Vũ Xuân Chinh

Vu Xuan Chinh

Sáu Tám Không Đề

Mơ hồ
nhìn thấy em về
Liêu xiêu nắng
ấm cơn mê
ban ngày
Gió đùa
hôn tóc em bay
Cứ thèm nối lại
vòng tay
hôm nào
Lim dim mắt
tưởng chiêm bao
Hóa ra
mình đã rơi vào
hư không.

Điệp Khúc Cho Thơ

Em cõng mùa thu của tôi
lên núi/Thả lá bay vào
đêm/Không nhặt lại được
tiếng cười nào nửa miệng
Em đứng khóc dưới trăng
Hỏi thăm những nỗi buồn chợt
đến/Chẳng thấy mảnh tình
nào len lén rơi qua/Em dẫn
dòng sông của tôi trôi xa
Để sóng vô tình lưu lạc/Cứ
chơi vơi với bến bờ mới
khác-Gặp ký ức cũng làm
ngơ-Tội nghiệp mấy câu thơ
Hoá thân thành hạt bụi.

Ngẫu Hứng Núi

Đôi khi núi cũng buồn cười
Tự nhiên ngẫu hứng rủ người lên non
Chênh vênh dốc núi rêu mòn
Tạm quên cõi tạm đời còn hư không
Đôi khi núi cũng bềnh bồng
Trong sương khói trắng – chạnh lòng em ta
Nằm mơ cùng với cỏ hoa
Thấy bao người hát tình ca trên trời
Đôi khi núi cũng chơi vơi
Gặp ta ngẫu hứng mời người cụng ly
Ngồi nghe gió núi thầm thì
Mới hay tiên cảnh có gì lạ đâu ?
Đôi khi núi cũng bạc đầu
Tìm trong đá vỡ sắc màu ngày xưa
Một mai em có già nua
Hẹn về chân núi đón mùa Vu Lan

Một Lục Bát

Một lục bát
Một tiếng thơ
Rơi vào chi mộ
Không ngờ hư không
Một cuộc đời
Một dòng sông
Một ta
Lạc giữa đường đông tiếng cười
Một buồn
Tiếc một niềm vui
Một đêm
Thức nhớ một người đã xa
Một mùa thu
Chưa phôi pha
Một mai lá rụng
Vườn ta gọi về
Một vần thơ lỡ đam mê
Để trăm năm trót hẹn thề có nhau
Một lần khóc
Một lần đau
Tủi thân ai bước qua cầu người ơi
Một chiều
Chới với – chơi vơi
Ta-yêu-em-suýt-làm-rơi-mất-mình
Một cơn say
Một cuộc tình
Một hôm bão lộng
Ta hình như quên
Đi tìm lại một tiếng chim
Ngày xưa
Hót suốt
Một miền lãng du.

Vũ Xuân Chinh