Sau mùa chinh chiến
anh bỏ đi rồi, tôi ở lại
chờ bao oan nghiệt trút lên đầu
tôi vẫn đứng giữa một trời ly loạn
tàn chiến chinh mùa nắng lửa mưa dầu
chiều hun hút giữa rừng thiêng nước độc
đêm uy linh nhờn nhợn tiếng ma hời
từng giọt máu căng phồng bày muổi đói
tôi bỗng sờn da, bỗng rợn người
đêm về lạnh lẽo đêm cà tót
hiu hắt mưa khuya tạt chiếu nằm
núi rừng vây hãm người thua cuộc
hì hục quanh tôi tiếng hổ gầm
những bước chân đi thật não nề
mây mù giăng kín nẻo sơn khê
bao nhiêu chiếc bóng vô hồn ấy
sáng sớm ra đi chiều lại về
rồi lại ngày mai lại sáng mai
rồi lại bao nhiêu tiếng thở dài
cái gô và chiếc quần bao cát
nó lại cùng tôi đứng giữa trời!!!…
Nguyễn Đức Nhơn