Tâm sự người lính già

mười năm ôm ấp mộng thanh bình
trả súng đạn về bên mái tranh
gọi đàn gà nhỏ về mở hội
dưới bóng me tàn ươm lá xanh

mười năm rồi lại mười năm nữa
súng đạn vẫn rền vang núi sông
tôi vẫn mơ màng bên gối súng
hết rồi xuân hạ lại thu đông

ngày lại ngày qua tôi vẫn mơ
một chiều nắng đẹp, đẹp như thơ
tôi dắt em về thăm quê mẹ
mẹ mừng vui ngồi đứng ngẩn ngơ

giấc mơ người lính thật nhỏ nhoi
như giấc chiêm bao giữa cõi đời
như con nước chiều trôi lặng lẽ
như nụ cười nở giữa vành môi

mười năm rồi lại mười năm nữa
mái tóc phai dần theo tháng năm
trả súng đạn về nương xóm cũ
“người lính già” buồn nhớ xa xăm…

Nguyễn Đức Nhơn