Giới Thiệu Tác Giả


 TRÚC THANH TÂM
 
 Sinh năm 1949 tại Cần Thơ 
 Làm thơ, viết văn đăng trên các báo và tạp chí từ năm 1964.
 Tác phẩm thơ in riêng sau 1975 : 2 ấn phẩm, in chung trên: 40 ấn phẩm
 

Miền Tình Yêu Dấu

1. Với Sapa
Gió lên mạn ngược về xuôi
Da em trắng mọng một trời Sapa
Ta nghe trời đất nở hoa
Rừng em mưa ướt, núi ta ngậm ngùi !
 
2. Đèo Long Lanh
 
Mưa non tình hé môi cười
Thời gian lắng đọng một thời xanh rêu
Ôm em lòng cứ suối reo
Xe êm đổ dốc qua đèo Long Lanh !
 
3. Chiều Tuy Phong
 
Bất ngờ gặp lại biển xanh
Mấy mươi năm buột tình anh chưa già
Mắt em cười mới hôm qua
Chút gì len lén chiều tà, Tuy Phong !
 
4. Quảng Trị Ơi
 
Trôi cùng Thạch Hãn mênh mông
Phượng hồng thắp lửa giữa lòng phố hoa
Cổ thành vững với phong ba
Áo em rợp trắng hồn ta, Nguyễn Hoàng !
 
5. Cà Phê Biển
 
Tháp buồn nhốt gió Nha Trang
Qua cầu Xóm Bóng, Ba Làng, chiều nghiêng
Cà phê từng giọt không tên
Mười lăm ngày đủ nhớ quên, một đời !
 
6. Hồ Than Thở
 
Hồ Than Thở với mây rơi
Tiếng thông thỏ thẻ như lời ru nhau
Nhìn em tóc rối, lòng đau
Mai xa Đà Lạt biết sao cho vừa !
 
7. Về Biên Hòa
 
Đường về, trải nắng lưa thưa
Mặc Cần Dưng, những cơn mưa đâu rồi
Châu Thành, thương nhớ đầy vơi
Lòng ta còn đọng chút bồi hồi xưa !
 
8. Gió Chuyển Mùa
 
Đêm Bà Rịa, gió chuyển mùa
Thời gian đếm lại còn thừa xót xa
Phước Tuy, tình dẫu phôi pha
Mắt em cứ níu hồn ta đến giờ !
 
9. Tình Vũng Tàu
 
Nắng vàng trải thảm Dinh Cô
Ta qua Núi Lớn, lên Hồ Mây xinh
Tiếng em khe khẽ gọi mình
Hương đêm Ô Cấp, men tình thắm môi !
 
10. Phượng Biết Buồn
 
Biên Hòa thành cổ, bảy mươi
Em vào đệ tứ, ta đời gió sương
Ngô Quyền mùa phượng tiếc thương
Tình ơi, mai mốt đừng hờn dỗi nhau !
 
Êm Ả Sông Ơi
 
     * Ở đâu cũng thấy quê nhà
       Ở đâu cũng nhớ tiếng gà trưa quen
 
 Dù mỗi chúng ta nên người khôn lớn
 Dào dạt sông quê luôn chảy trong lòng
 Bìm bịp kêu vang chờ con nước lớn
 Gió ruộng mưa đồng cây lúa trổ bông
 
 Suốt kiếp lục bình phận hèn trôi nổi
 Đâu có bình yên ghé gởi yêu thương
 Ta cũng một thời áo cơm lang bạt
 Sống gian nan, vất vả giữa đời thường
 
 Sao phận gái cứ mười hai bến nước
 Còn một bến nào cột lại đời em
 Khi trong tay chưa nắm tròn hạnh phúc
 Nước mắt rơi, chưa chắc hết ưu phiền
 
 Rồi có lúc ta thấy mình tan biến
 Vào sông trôi về êm ả tuổi thơ
 Chiều nhẹ gió em đi qua cầu khỉ
 Cặp sách trên tay áo trắng học trò
 
 Ôi, thời thế làm đổi thay tất cả
 Ta xa quê bỏ lại bến sông buồn
 Nhưng tim ta vẫn chưa phai hình bóng
 Cha mẹ một đời dãi nắng dầm sương
 
 Ta may sống phải biết ơn trời đất
 Đời đã cho ta một chỗ nương nhờ
 Em cho ta một tình yêu rất thật
 Để vườn tình ngày tháng chẳng chết khô !
 
