mây chòm râu thẳng đuột sơn hà
biển lấn vô. khóc. nhà quàn trẻ
giọng buồn như một quãng chia xa

có gào đi nữa sương vẫn cứng
giọt giọt giọt giọt. giọt mưu toan
lôi cổ đồng bằng chôn tập thể
rồi nên mai phục buổi quy hàng

Buổi Sáng

tôi đi ra ngoài cửa sổ
nhập tôi vào nách cửa chính
tôi và tôi lấp lánh
độ sáng chim chào mào
xác trà và vụn bánh
tôi chào mời một chốc
mới đó. sương tan nhanh
hà hơi cốc nước nguội
ấp vào tay điềm lành
một ngày không suy nghĩ
một ngày tạnh như kinh
nhoài tôi ra cửa sổ
ngồi lại đêm. một mình

Về Ôm Tay Nãi

có phải tôi đang mộng du
chuyển câu. những bài thơ rậm rịt
chiếc cầu thang rõ nét
đoạn lìa
trong mây

những chiếc bóng mờ nhạt bỗng rộ lên triều mỹ lệ
đọc ở đâu cũng thấy
nhan sắc phong thuỷ mùa màng
giá được một phần trái đất
ngừng quay phía thở
bồi trầm ngâm. tượng
chuông rung cuộc náo bên ngoài
rớt xuống liên hồi những quả chuyền vô cảm
xác quạ khô trùm đen khe cửa
tiếng lãnh hôm qua còn truyển thanh
rít róng cùng gió hú
đường về
đường sỏi không còn nghe lạo xạo
bởi người khất khưởng đăm xa
có khi thiên đường cấn cái
những phiên hội trui
dần
vào hạ tháp

Không

tánh thơm buổi rằm chỉ có
hương văn
cùng huy đàn xanh thấm
giọt
ngời ngời qua lương
vị mặn
thấm hơi bùng vỡ
chỉ có bàng nhơn nhìn sâu hóa bướm
tóc ngoài vườn
đơm mộ
phiến nương lạnh hốc mắt
bàn tay tuệ củi khô
dưới một đãy mờ âm khua
trường mịch nghe cả giọng hương vàng
qua đêm phương sánh
giọt mực huyền hồ
cầm linh án thệ
ngưỡng tuyên

Tím Trời

quạ buồn
sinh thức phương nam
thổ cơn luân vũ
cho rằm đoái thiên
mùa mai
trăng rạp xuống miền
con đường ô hạng
nằm riêng phía này
hát hồi
mấy độ rung tay
hợp
tan
rồi cũng theo bầy
lạc duyên

Người Người

khoanh tay
giữa lúc người cười
vươn vai giữa lúc
người rơi xuống
đường
ngườingười
tán. tận đằng phương
người tụ lại theo nhạc
phường bát âm
chẳng phải cuộc tang thương nhầm
bởi tại người lỡ
cuộc trăm năm về
cuộc tàn
khóa họng mù mê

Tự Thân

lửa táp vào mặt hôn mê
không bỏng. không rát
chỉ kề cận đau
cái đau của buổi sơ đầu
trường kỳ vô tận khô lâu bãi tình
ừ thịt xương
có ảnh
hình
có khi giải thể
từ khinh tống đời
từ. chùng một nét buông lơi
cùng khăn áo ngọt
hương mời mọc trao
lửa táp. thiêu. rụi
hàng rào
không còn ngăn trở
giữa khao khát trầm
giữa vô cùng tận lửa âm
chín vàng một nỗi sanh cầm
tự thân

Để Một Ngón Mềm

đưa mình
lặng đến sân ga
đưa tôi tiễn bạn
la ngà bóng im
đưa nhau trăm cuộc nổi chìm
miếng đau nhân sự
miếng ghìm tố tâm
những đường đi. máu
chạy thầm
nguồn về có một phần âm
với chiều
đưa buồn
hết hạn cô liêu
bứt tung thơ ấu
cánh diều hội âm
trước. và sau cũng phiến
cầm

Cũng Chẳng

mần thơ trẹo bản họng
cũng chẳng có vần vè
chữ đòi câu nằng nặc
như cuộc đời lê thê

cứ tái mặt như là
con gà bị cắt tiết
áo cơm dù thua thiệt
cũng chẳng có gì hơn

dù có té chỏng cọng
giả chống chèo đo xem
ngắn dài khúc bỉ thử
cũng chẳng có ai thèm

Nằm Trong

chăng một mẻ lưới bắt con ngươi
nằm trong con mắt của tươi cười
đâu có hề gì dăm hạt bụi
chúm miệng huê tình thổi một hơi

Gió Đưa

với cây hoa cải trong chiều
với sắc vàng ảm
của điều thương tâm
điệu buồn
o ấp lá răm
nghìn thu óng kén
tơ tằm
ai se?

Lấp Ló

tôi cứ lấp em cứ đào
thời gian buốt xoáy miền cao hoại hình
ở nơi nào. chỗ. lặng thinh
người đứng một xó rập rình cơn mưa
em được rồi tôi chào thua
qua một ngã rẽ cợt đùa nghiêm trang
thà đành chữ nghĩa lang thang
nói không mà có một tràng dáo gươm
đâm tôi. hãy đâm đừng gườm
ngón đao thủ phủ nhọn cườm mắt đau

Cúi Nhặt

rồi ra bạch hổ huyền đường
lom khom cúi nhặt vài chương hội tề
ấm ớ. thì đã u mê
một cơn pháp tướng đùm đề tía vi
cúi nhặt. cúi nhặt ba vì
đừng cho sao sáng hồ nghi tuổi nhà

Khúc Tiền Trạm

nơi núi đứng có dáng thơ
vẫn nghe âm thoại khúc nhờ sông ru
con đường huyết nhục ngàn thu
hoa ban xưa đã trắng mù huyệt nông
trắng hết rồi. em thấy không
cơn mơ thổ huyết bế bồng xương da

Hộ Chiếu.
Từ Đường Sông Qua Blogs

cái núm tiền vệ luay quay
rớt xuống tảng màu thấm đượm da thơm
sáng tạo. từ một vết bờm
nghe như gió thổi qua mồm o. chu
hợp xướng. đày. lưu. chỏm. dù
phố văn mường tượng giấc thu thủ. nằm
bình phương búi nghệ trăng rằm
sách quyên mở nhẹ một ngăn nói cười
hoán. luân qua phạm cao. mời
trầm hương giạt khói nguôi ngoai buổi về
cội nguồn văn vật mê mê
sông vừa đi quá lục bè giao châu

Dọn Vườn

người già bứng tuổi trồng cây
chợt đâm gai nhọn trúng bầy thiên di
man nhiên nơi cõi ù lì
lâu lâu ngứa rách một tì vết quen
dặn nhớ rồi. sao lại quên
sân sau. chiếc bóng. và thềm gió lay
dọn đâu cho hết một ngày

Nghe Tin Luân Hoán
Từ Sâu Hóa Bướm

buồn tình. sâu cuốn chiếu chơi
còn người sao lại cuốn đời trải ra
sân vườn bặt tiếng chim ca
thì con bướm dại cũng tà tà bay
một hôm gân huyết bàn tay
bỗng xanh tái mạch khô gầy luống hoa
từ đời khóa cổng làm thơ
trời chưa kịp tối đã mờ gương sao
tìm nhau vuông chiếu năm nào
để nghe ngóng dậy chút ngào ngọt ru.

Hoàng Xuân Sơn