Hạc Thành Hoa

Hạc Thành Hoa
Nói Với Mình Trong Khi Trú Mưa

1.
bên đường anh đứng trú mưa
hàng bông giấy thưa che sao khỏi ướt
mưa từ những sợi tóc còn đenlàm đôi mắt xót
mưa từ những sợi tóc vừa trắng làm đôi mắt cay
những sợi tóc dính vào mặt
như nét vân trên đá
một trận mưa hai trận mưa ba trận mưa…
mọc lên những chiếc nấm sặc sỡ
anh chợt nghĩ đến em
không phải dưới chiếc nấm nhiều màu
mà lạnh run dưới chiếc dù ngoài chợ
chiếc dù bằng bàn tay
chống đỡ cả trời mưa gió

2.
bên đường anh đứng trú mưa
giá mà có em
thì cả Saigon sẽ dễ thương biết mấy
trận mưa sẽ dễ thương biết mấy
và anh…
vẫn đứng đây trú mưa
như đã từng đứng đây
mấy chục năm về trước
cũng dưới hàng bông giấy này
chỉ có cổ họng khô
còn tất cả đều ướt
em biết không
những năm tháng đó
anh sống vật vờ như chiếc bóng
dửng dưng với tất cả
hoài nghi tất cả
lạnh lùng với tất cả
với cả chính mình
em biết không
ở đâu anh cũng là người khách lạ
ở đâu cũng không phải quê hương
em ơi làm sao em biết được
một gã ưu du
cứ đi cứ đi
như kim đồng hồ chạy ngược
buồn như chú dế than lạc mất đám cỏ xanh
đứng dưới cột đèn ngơ ngẩn…

3.
bên đường anh đang trú mưa
mưa đang trú anh
một trận mưa… hai trận mưa … ba trận mưa …

Hạc Thành Hoa
Khoảng Trời Trước Hiên

Ngoài hiên một khoảng trời xanh
Thiên nhiên chừng cũng nặng tình với ta
Buổi trưa nằm trước hiên nhà
Khoảng trời trước mặt đã là thân quen
Dù cho đi khắp trăm miền
Vẫn về nằm trước hàng hiên ngắm trời
Ngày mai tôi vĩnh biệt đời
Chỉ còn lại một khoảng trời trước hiên
Đã qua những ngày mưa biếc

Ngồi đây tiếc những ngày mưa
Đời hoang mộ cỏ phút vừa hồi sinh
Em treo giọt nắng đầu cành
Lá trong gió động chút tình xa xôi
Chân chim chuyền mấy cành vui
Bướm trong mưa lượn mềm đôi cánh vàng
Ngồi đây một sáng mưa tan
Trời xanh trong cõi đời hoang vu nào
Quán xiêu là trạm nhớ đầu
Hồn ta em dựng tượng sầu thiên thu
Về nhánh sông xưa

Ngày chim về bến sông xưa
Sóng đêm vỗ lạnh đôi bờ héo hon
Mây đen ngậm đắng bồ hòn
Trăng sao nghe cũng vừa tròn tuổi đau
Đời chao cánh vạc đêm thâu
Cây xanh một bóng nỗi sầu khoe tươi
Em đi áo mỏng bên người
Rưng rưng cát bụi một đời lang thang

Thơ Hạc Thành Hoa
Còn Gì Hơn Rượu

Lúc buồn ta thường bỏ đi uống rượu
Nhìn dòng sông lạnh hút chân mây
Quán nổi trên sông chiều úa lá
Rượu hỡi cò chăng ta với mày!

Ở đây còn có gì hơn rượu
Còn gì hơn gió mát trên sông
Không bạn không tình không tri kỉ
Lòng tiếp trời xanh một cánh đồng

Ở đây còn có gì để nhó
Mây không có núi để mây ngừng
Ở đây một bóng chim xa lạ
Bay lạc trong màu mắt thủy ngân

Ngày ngày nheo mắt nhìn thiên hạ
Thiên hạ nhỏ bằng một ngón tay
Bỗng dưng chợt thấy lòng nhớ núi
Và ngậm ngùi thương một kiếp mây

Lúc buồn còn có gì hơn rượu
Nhân ảnh lung linh,thế sự nhòa
Uống cho quên hết cho tan hết
Cả vũ trụ còn chỉ có ta

Hạc Thành Hoa
Trong Cơn Sốt Màu Vàng

Từ thuở nhìn trăng khoác dáng thu
Tình mang lên đỉnh sóng sương mù
Đêm nghe trái đất bay vào mộng
Hồn đã nhập vào mỗi ánh tơ

Từ thuở yêu trăng mây chợt sầu
Đời buồn trao cánh gió đêm thâu
Đêm nao chết giữa lòng trăng lạnh
Nguyệt tỏ không chừa một lối đau

Chiều giữa tà huy khóc một mình
Rưng rưng từng giọt nắng ký ninh
Em đi mờ mịt như sương khói
Là biển quặn từng đợt sóng xanh

Trở về đường cũ sao buồn quá
Hết những ngày hoa đậm tiếng chim
Xin những mùa thu qua trên phố
Đừng rải cúc vàng trong mắt điên

Chiều cúi đầu qua mấy phố buồn
Nắng lịm trên từng phiến gạch vuông
Cây cao lá rủ nghìn tâm sự
Gió vẫn nô đùa chẳng xót thương

Đến với em mưa đã ngập trời
Em còn đùa cả với tình tôi
Mỗi khi đêm gọi mưa vào nhớ
Là lúc em về trong mưa rơi

Em nhớ gì không hỡi nguyệt vàng
Một dòng sông trắng hận mênh mang
Ta đi suốt một đời chưa hết
Màu nắng kí ninh ánh nguyệt vàng

Hạc Thành Hoa