 10.01.2014
 Trúc Thanh Tâm
 
Nhịp Đập Trái Tim
 
Hạt bụi trở mình từ chốn đền thiêng
Trong phản chiếu của gương thần mầu nhiệm
Những mảnh vỡ của thời gian lắng đọng
Tôi bay lên trong cổ tích cội nguồn !
 
Khi bến bờ hư thực chong chênh
Người quanh quẩn cuộc chơi phù phiếm
Tôi đi tới chờ em điểm hẹn
Mưa chan hòa mật ngọt đất hồi sinh !
 
Sông hiền hòa như lòng mẹ bao dung
Để hạnh phúc hóa thân từ cây lúa
Rừng bạt ngàn, biển trùng trùng sóng vỗ
Cha hiên ngang như dáng núi mùa xuân !
 
Rượu ân tình xin uống với trăm năm
Cho nhịp đập trái tim thêm gần gũi
Cây lấn biển theo phù sa bồi mãi
Cảm ơn đời và hạt nắng trần gian !
 
2013
Trúc Thanh Tâm
 
Tâm Tình
 
Nhìn đi em, nhìn trong mắt anh thật kỹ
Tìm chút gì yên bình lứa tuổi chúng ta
Khi cuộc sống còn khó khăn, lận đận
Khi thân tình mỗi lúc cứ rời xa !
 
Anh băn khoăn trong tự do, hạnh phúc
Bởi mỗi người, sự ý thức chưa cao
Khi xã hội sự công bằng đang vươn dậy
Nên con người còn mánh khóe với nhau !
 
Vì thế nên, em hãy còn nghĩ đến
Những đua chen và dối trá cuộc đời
Những kiến thức và tầm cao khoa học
Nên nhớ rằng, tiếng Việt vẫn lên ngôi !
 
Nhìn đi em, nhìn trong mắt anh thật kỹ
Tìm chút gì âu yếm của ngày xưa
Em thấy không, trong mắt con thật sáng
Nét ngây thơ không một chút ganh đua !
 
Hãy ru ngủ con chúng mình yên tĩnh
Dù tháng ngày gian khổ vẫn chưa nguôi
Những đêm hôm, giật mình không yên giấc
Em hãy ru con cho ấm mãi nụ cười
Khi tuổi thơ chưa chút gì tội lỗi
Chưa biết buồn và chưa biết thù ai !
 
Con trai mình, em nên nói điều cần nói
Những đói nghèo, những tủi nhục, đắng cay
Những đấu tranh, những hy sinh cao quý
Vì quê hương mà xem nhẹ hình hài
Bởi xương, máu là linh hồn tổ quốc
Cho bây giờ và mãi mãi tương lai !
 
Em dạy con với những ngôn từ thâm thúy
Duyên dáng, dịu dàng phận gái như em
Sự thủy chung là thước đo cuộc sống
Đức và tài luôn ghi khắc vào tim
Để mai kia, khi làm dâu, làm vợ
Trọn đạo bên chồng và trọn nghĩa thiêng liêng !
 
Nhìn đi em, nhìn trong mắt anh thật kỹ
Tìm lại những gì yên ấm xa xưa
Khi cả đời anh thật nhiều trôi nổi
Mang kiếp người và mang cả ganh đua
Nên anh muốn con chúng mình phải hiểu
Biết thế nào từng hoàn cảnh thắng, thua !
 
Bằng tất cả những thâm tình anh viết
Đời chúng mình và xã hội bon chen
Cho những con mình mai nầy khôn lớn
Biết làm người phải biết sống cho quê hương !
 
