Khóc Nguyễn Tôn Nhan

Mới ngày nào
Ở Đất Phương Nam
Vui thật vui
Bốn thằng ngồi tán dóc
Chuyện văn chương
Chuyện giang hồ
Ngang dọc
Vui thật vui
Mi hỡi Nguyễn Tôn Nhan!

Sao hôm nay
Mi vội vã lìa đàn
Tao sửng sốt
Thương mày
Muốn rơi nước mắt

Ở bên này
Xa mi nửa vòng trái đất
Chỉ cầu xin
Mi thanh thản lên đường
Về cõi vĩnh hằng
Nơi không có tai ương
Không phiền não
Không bon chen
Như hạ giới

Tụi tao
Những thằng
Còn ở lại
Thương mày quá đỗi
Nguyễn Tôn Nhan!

Thôi từ đây
Thi hữu
Thi Đàn
Thiếu một thằng
Tài hoa hết mức

Thôi Nhan ơi!
Tao thực tình
Muốn khóc
Tiễn mày đi
Mi hỡi Nguyễn Tôn Nhan!

Nguyễn Đức Nhơn

Trồng cây chuối ngược

này bằng hữu chén này ta uống cạn
giọt tình, giọt nghĩa, giọt thân thương
còn chén này ta xin mời bạn
cạn cùng ta một chén đoạn trường!

ta ngồi đây như trồng cây chuối ngược
nên thấy trời ở dưới, đất ở trên
mà cũng phải, có trồng cây chuối ngược
mới thấy đời là ghềnh thác chênh vênh.

ta đâu biết mình là sâu hay là bướm
nên một đời áo mão xênh xang
và bạn ta, lũ cào cào châu chấu
cũng lụa là dạo khắp đồng hoang.

cũng vậy thôi, đời vốn là như thế
nên chớ buồn, hãy cạn cùng ta
thêm một chén, rượu ngàn ly – đồ bỏ
nhằm nhò gì một chén quỳnh hoa…

Nguyễn Đức Nhơn

Giấc mộng cuối đời

ta sẽ dựng một chòi tranh nho nhỏ
bên cạnh dòng suối nước chảy êm êm
ta sẽ rủ một vài thằng bợm nhậu
đến cùng ta bày tiệc rượu thâu đêm

ta sẽ bẫy vài con chồn, con thỏ
đợi cuối tuần ướp sả ớt xào lăn
đám bạn bè còn đứa nào chết dở
hãy về đây cùng uống rượu ngắm trăng

ta sẽ vào tận rừng sâu, núi thẳm
bới rễ cây mà tìm thuốc trường sinh
khi buồn chán thì giả làm hảo hớn
chém cây rừng mà dựng trại Lương Sơn

ta sẽ tạc tượng em trên đỉnh núi
mượn mây ngàn dệt nốt mảnh xiêm y
và sẽ mượn sao trời đêm lấp lánh
kết thành xâu chuỗi ngọc lưu ly

cho em lộng lẫy trên ngôi Hoàng Hậu
và ta sẽ là một Quân Vương
sẽ diễn nốt vở tuồng thiên cổ
rồi trở về cùng cát bụi, mù sương!

Nguyễn Đức Nhơn

Gởi cho em

Tháng ngày trôi như bóng câu cửa sổ
Sao em còn giữ mãi không buông?
Sao không để cho lòng thanh thản
Nhẹ nhàng bay như khói hoàng hôn.

Mời em cùng ta ra bãi biển
Nhìn xa khơi bằng ánh mắt hiền hòa
Em sẽ thấy biển trời bát ngát
Và lòng mình cũng rộng rãi bao la.

Mời em qua Châu Phi, Châu Á
Để tận mắt nhìn nỗi khổ trần gian
Để em thấy mình vô cùng hạnh phúc
Vì chúng ta đang sống giữa Thiên đàng.

Em có thấy từng năm, từng tháng
Êm đềm trôi như bóng chiều qua
Tôi và em, hai xác người chưa chết
Thì cần gì lặn hụp giữa phong ba…

Cứ để cho mặt trời buổi sáng
Và buổi chiều mọc, lặn hồn nhiên
Em đã biết thế gian là cõi tạm
Sao còn chưa buông hết não phiền?

Hôm qua mừng năm mới
Hình như em có chút mủi lòng
Ta cũng biết dù năm cùng tháng tận
Cũng chỉ là nhịp thở của hư không.

Nguyễn Đức Nhơn

Ông lão vô gia cư

đêm đông lạnh
gió từ phương bắc
thổi từng cơn cắt thịt xé da
thành phố lên đèn
phố thị phồn hoa
nào ai biết
dưới gầm cầu xa lộ
một cụ già co ro
trong tấm chăn rệu rã
gió rít từng cơn
bóng đêm mù mịt
một đêm đông
nối tiếp một đêm đông
ông lão già nua
tuổi tác chất chồng
trên vai gánh
một trời bất hạnh.
mặt trời lên
ánh bình minh lắp lánh
tỏa muôn màu
muôn vẻ
muôn hương
ông lão già nua
chống gậy lên đường
một ngày mới
trong nhọc nhằn thống khổ.
cuối năm ấy
cụ già không còn nữa
ngả tư đường
xe cộ vẫn ngược xuôi
ông lão ra đi
như con nước
cuối mùa
xuôi về biển
không có ngày trở lại.
trời vào đông
ta nghe lòng ái ngại
còn bao nhiêu nữa
kẻ không nhà?
dưới gầm cầu
nghe từng chiếc xe qua
rồi bỏ đi trong âm thầm lặng lẽ…

Nguyễn Đức Nhơn 

1 46 47 48 49 50 58