Dòng đời mông manh

Chiều buồn ra hiên ngồi khọn (1)
Mắt mờ chẳng thấy được xa
Chỉ thấy con ruồi con muỗi
Đánh mùi bu lại quanh ta

Ngày vui từ lâu đã mất
Tang thương nhuộm trắng mái đầu
Giọt buồn trên môi và mắt
Đọng nhiều thì rớt vậy thôi!

Hắt hiu hai mùa nóng lạnh
Nghe buồn khô héo thịt da
Mặc tình cho mưa và nắng
Cuộc đời cứ thản nhiên qua

Gió sương lạnh hồn phiêu lãng
Mưa buồn giăng kín tâm tư
Một đời trầm luân bể khổ
Mộng còn chưa biết thực hư!

Biển nổi phong ba, biển động
Đất trời dường cũng ngửa nghiêng
Lạ gì trăng tròn trăng khuyết
Thương hải biến vi tang điền

Một ngày trôi qua lặng lẽ
Bóng chiều thở khói mong manh
Tóc xanh thương màu tóc trắng
Dòng đời một thoáng qua nhanh
————————
(1) Quê tôi thường gọi con khỉ là con khọn.

Một chuyến lênh đênh

một dạo ta về thăm cố xứ
buồn vui khó giải nỗi niềm
khi ra đi mọi thứ đều quen
ngày trở về thấy gì cũng lạ
bạn bè ta mỗi người một ngả
lòng ta luống những bồi hồi
hai mươi năm qua rồi
từ khi xa rời tổ quốc
hai mươi năm luân lạc
đất khách quê người cũng lắm buồn vui!
ở xứ này dù nghèo rớt mồng tơi
cũng áo quần xênh xang đi xe bốn bánh
dù ở nhà thuê
cũng có máy điều hòa hai mùa nóng lạnh
con cái học hành cũng đỗ đạt như ai
nhưng sao ta vẫn thấy không vui
có khi lại buồn da diết

ngày ta về phan thiết
cha mẹ ta từ lâu đã chết
anh em ta kẻ mất người còn
bạn bè ta có đứa giàu sang
có đứa nghèo mạt rệp
cũng có đứa làm cai làm xếp
quên mất bạn bè sống chết năm xưa
quên những ngày dãi nắng dầm mưa
trong trại tù chia nhau từng điếu thuốc!
ta trở lại sài gòn một chiều nắng tắt
cảnh phồn hoa che khuất nỗi nhọc nhằn
của những người từng bữa chạy ăn
mươi ký gạo nai lưng cày suốt tháng

ta từ giã sài gòn một sáng
hai mươi giờ lơ lửng giữa trời mây
dallas đây rồi nơi vay trả, trả vây
biết bao giờ nợ nần mới dứt
ở xứ này
kim đồng hồ quay nhanh chóng mặt
Ngày tháng theo nhau nhuộm trắng mái đầu
ở quanh ta
trời đất chuyển mùa
cơn gió lạ vờn qua mái tóc
ta một thời ngang hồ ngang dọc
chừ ngồi đây thương tiếc tuổi thanh xuân

nguyễn đức nhơn

Duyên kiếp

bốn mùa
xuân
hạ
thu
đông
nối đuôi nhau
vẽ
một vòng
hiền khô
bốn ngàn năm
gội
nắng mưa
mà sao vẫn thấy
mình
chưa hề già
tìm em
khắp cõi ta bà
nợ nần
kiếp trước
hay là
duyên sau?
ừ thì
cũng ráng
chờ nhau
một ngàn năm nữa
cũng đâu
muộn màng

Nguyễn Đức Nhơn 

Khóc Tây Thi

Mịt mùng đất Việt, trời Ngô
Lệ giai nhân chảy mờ Cô Tô đài
Nỗi lòng biết ngỏ cùng ai
Ngùi trông cố quốc mơ ngày hồi hương

Chạnh lòng nhau lắm Ngô Vương
Dặm hồng một buổi đoạn trường chia xa
Ngẩn ngơ ta lại nhìn ta
Đất trời mù khói can qua lạnh lùng

Bao năm cá chậu chim lồng
Chôn vùi nhan sắc, nghìn tâm sự buồn
Tủi thân nhi nữ tình trường
Làm thân con quốc kêu sương được gì

Nghìn sau ai khóc Tây Thi
Cho ta góp một chút gì cho nhau
Lựa lời nói với gươm đao
Đừng đem máu lệ nhỏ vào thiên thu.

Oct-2010
Nguyễn Đức Nhơn

Chia phôi

em hỡi mùa thu sắp sửa về
bên trời lãng đãng bóng sao khuya
đèn ai khuya khoắt soi đầu ngõ
dưới bóng trăng tàn treo lửng lơ

đêm đã vơi dần sương thấm vai
nghe mềm môi lạnh lúc chia phôi
nghe từng hơi thở qua làn tóc
thổn thức đôi dòng lệ thấm môi

em hỡi vầng trăng sắp lặn rồi
chuông chùa nức nở buổi chia phôi
ngày mai em hỡi trong làn tóc
hơi thở nào qua phút lả lơi?

tôi sẽ mang theo chút khói hương
thả vào trong gió buổi hoàng hôn
cho ngàn hoa thấm vào trong mộng
để đón đêm về vui phấn son

tôi sẽ ra đi tận cuối trời
tìm trong gió lộng cánh sao rơi
cài lên sóng nước xanh màu mắt
cho mộng tan dần ra biển khơi.

Nguyễn Đức Nhơn  

1 52 53 54 55 56 58