Ông lão

lọm khọm bước lần theo lối nhỏ
ra ngồi trước cửa nớt sinh hôm
ông lão nhớ một thời trai trẻ
mộng đời ươm kín bờ môi thơm

có những đêm chập chờn trong mộng
ông lão mơ về một chốn xa
nơi những chiều ngồi bên quán cóc
giữa phố phường đông đúc người qua

ông lão nhớ Sài Gòn mưa rào
nhớ cô gái xẩm che dù màu
nhớ hàng cây che con phố ướt
nhớ nụ hôn đầu lặng lẽ cho nhau

ông lão buồn sờ râu sờ tóc
mân mê vạt áo chùng xanh lơ
một chút lệ buồn trên khóe mắt
âm thầm lăn xuống bờ môi khô

ông lão biết đời người có số
nên thấy buồn mà chẳng chút bâng khuâng
ông lặng lẽ lần về chốn cũ
đôi mắt buồn rướm lệ ngó phương Đông…

Nguyễn Đức Nhơn