1970
Trúc Thanh Tâm
 
Chuyện Cổ Tích
 
Trệt xuống đất cho mát trời ông địa
Nước mắt quê hương uống thét phát ghiền
Mấy thằng nam đừng chơi gian lận
Lót long đền, phái nữ họ ghen !
 
Món dân dã, lai rai tới bến
Đâu ở đâu, lại giống xứ mình
Trước khi chết còn xuống câu vọng cổ
Bạn ta cười, vỗ vế, y kinh !
 
Mấy bà bạn trông còn được đại
Lâu ngày giờ như thấy hồi xuân
Mấy cha cứ đèo bồng, phát ớn
Nước nôi gì mà cứ phân vân !
 
Cạn ly đi để nhớ hồi con nít
Chơi nhà chòi cùng rủ tắm mưa
Của thượng đế cho thì cứ nhận
Ai nhớ quên cũng tới bây giờ !
 
Nhỏ nhiết gì, thân ai nấy giữ
Nhắc làm chi quá khứ, thêm thèm
Nghèo, giàu gì cũng thời có số
Cục đất không còn mà để chọi chim !
 
Quên tuổi trẻ để sống vì tuổi trẻ
Suôi gia rồi sống hết đời đi
Người dưng cả, đừng chơi kê tán
Lỡ có ai lén thấy, phân bì !
 
Bạn bè cũ gặp nhau quá đã
Vui thật tình nghĩ chi tới trăm năm
Đồ nhấm nháp còn nằm chương ướng
Sao mấy cha lại muốn ăn năn !
 
Mấy chục năm, biết trên biết dưới
Có chìm xuồng cũng hú hí cho vui
Hương một thuở nghe còn thơm phức
Nhầm nhò gì, chuyện cổ tích, trời ơi !
 
2013
Trúc Thanh Tâm
 
Trái Đất Vui
Khi Ngày buồn Đã Tới
 
Ta rất vui, khi ngày buồn đã tới
Nên bao điều cần nói hôm nay
Xin tạ lỗi với những người đang sống
Cám ơn đời cho ta hạnh phúc, đắng cay !
 
Ngày ly biệt, em hãy nên bình tỉnh
Khóc nhiều rồi, đã mấy mươi năm
Cả đời ta, thăm chưa giáp nước
Nghĩ thêm buồn chuyện của thế nhân !
 
Đem theo anh, em đừng quên giấy, viết
Những tập thơ tình bè bạn in chung
Anh sẽ tặng để làm quà qua cửa
Thế giới bao la, chỉ một ngã tương phùng !
 
Chỉ biết được những giây phút cuối
Người yêu thầm và người lại yêu thơ
Anh trả lại trần gian bao vinh, nhục
Riêng tình em anh mang hết xuống mồ !
 
Bạn bè xa bao người hay muộn
Hãy nâng ly cạn hết rượu buồn
Anh nhớ mãi nụ cười của những người thân thích
Cõi sinh tồn nhiều lắm hoa thơm !
 
Tiếng chuông ngân trong tầng mây gió
Đưa hồn anh ra khỏi bến mê đời
Anh bắt gặp thơ mình bay lấp lánh
Viết trong lòng lúc hấp hối, em ơi !
 
* Kỷ niệm sinh nhật lần thứ 60. 
Trúc Thanh Tâm 
 
Giọt Máu Việt Nam
 
Buổi sáng qua đường gặp người ăn xin
Việt Nam đau thương, Việt Nam tội tình
Thế kỷ hai mươi, con người tranh sống
Thành phố Sài Gòn mọc nhiều building !
 
Chiến cuộc kéo dài, người bỏ nhau đi
Đứa trẻ không cha lúc mới chào đời
Nước mắt mẹ rơi, nồi da xáo thịt
Những dòng sông buồn có những thây trôi !
 
