Đường vắng

ta ngồi trên lưng ngựa
mang kiếm sét giầy cùn
gõ nhịp trên đường vắng
bóng chiều bay mông lung

lũ quạ xòe cánh mỏng
lượn quanh bờ chiến hào
quạ kêu vang rừng núi
còn tanh mùi binh đao

rừng giáp rừng hiu quạnh
ta hát bài sơn ca
núi rừng vang tiếng vọng
chim giật mình bay xa

cũng bày trò chiến quốc
cũng hợp tung liên hoành
bủa vây trùm trời đất
trò chơi còn mới toanh

con ngựa già đuối sức
ta thấy lòng quặn đau
con ngựa già ngã gục
ta nát cả tâm bào

ta lột giầy vứt kiếm
ném mũ cởi chiến bào
một mình trên đường vắng
ta và ta dìu nhau

ta cười vang cười ngất
bầu rượu cạn từ lâu
bỗng dưng ta muốn khóc
khóc đến tận ngàn sau.

Nguyễn Đức Nhơn

Tàn thu

âm buồn dạo khúc tàn thu
giọng u trầm khóc biệt mù non xa
lần theo gậy trúc mù lòa
ta lên giọng hát bài ca độc hành

tàn thu ta khóc một mình
túi thơ bầu rượu xóa hình hài em
tàu chiều khuất nẻo ga truông
ta rung đùi nhịp khúc buồn từ ly

tàn thu con nước thầm thì
bờ khe rêu phủ xanh rì dấu xưa
một cành hoa dại đong đưa
nước dâng tới gáy còn chưa giật mình

tàn thu em bỗng vô tình
con dao chém ngược một mình ta đau
chiếu chăng chừ đã phai màu
thôi đành ôm mảnh chiến bào qua đêm…

Nguyễn Đức Nhơn

Mẩu thuốc cuối cùng

Vất mẩu thuốc cuối ngày mà lòng buồn rười rượi
Ngày hôm nay hay ngày mai rồi cũng vậy
Cũng mông manh như giọt sương chiều
Cũng nhịp nhàng những bước đìu hiu
Theo ngõ vắng về nơi vô định
Có những lúc say mèm chợt tỉnh
Đời quanh ta cuộc sống dửng dưng
Như con chim giữa núi giữa rừng
Cất giọng hát bài ca vô lượng
Vất mẩu thuốc cuối ngày trên dòng đời vô định
Như con nước bốn mùa không biết đâu bờ bến
Mênh mông…
Mênh mông…

Người ở quanh đây xin người hãy lại gần
Xem con sóc chuyền trên bờ giậu
Xem điếu thuốc chiều nay chưa kịp giấu
Bàn tay run ấm lạnh đời thường
Thương người xưa dốc cạn hồ trường
Mà bốn biển năm châu mờ mịt
Sông núi ngàn năm bỗng giật mình tỉnh giấc
Gởi hồn oan theo gió về xuôi

Con chim non cất tiếng ngậm ngùi
Sương đầu núi bay về lãng đãng
Rồi ngày mai ta lại gặp ta buổi sáng
Và buổi chiều
Và điếu thuốc trên tay
Đốt tương lai cháy lụn từng ngày
Thương mái tóc hắt hiu từng sợi rụng

Ta muốn hỏi vì sao cuộc sống
Vẫn thảng nhiên như dòng nước trôi nhanh
Như buổi chiều khi có nắng vàng hanh
Như con sóc vẫn chuyền trên bờ giậu
Như chiều nay ta nghe lòng bối rối
Và mẩu thuốc cuối cùng đã tắt giữa bờ môi.

Nguyễn Đức Nhơn

Texas buồn

mắc võng dưới tàn cây
ngủ vùi trên thế sự
bãi bể nương dâu
sáu mươi năm
mấy mùa lữ thứ
người lính già
gạt nước mắt đêm thâu.
khóc ải nam quan
khóc mũi cà mau
những mùa thu đi
gót chân rướm máu
điệu kèn tiến quân
tiếng thét gầm ma quái
trong rừng sâu
bãi bể
thị thành
chiếc boncho
gói xác người tình
thương quá đỗi
ta bỗng thèm cốc rượu…
mùa thu này
cũng dưới tàn cây cổ thụ
cũng có lá vàng rơi
nhưng không có anh
để choàng vai tâm sự
không có em
để ta ngồi uống rượu
tang thương hề
ôi! cõi nhân sinh…
bỗng nghe đâu đó
điệu nhạc điên cuồng
trong cõi vô minh
vũ trường
hay mộ huyệt
dưới ánh đèn mờ nhạt
em đang ca hay em đang gào thét
bước chân em loạn cuồng
cốc rượu và ta cùng nhau giẫy chết
giai nhân hề! rượu hề!
ta giật mình
tỉnh giấc!
mùa thu qua
không còn lá vàng rơi lác đác
cây cổ thụ trơ cành
bầu trời xám ngắt
đàn chim thiên di
về đây
từ phương bắc
trên thành phố houston
trên bầu trời dallas
texas buồn
texas đã vào đông!

Nguyễn Đức Nhơn

Điền gia lạc

“bạch đầu nhân túy
bạch đầu phò, điền gia lạc”
cái thú điền viên
hai thằng đầu bạc
bê rượu ra sân
chén tạc, chén thù
ngửa mặt lên trời
cười đến ngất ngư
xem thế sự như trò chơi con trẻ
cạn chén đi anh
bọn mình say một bữa
để thấy đời còn đẹp biết bao!
mái tóc hai thằng
bạc trắng như nhau
như những đám mây chiều trôi lãng đãng
đàn vịt rỉa lông trên bờ ao cạn
đàn gà con bươi rác sau hè
chạy quanh sân
đàn trẻ nô đùa
giàn bầu, mướp
cũng đơm hoa, nở nhụy
cạn đi anh
bọn mình say túy lúy
để nghe đất trời
thở nhịp thiên nhiên
hãy quên đi
những chuyện não phiền
mà uống cạn chén đời trong mộng tưởng
tôi đâu phải là kẻ hằng tâm, hằng sản
mà chỉ là thằng khố rách, áo ôm
mượn chiếc cần
ngồi câu áo, câu cơm
đâu có ôm mộng lớn
chờ thời như Lã Vọng
đâu có chí lớn vẫy vùng
vượt trùng dương dậy sóng
tôi chỉ là thằng con nít sống lâu năm
còn anh?
thì cũng là thằng lạc chợ, trôi sông
giả hiền sĩ gạt đời kiếm bữa
dựng lều chõng
hai thằng nương tựa
bê rượu ra sân
hai đứa khề khà…
“bạch đầu nhân túy
bạch đầu phò, điền gia lạc”
cạn chén đi anh
bọn mình
chén thù
chén tạc
đời vui như mở hội đầu xuân
chếnh choáng men say
rượu ngọt lạ lùng
chiều xuống thấp
đẹp vô cùng anh nhỉ?
gặp bạn hiền
rượu ngàn ly chưa phỉ
ngất ngưởng bên nhau
nói chuyện bao đồng…
khi trở về
có lội suối, qua sông
nhớ chống gậy mà dò sâu, cạn!
“bạch đầu nhân túy
bạch đầu phò, điền gia lạc!”

* Cổ thi.

Nguyễn Đức Nhơn

1 2 3