Lầu Hoàng Hạc

Người xưa cỡi hạc vàng đi
Lầu còn trơ bóng đất này buồn hiu
Người đi rồi có về đâu!
Chỉ còn mây trắng trên đầu lang thang
Cội già soi bóng Hán Dương
Bãi Anh Vũ cỏ ngát hương bên dòng
Quê nhà đâu nhỉ? Ngùi trông
Chiều nhìn khói sóng nghe lòng quặn đau

(Phỏng dịch)
Nguyễn Đức Nhơn

Hoàng Hạc Lâu

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng Hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.

Thôi Hạo

Nhớ núi

mưa đâu buồn thảm sụt sùi
gõ trên mái lá ngậm ngùi tiếng thu
gió ngoài hiên thổi vi vu
võng đưa nhịp võng, lời ru điệu buồn
nước đi nuớc lại về nguồn
chim trời mỏi cánh nhớ thương lại về

Nguyễn Đức Nhơn

Trận mưa đầu mùa

đêm nằm nghe tiếng ếch kêu
râm ran giữa chốn đìu hiu núi rừng
đôi bờ mắt chợt rưng rưng
lời thơ buồn cũng ngập ngừng trên môi
chập chờn trong cõi đầy vơi
như con nước lững lờ trôi giữa dòng
trong cơn chìm nổi phiêu bồng
tôi mơ về lại cõi hồng hoang xưa.

Nguyễn Đức Nhơn

Bên khe suối nhỏ

hiền như con nước cuối mùa
re re chảy giữa đôi bờ quạnh hiu
ta ngồi ngó đám rong rêu
mà nghe mình cũng ít nhiều đắng cay
như con suối nhỏ nhoi này
hai mùa mưa nắng chợt đầy chợt vơi
may còn một chút thảnh thơi
ngồi đây mà ngó đất trời vu vơ.

Nguyễn Đức Nhơn

Lục bát 4 câu

Cầm nhầm

Em về phố xá reo cười
Tưởng đâu em đã thành người phương xa
Nhớ mùa mận mới đơm hoa
Em quên cài cổng… bị ta cầm nhầm!…

Hình như

sáu mươi, ừ! cũng hơi già
cho nên ta cứ nhìn ta – lắc đầu
sáng nay tỉa lại bộ râu
hình như ta vẫn còn ngầu như xưa (!?)

Tiếng đàn
trên sông Hương

trăng tàn, bến Ngự mù sương
nửa đêm nghe tiếng dòng Hương trở mình
bao nhiêu nước, bao nhiêu tình
đàn ai, trổi khúc nam bình nỉ non

Mái tóc

thôi đừng soi nữa lược gương
thôi đừng rẽ nữa con đường phù du
đẹp như con nước mùa thu
trăm năm rồi cũng rối bù em ơi!

Khóc Hạng Võ

ngoảnh nhìn một dải giang sơn
anh hùng mạt lộ đêm trường lệ rơi
đem lòng trắc ẩn vì ai
dòng Ô Giang vẫn còn lai láng tình!

Khóc Trụ Vương

khói in mù Trích tinh lầu
ngoảnh nhìn khanh tướng công hầu là ai?
lạnh lùng áo mão cân đai
thức lâu mới biết đêm dài lạnh tanh.

Khóc Châu U Vương

cạn lòng nhau mới là duyên
nửa đêm nổi lửa Cam tuyền vì ai
tiếng cười vang chín từng mây
bốn phương dậy sóng còn say giấc nồng!

Nguyễn Đức Nhơn

1 2