Vũ Khắc Tĩnh

Vũ Khắc Tĩnh

Thuở Hồng Hoang

Ai rồi cũng có một thời
Rủi ro vô kể trong lời than van
Hoa, nhan sắc cũng lụi tàn
Dưới mồ xương cốt cũng tan xác phàm

Rối ra rối rít phương Nam
Bàn tay thô thiển chắng kham dễ dàng
Lanh nơi âm phủ lạnh sang
Giàu nghèo sinh tử thở than làm gì ?

Khi đứng lại tiễn chiều đi
Vô vi vô vị cái gì cũng qua
Tượng đá tượng gỗ lên chùa
Ngồi chơi xơi nước mút mùa ngồi chơi

Thiếu một đồng cũng nợ đời
Huống chi sông nước đầy vơi vô chừng
Bao nhiêu xương máu rưng rưng
Nằm oan dưới mộ trên rừng núi non

Vườn em trái cấm căng tròn
Không che thì để ví von với đời
Cái gì rồi cũng rụng rơi
Dường như mọi thứ trên đời hư vô

Phủi tay sạch nợ giang hồ
Cùng lắm cũng được nấm mồ nhân gian
Giờ ngồi lại cõi nhân gian
Như thuở trời đất hồng hoang mù mờ

Mùa Gió Chướng

Chiều đi qua còn ta đứng lại
Trời Sài gòn lất phất mưa bay
Mùa chuyển mùa hanh hao gió chướng
Nơi đi về còn bám bụi hai tay

Tha nhân hởi ! nữa đời lưu lạc
Mộng vá trời lấp biển vô phương
Nên dong ruỗi cùng trời cuối đất
Lại quay về nương náu tha hương

Đường chiều nay lá rơi lả tả
Một thoáng hơi se, một thoáng mù
Một thoáng buồn cũng làm quay quắt
Ai về qua giấc mộng phù du

Một ngựa một ta đường gió bụi
Đêm cũng vàng theo chiếc lá bay
Nắng với hai sương đường muôn ngã
Huyễn hoặc ta một túi càn khôn

Huyễn hoặc ta một đám cô hồn
Về múa hát bên trời viễn mộng
Mộng vỡ ta đùn trong hơi thở
Buôn bán làm thơ cơm áo qua ngày

Đi đứng dưới hai vầng nhật nguyệt
Vẫn quẩn quanh chiếc bóng bên mình
Tiền nhân hởi của ngàn năm trước
Ta đời sau còn mất giữa phù sinh

Ai lên quan ải mờ nhân ảnh
Ta cũng như em có một quê
Một mai dừng bước chân lưu lạc
Nặng nghĩa tình thâm sẽ ghé về

Về Phố Đi Em

Cầm tay ta dắt em về
Núi non sương gió lạnh tê buốt rồi
Thôi thì về phố ta thôi
Lang thang tìm một chỗ ngồi tịnh tâm

Sài Gòn thường mưa lâm râm
Tạt vào hiên phố trú chân tạm thời
Rồi đi ngắm cảnh dạo chơi
Phải chi níu được lại thời trẻ trung

Phải chi trong cõi vô cùng
Khối u dễ vỡ mụt ung nhọt này
Về đi em Sài Gòn nay
Là nơi nương náu tháng ngày lang thang

Chiều trên phố xá vang vang
Sao nghe bao chuyện ngổn ngang đường về
Núi non sương buốt lạnh tê
Cầm tay ta dắt em về phố chơi

Sài Gòn – Chợ Lớn tuyệt vời
Ngây người như thể từng lời thôi miên
Nắng tháng chạp mưa tháng giêng
Vô tăm vô tích em biền biệt tăm

Ta tan trong bóng nguyệt rằm
Em về lót chỗ em nằm làm thơ
Như trong cổ tích gã khờ
Cầm tay ta dắt em thờ ơ đi

Bên Trời Tha Pương

Gặp người với những vần thơ
Trăm năm một thoáng bên bờ xiêu cư
Gặp người thực thực hư hư
Chẳng lẽ chỉ thế này ư…trong đời

Chẳng lẽ là một cuộc chơi
Làm thơ nói dóc vẽ vời rồi thôi
Qua sông mới đến ngọn đồi
Chừng như chim mỏi cánh rồi đường bay