Ta khóc cho người, ta khóc cho ta
Khóc cho Việt Nam hận tủi chan hòa
Em hãy lớn khôn để mà hiểu rõ
Cuộc đời không ngoài hình thức đám ma !
 
Đói rách vẫn con triền miên đó em
Hãy nhớ nghe em đừng có sai lầm
Dù cho người đời bon chen đến mấy
Xin nhớ một điều, linh hồn Việt Nam !
 
Xa xí phẩm nào rẻ như máu xương
Em hãy về đốt một nén hương
Cho người đã chết và đang chết
Giọt máu Việt Nam định nghĩa chiến trường !
 
1970
Trúc Thanh Tâm
 
Một Trái Tim
 
Nỗi buồn trong ta dài con hẻm đen
Thành phố treo mưa, chợt sáng hoa đèn
Ôi, vì sao nào linh hồn chợt tắt
Ôi, tình yêu nào ta nói yêu em !
 
Qua cả một đêm, nắng hồng lên cao
Ta dưới tàng cây, nắng ở trên đầu
Bóng ngả đời ta như lần nằm xuống
Như em một lần đem tiết trinh trao !
 
Như Việt Nam nầy ngày tháng đau thương
Như ta một lần rồi cũng bỏ trường
Như thầy của ta bỏ màu áo đạo
Như bạn bè ta chết giữa thê lương !
 
Nên ta bây giờ ghét kẻ cuồng ngông
Nhìn máu Việt Nam chảy đỏ theo sông
Nhìn từng lớp xương, nhìn từng xác thịt
Nhìn từng mái đầu chít vội khăn tang !
 
Hăm ba tuổi đời, ta vẫn là ta
Việt Nam vẫn thêm hận tủi chan hòa
Ta thấy cổ truyền Á Đông như mất
Lỡ nhận kiếp người đành nhận xót xa !
 
Ta xin cho ta một lời kinh cầu
Việt Nam bây giờ thôi đừng giết nhau
Người nhìn mặt nhau như chưa gian dối
Để cuộc đời hồng lên áo cô dâu !
 
Ta thèm mặt trời, ta thèm yêu em
Ta thèm màu xanh đồng lúa dịu hiền
Ta thèm hòa bình không trong nô lệ
Ta thèm con người ý thức trái tim !
 
1970
Trúc Thanh Tâm
 
Nhìn Xuống
 
Dãy quê hương mấy mươi năm khói lửa
Còn được gì, ngoài thảm trạng đau thương
Người nằm xuống, rồi người nằm xuống nữa
Ai khóc ai và xóa những tủi hờn !
 
Anh tìm thấy khói cay trong mắt mẹ
Việt Nam dài ngày tháng lắm điêu linh
Em ơi em, đừng buồn đừng khóc nữa
Khi đời ta chưa hết những tội tình !
 
Giọt cà phê đắng lan dần trong cổ
Thêm đắng cuộc đời, thêm đắng tuổi thơ
Những ước mơ đến rồi xa tầm với
Ánh tương lai còn dở cháy mập mờ !
 
Anh nghe tiếng gọi người xưa mở đất
Cho những người trong chiến cuộc hôm nay
Những bàn tay cho đời thêm sức mạnh
Dựng quê hương đổ vỡ tháng năm đầy !
 
Máu đổ nhiều xót xa tình dân tộc
Ai gây ra thảm họa lắm cơ cầu
Đến bao giờ quê hương thôi đau xót
Người thôi buồn và trút bỏ lo âu !
 
Anh mong đợi ngày mai nầy tươi sáng
Trời Việt Nam, bồ câu trắng muôn phương
Đưa em về với Thăng Long một thuở
Gió thanh bình reo khúc nhạc yêu thương !
 
Trời quang đãng, súng thẹn thùng cúi mặt
Hòa bình về trong cuộc sống ấm no
Hoa tự do nở đầy trong tâm tưởng
Việt Nam ơi, đẹp biết mấy cho vừa !
 
(1970)
 
Trúc Thanh Tâm