Núi rừng và tôi

chiều ở đây thật buồn
mây trời giăng tám hướng
thung lũng dày sương mù
tôi ngồi nghe gió hú

lão tiều phu đốn rừng
nghe đau từng nhát búa
có con chim lạc đàn
xoải cánh chiều qua núi

rừng ngàn năm vẫn buồn
chôn sâu niềm u uẩn
người ngàn năm vẫn còn
đi trong vòng lẩn quẩn…

rừng ngàn năm còn đó
tôi trăm năm còn đây
rừng lắc lay theo gió
tôi nhìn mưa thu bay…

Nguyễn Đức Nhơn

Khách lạ

khách về đây trời đất thênh thang
gió mùa bấc tháng giêng lồng lộng thổi
hàng dương liễu đón chào khách mới
khách đường xa rũ áo phong trần

khách về đây sông nước ngại ngùng
con thuyền nhỏ chở đầy sóng gió
trở về neo trên bờ bến lạ
thuyền bập bềnh giữa bến chiều hoang

trên bờ kia ai mất ai còn?
con phố cũng vắng người qua lại
khách bỗng thấy cõi lòng tê dại
đường trăm năm lề đá xanh rêu

khói vàng ươm nắng ngả màu chiều
con gió bấc cũng ngập ngừng lịm tắt
bóng chiều đỗ trên bờ vai áo bạc
khách mân mê râu tóc, ngại ngùng…

kìa nhà ai cửa khép lạnh lùng?!
khách ngờ ngợ bước lần qua lối nhỏ
con chó già ngủ vùi trước ngõ
đàn gà con quấn quýt sau lưng!

khách băn khoăn chân bước ngập ngừng
từng nhịp thở gõ đều trên nỗi nhớ
kìa ai lạ? khách sửng sờ hỏi nhỏ
ai ngồi kia cúi mặt im lìm?

khách bàng hoàng, nghe máu ứa về tim
hàng dương liễu cũng gục đầu thổn thức
khách lặng lẽ quay về sông nước
bến chiều xa khói cũng mơ hồ!

ghềnh đá ôm nhau ngọn sóng xô đùa
con nhạn trắng bay đi lặng lẽ
mùi hương lạ bỗng dưng lại nhớ
bến bờ xưa đâu còn chút dư âm!

khách trở về nơi bến đỗ trăm năm
chống sào đợi tuổi già qua mái tóc
đêm lạnh ngắt bến sông vàng trăng mọc
thuyền lênh đênh trên nỗi nhớ bập bềnh.

bến sông vắng lòng người cũng vắng
Sương giăng mờ bến cũ bóng đò xưa
Trăng đêm nay trăng mờ đêm nguyệt tận
Gió đông về lạnh lẽo ngọn đèn khuya

Nguyễn Đức Nhơn 

Hoàng hôn trên bến nước

rồi một chiều lá vàng rơi lác đác
em ra đi bỏ lại chút tình xưa
tôi vẫn đứng giữa dòng sông bát ngát
chiều lại chiều trôi mãi giữa hư vô

vầng nhật nguyệt có mong ngày gặp lại?
từ trăm năm chờ biết đến bao giờ!
con nước lớn đã xuôi về biển cả
dòng sông ơi có thấm lạnh đôi bờ?

chiều xuống thấp mây trời trôi lãng đãng
trôi về đâu em có biết không em?
tôi lận đận một đời không bến đỗ
ngày cuối ngày lặng lẽ bước qua đêm

nhìn khói sóng hoàng hôn bay lảo đảo
tôi đã say và em đã ra đi
tôi và em hai phương trời cách biệt
em cạn tình tôi cũng cạn ly

mượn men rượu cho vơi niềm tâm sự
dốc hồ trường cho cạn chén ly tao
giai nhân hề! rượu hề! say túy lúy
khi say rồi ngày tháng cũng qua mau.

Nguyễn Đức Nhơn

Nhớ Y Uyên

rừng chồi im phăng phắc
ta một bóng xiêu xiêu
vai trần chân bám đất
nặng một gánh đìu hiu

kẽo kịt trên đường mòn
ngõ về xa hun hút
bóng của buổi chiều tà
đuổi theo ta bén gót

ngang qua đồi nora
ngậm ngùi bao ký ức
một sáng nào năm xưa
anh giã từ chiến cuộc

một dặm đường anh qua
bỏ sau lưng một kiếp
chiều nay ngồi trên đồi
ta nghe buồn da diết

tựa lưng gốc cây già
ngủ vùi trong mộng mị
chợt bóng anh hiện về
cùng ta ngồi uống rượu

ta cựa mình ngơ ngác
nhìn quang gánh hững hờ
con dốc dài trở giấc
thở khói chiều lưa thưa

ta lặng lẽ lên đường
mấy mùa phơi râu tóc
nhuộm trắng cả mái đầu
trong nỗi buồn se sắt

Ta ngó về phương xa
Từ một nơi vô định
Con chim trời bay qua
Ta rùng mình ớn lạnh.

Nguyễn Đức Nhơn

Đường vắng

ta ngồi trên lưng ngựa
mang kiếm sét giầy cùn
gõ nhịp trên đường vắng
bóng chiều bay mông lung

lũ quạ xòe cánh mỏng
lượn quanh bờ chiến hào
quạ kêu vang rừng núi
còn tanh mùi binh đao

rừng giáp rừng hiu quạnh
ta hát bài sơn ca
núi rừng vang tiếng vọng
chim giật mình bay xa

cũng bày trò chiến quốc
cũng hợp tung liên hoành
bủa vây trùm trời đất
trò chơi còn mới toanh

con ngựa già đuối sức
ta thấy lòng quặn đau
con ngựa già ngã gục
ta nát cả tâm bào

ta lột giầy vứt kiếm
ném mũ cởi chiến bào
một mình trên đường vắng
ta và ta dìu nhau

ta cười vang cười ngất
bầu rượu cạn từ lâu
bỗng dưng ta muốn khóc
khóc đến tận ngàn sau.

Nguyễn Đức Nhơn

1 50 51 52 53 54 58