Thơ văn có làm ta say
Hay giấc mơ ngủ trên tay gã khờ
Gặp người với những vần thơ
Trăm năm một thoáng bên bờ tử sinh

Nghe chuông mõ bỗng giật mình
Bay theo vô lượng giọt kinh vô thường
Gặp người về lại cố hương
Ta là một kẻ qua đường rong chơi

Cảm ơn người cảm ơn đời
Tần ngần ta đúng bên trời tha phương

Chiều Sài Gòn
Đã Uống Cạn Ly Bia

Chiều nhà hàng
Khói bay lơ mơ tàn thuốc
Cô bé bỏ thêm cục nước đá
Rót bia
Vội vã đi
Vội vã ngồi trên ghế
Để cặp giò tròn căng
Bó sát trong lớp quần vải thun
Giấc mơ tôi lộn ngược
Bỏ quên bạn bè ngồi
Một mình
Ngơ ngác nhìn em
Mong em vẫn đẹp dịu dàng
Nép mình bên hoa cúc, hoa hồng, hoa lan, huệ
Giấu giấc mơ tôi
Sau làn khói thuốc
Tàn

Tôi, bạn bè tôi
An cư lạc nghiệp
Trện những bước chân lang bạt thời gian
Được mất thân phận
Xoay vần
Ngẫu hứng chiều Sài gòn
Đêm buông
Vi vút gió ngoại ô
Về

Bóng Đêm

Căn phòng chật
Thời tiết nóng không ngủ được
Lách mình qua khe cửa
Trên bâng công người hàng xóm
Thoang thoảng mùi hương hoa lài
thơm ngào ngạt

Trên đường phố
Cô gái vừa đi vừa gõ lốc cốc
Khản giọng mời hủ tiếu
Tiếng rơi lạc lõng trong đêm
Ông già mở hé cánh cửa
Đứng nhìn
Kéo cánh cửa sắt
Để lại phía sau
Tiếng ho khan kéo dài

Trong bóng đêm
Cặp tình nhân đi ăn khuya
Cô bé kể lại giấc mơ
Con đường ngắn hơn bàn chân
Đi hoài mà không thấy tới đích
Anh chàng lắng tai nghe
Thất vọng
Vậy mà cũng kể
Cô bé hắt ra tiếng thở dài
Để lại phía sau bóng đêm
Một sự yên lặng đáng sợ

Trong bóng đêm
Tiếng rao mời hủ tiếu
Mỗi lúc mỗi xa
Không ngủ được
Chẳng có một ai đến tìm ta
Để nói với ta
Về một thế giới không có bóng đêm

Nơi Tôi Ở, Sài Gòn

Buổi chiều Sài gòn, trên con đường nơi tôi ở
Nơi nắng gió trên những hàng cây
Nơi những chiếc lá vàng rơi bay lơ lửng
Bay lửng lờ….
Nơi những cơn mưa chiều
Bất chợt rơi xuống giữa cái nắng nóng chói chang
Của mùa hè

Có làm tôi vơi bớt những nỗi buồn ?
Theo lớp bụi thời gian xóa đi không còn vết tích
Bỗng dưng làm cho tôi nhớ đến cái tên
Nhớ hình bóng, nhớ cặp mắt trong veo
Một thời còn là thiếu nữ
Ẩn hiện lên khuôn mặt đầy luyến tiếc, tiếc nuối
Về một thời xa xưa

Nơi ấy bước chân thời gian đi vào quên lãng
Rung động, càm xúc dâng trào trong tôi
Và những câu thơ nhảy múa trước mắt
Và những lời thưa gởi trình tự
Xếp vào ổ nhớ trên Facebook

Tôi lặng lẽ dở từng trang trên dòng thời gian
Để tìm hình ảnh về mình
Chỉ một tiếng thở dài
Dài như một nỗi buồn
Mang theo những tháng năm trong cuộc hành trình
Rong rêu của tôi

Nỗi nhớ của tôi
Rồi cũng lặng lẽ tan vào cơn mưa chiều
Lặng lẽ tan bay theo nắng gió trên những hàng cây
Chấm hết một ngày dài
Ngồi buồn thảm trong căn phòng nhỏ nhoi
Nơi tôi ở
Sài gòn.

