Khóc Nguyễn Tôn Nhan

Mới ngày nào
Ở Đất Phương Nam
Vui thật vui
Bốn thằng ngồi tán dóc
Chuyện văn chương
Chuyện giang hồ
Ngang dọc
Vui thật vui
Mi hỡi Nguyễn Tôn Nhan!

Sao hôm nay
Mi vội vã lìa đàn
Tao sửng sốt
Thương mày
Muốn rơi nước mắt

Ở bên này
Xa mi nửa vòng trái đất
Chỉ cầu xin
Mi thanh thản lên đường
Về cõi vĩnh hằng
Nơi không có tai ương
Không phiền não
Không bon chen
Như hạ giới

Tụi tao
Những thằng
Còn ở lại
Thương mày quá đỗi
Nguyễn Tôn Nhan!

Thôi từ đây
Thi hữu
Thi Đàn
Thiếu một thằng
Tài hoa hết mức

Thôi Nhan ơi!
Tao thực tình
Muốn khóc
Tiễn mày đi
Mi hỡi Nguyễn Tôn Nhan!

Nguyễn Đức Nhơn

Trồng cây chuối ngược

này bằng hữu chén này ta uống cạn
giọt tình, giọt nghĩa, giọt thân thương
còn chén này ta xin mời bạn
cạn cùng ta một chén đoạn trường!

ta ngồi đây như trồng cây chuối ngược
nên thấy trời ở dưới, đất ở trên
mà cũng phải, có trồng cây chuối ngược
mới thấy đời là ghềnh thác chênh vênh.

ta đâu biết mình là sâu hay là bướm
nên một đời áo mão xênh xang
và bạn ta, lũ cào cào châu chấu
cũng lụa là dạo khắp đồng hoang.

cũng vậy thôi, đời vốn là như thế
nên chớ buồn, hãy cạn cùng ta
thêm một chén, rượu ngàn ly – đồ bỏ
nhằm nhò gì một chén quỳnh hoa…

Nguyễn Đức Nhơn