Linh Phương
Linh Phương
Anh Về Không Lá Diêu Bông
Một hôm anh
nhớ cánh đồng
Lúa non vội chín
để vàng chiều xưa
Thương ngày
em đứng dưới mưa
Thuở anh yêu
lúc đời chưa
dập vùi
Một hôm
gió thổi vụt vù
Sông mênh mông rộng
mà đò bặt tăm
Anh về
không lá diêu bông
Cho nên chẳng được
làm chồng của em
Cây dằm
ai để giữa tim
Cho anh đau khổ
triền miên kiếp người
Bao năm rồi
vẫn còn ngờ
Ở đâu đó
em thẫn thờ
đợi anh
Để Trả Lời Một Câu Hỏi
Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời mai mốt anh về
Không bằng chiến trận Pleime
Hay Đức Cơ – Đồng Xoài – Bình Giả
Anh trở về hàng cây nghiêng ngã
Anh trở về hòm gỗ cài hoa
Anh trở về bằng chiếc băng ca
Trên trực thăng sơn màu tang trắng
Mai trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín hồn anh
Mai trở về bờ tóc em xanh
Vội vã chít khăn sô vĩnh biệt
Mai anh về em sầu thê thiết
Kỷ vật đây viên đạn mầu đồng
Cho em làm kỷ niệm sang sông
Đời con gái một lần dang dở
Mai anh về trên đôi nạng gỗ
Bại tướng về làm gã cụt chân
Em ngại ngùng dạo phố mùa xuân
Bên người yêu tật nguyền chai đá
Thì thôi hãy nhìn nhau xa lạ
Em nhìn anh – ánh mắt chưa quen
Anh nhìn em – anh sẽ cố quên
Tình nghĩa cũ một lần trăn trối.
Nhà Thơ Và Thiên Sứ
Chàng đi về phía biển
Mênh mông gió-mênh mông nước mắt
Gió thổi nỗi đau bay ra đại dương xanh ngát
Gió thổi nước mắt tan vào hư vô
Sóng thần dìm chàng giữa cơn cuồng nộ
Mặt trời thiêu rụi bầy kên kên rỉa xác người
Ngày tận thế được tính từng phút-từng giờ
Khi tên tông đồ rắp tâm phản bội
Để Chúa phải chịu bị hành hình trên thập giá
Thiên sứ chạy đến cánh đồng đầy hoa
Hái những bông hoa chảy máu trong đôi bàn tay xinh đẹp
Rải khắp chỗ Kosala akya Siddrtha ngồi nhập diệt
Bầy rắn hung hãn nằm dưới chân núi Hymalaya
Chờ giết chết sự lọc lừa-giả dối
Ngày tận thế được tính từng phút-từng giờ
Muhammad không thể thay đấng toàn năng khai thiên lập địa
Nàng quỳ xuống đọc kinh Qu’ran – kinh Thánh -kinh Phật
Khi tất cả nhân loại đều biến mất
Thuở hồng hoang tái lập
Sông Hằng chỉ còn hai người
Nhà thơ và thiên sứ
Mai Em Về Bên Ấy
Có một điều anh không thể quên
Khi bàn tay chạm vào khuôn ngực
Dưới lớp áo mỏng tanh nẩy hạt
Đợi mùa sang chớm nụ hoa tình
Mai em về bên ấy một mình
Anh gởi nắng quê nhà hong ấm
Má em hồng và môi em thắm
Nồng nàn hương trời đất Việt Nam
Mai em về bên ấy xa xăm
Đem theo nhé! Chùm hoa Phượng đỏ
Đem theo nhé! Con đường-góc phố
Để mà thương-mà nhớ Sài Gòn
Nơi ngày xưa anh đã lớn khôn
Tuổi mười tám bướm hoa mơ mộng
Tuổi mười tám lên đường ra trận
Mang tình yêu canh cánh trong lòng
Mai em về bên ấy buồn không ?
Rừng có nở đầy bông hoa tuyết
Gió có thổi tạt vào mắt biếc
Chút mưa bay mây xám giăng mù
Anh ở đây chờ lá vàng thu
Hồn hiu hắt hết đời lưu lạc
Chiều nay rồi bao nhiêu chiều khác
Vẫn là anh lặng lẽ đợi chờ
Anh Về
Không Lá Diêu Bông
Một hôm anh
nhớ cánh đồng
Lúa non vội chín
để vàng chiều xưa
Thương ngày
em đứng dưới mưa
Thuở anh yêu
lúc đời chưa
dập vùi
Một hôm
gió thổi vụt vù
Sông mênh mông rộng
mà đò bặt tăm
Anh về
không lá diêu bông
Cho nên chẳng được
làm chồng của em
Cây dằm
ai để giữa tim
Cho anh đau khổ
triền miên kiếp người
Bao năm rồi
vẫn còn ngờ
Ở đâu đó
em thẫn thờ
đợi anh
Tóc Em Thơm
Mây Khói Sài Gòn
Mùi anh xin gởi lại cho người
Tay níu vội khoảng trời xanh thương nhớ
Mắt em buồn sầu vương mây khói
Tóc em thơm mây khói Sài Gòn
Bàn chân hồng in dấu nụ hôn
Hương em đọng trên môi anh mãi
Vẫn tiểu thư của thời trẻ dại
Em hiền ngoan e ấp buổi hẹn đầu
Mấy mươi năm mình lạc mất nhau
Hội ngộ rồi em ơi đừng khóc ?
Ôm thật chặt -siết vòng ôm thêm chặt
Hơi hướm nào ngai ngái không tan
Mùi anh xin gởi lại Sài Gòn
Trao cho em dẫu đời còn xa cách
Trao cho em một tình yêu duy nhất
Anh giấu kín lâu rồi trong trái tim thơ
Giữ nhé em ngày đợi -đêm chờ
Tay níu vội giấc mơ chồng vợ
Giữ nhé em mắt sầu vương mây khói
Để tóc em thơm mây khói Sài Gòn
Linh Phương