Nhớ quê

Chiều lên buồn nhớ quê hương
Nhớ con dốc nhỏ em thường thường qua
Nhớ vầng ráng nắng chiều pha
Nhớ đàn cò trắng bay, và nhớ em.

Chiều lên con phố im lìm
Bỗng dưng nhớ tiếng chim bìm bịp kêu
Bỗng dưng nhớ buổi cơm chiều
Dưới giàn hoa lý gió dìu dịu đưa

Chiều lên ngồi ngó vu vơ
Ngó con dốc nhỏ nằm chờ xe qua
Bỗng rưng rức nhớ quê nhà
Nhớ bầy đom đóm lập lòe đêm đông

Chiều lên ngồi nhớ hương đồng
Nhớ bờ tre tiếng chim còng cọc kêu
Nhớ đêm nghe tiếng sáo diều
Nhớ hàng so đũa lá đìu hiu rơi.

Nguyễn Đức Nhơn

Một chuyến đi xa

Ta đi Sài Gòn đã vào thu
Gió cuộn mây về mộng viễn du
Quê cũ bao năm đành bỏ lại
Một cõi trời Nam bổng biệt mù

Ta đi người ấy có buồn không?
Chân trời góc bể còn gì mong
Một ngày trở lại thăm làng cũ
Có ngọn dừa xanh giọt nắng hồng

Ta đi không giã từ bè bạn
Không kịp hẹn hò lúc biệt ly
Ngoảnh lại nhìn em đôi khóe mắt
Đỏ dần theo mỗi bước người đi

Ta đi về phía chân trời đó
Lờ lững trên mây chiều hoang vu
Bangkok! Bangkok! chiều Bangkok!
Sao quá lạnh lùng ngọn gió thu

Ta đi, ta đã đi rồi nhỉ?
Không biết nên buồn hay nên vui?
Phố phường Bangkok đông người quá
Ngoảnh lại nhìn quê bỗng ngậm ngùi.

Nguyễn Đức Nhơn

Một kiếp luân hồi

ngỡ ngàng tôi gặp lại tôi
cái thời khát sữa nằm nôi đái dầm
vạch đường sinh tử trăm năm
giọt sương còn đọng chỗ nằm nhân gian
tình thì chưa hợp đã tan
còn khơi nước mắt cho tràn bờ mi
“ta và em đã quên đi
cái mùa thu chết từ khi trăng tà” (*)
buồn vì ngày tháng mau qua
mà đường thì vẫn còn xa ngút ngàn
bình rượu bể, đống tro tàn
địa ngục nằm dưới, thiên đàng nằm trên
ta nằm ở giữa chênh vênh…
——————————-
(*) Ý thơ Trần Yên Thảo

Nguyễn Đức Nhơn

Bài ca dao chiều

dặm ngàn sông núi ngẩn ngơ
đường quanh mấy nẻo chiều trơ bóng tà
chập chờn giữa đỉnh đồi xa
khói in mấy nóc chòi pha sắc buồn
nắng chiều thoi thóp bên hiên
gió ru nhẹ cánh con chiền chiện bay
véo von giữa đất trời này
biết đâu rồi cũng một ngày chia xa.

Nguyễn Đức Nhơn

Ông lão

lọm khọm bước lần theo lối nhỏ
ra ngồi trước cửa nớt sinh hôm
ông lão nhớ một thời trai trẻ
mộng đời ươm kín bờ môi thơm

có những đêm chập chờn trong mộng
ông lão mơ về một chốn xa
nơi những chiều ngồi bên quán cóc
giữa phố phường đông đúc người qua

ông lão nhớ Sài Gòn mưa rào
nhớ cô gái xẩm che dù màu
nhớ hàng cây che con phố ướt
nhớ nụ hôn đầu lặng lẽ cho nhau

ông lão buồn sờ râu sờ tóc
mân mê vạt áo chùng xanh lơ
một chút lệ buồn trên khóe mắt
âm thầm lăn xuống bờ môi khô

ông lão biết đời người có số
nên thấy buồn mà chẳng chút bâng khuâng
ông lặng lẽ lần về chốn cũ
đôi mắt buồn rướm lệ ngó phương Đông…

Nguyễn Đức Nhơn

1 49 50 51 52 53 58