Chỉ Là Phù Vân

Thuở cha ông vào sinh ra tử
Đã ngủ yên trong mộ cổ, cỏ xanh rì
Ta con cháu mang dòng họ Vũ
Mấy mươi năm rồi chẳng quản ngại chi

Đi giang hồ chỉ là giang hồ vặt
Cũng rêu rao làm điệu bộ tấm thân
Bù khú với nhau dăm câu chuyện cũ
Lãng đãng quanh mình một bóng phù vân

Có khi chưởi đổng cho bỏ tức
Những con người vinh thân phì da
Nô bộc của dân mà tha hóa
Cũng hô hào vỗ ngực nghĩa khí ca

Ta thì túi bụi nghề buôn bán
Còn thì giờ đâu đọc báo, xem ti vi
Lặng lẽ sống bên đời khinh bạc
Nợ tang bồng hổ thẹn với sử thi

Gặp bạn bè chỉ có thơ với rượu
Mấy mươi năm ngẫm lại chẳng tiếc gì
Ngồi uống cạn chén rượu đời lở dở
Rồi đứng lên nhìn phía trước bước đi

Rồi một ngày nào đó ta đứng lại
Tay ôm đồm một cõi vô thinh
Nắng nóng trên đường làm ta chóng mặt
Giờ còn em sương khói một chút tình

Huynh Đệ

Nâng ly rượu uống mừng huynh đệ
Tỏ chút tình thân bấy lâu nay
Ở nơi đâu biệt tăm biệt tích
Đi cũng như về chẳng ai hay

Huynh đệ thời nằm gai nếm mật
Bữa lên rừng xuống biển đã đời
Có người yêu dễ thương biết mấy
Cũng bỏ đi giờ bặt tăm hơi

Ly rượu tình thân ly rượu cạn
Chưa say mà mắt đã lù đừ
Huynh đệ ta bên trời chạng vạng
Lang bạt giang hồ cũng an cư

Có những đêm ngủ gà ngủ gật
Thấy em xưa một thoáng mù mờ
Cũng có khi như con lật đật
Tức khí nhìn rồi cũng làm ngơ

Huynh đệ hàn huyên tâm sự vụn
Trên trời dưới đất cũng vòng vo
Có ai hay trăm năm thế kỷ
Trườn trượt bò như con sâu đo

Huynh đệ ta về vườn ở ấn
Gác kiếm cung cuốc đất trồng rau
An nhiên sống cuộc đời hữu hạn
Gặp gỡ thì bù khú với nhau

Hôm qua ta nằm thấy ta
Trong giấc mơ trốn về nhà Bình Dương
Có mơ mới thấy thiên đường
Nằm bên em suốt canh trường đêm qua

Ất Mùi

Em về từ phía sông Tranh
Chiều ba mươi tết loanh quanh Tam Kỳ
Be be là thứ tiếng chi
Năm cùng tháng tận ngựa đi dê về

Thắc Mắc

Ăn ở hiền thì gặp lành
Chẳng màn chi tới công danh đời mình
Tôn sư trọng đạo mõ kinh
Cớ gì phiền muộn cứ rình rập ta

Dụ

Trà dư tửu hậu một mình
Ngẫm trong phép tắc giọt kinh luân thường
Thơ tục mà rất dễ thương
Biết đâu em đọc tìm đường theo ta

Lỗi Thời

Mở miệng thì phải nói ra
Làm sao giữ được cái ta lắm lời
Nói giỡn là nói khơi khơi
Nhưng mà biết được điểm rơi chỗ nào

Leo thấp có thời leo cao
Mang tiếng khoác lác sẽ nhào xuống sông
Chẳng qua những bọn đàn ông
Cái miệng mô Phật tâm lồng dối gian

May mà,chưa đến địa đàng
Mới chỉ nô bộc trần gian thôi mà
Nhưng mà biết cách bay xa
Sống chung đụng được tà ma nên giàu

Ta giờ thụt lùi phía sau
Còn ôm mỗi một cái nhau trong rừng

Khứu Giác Còn Lại

Hẹn chiều hẹn sáng hẹn mai
Thế mà mấy tháng năm dài trôi qua
Cái nhớ thì vẫn mút mùa
Cái miệng quen chuyện bán mua chợ trời

Thơ làm là một cuộc chơi
Để mà nói dóc vẽ vời cho vui
Mai này con mắt có đui
Mũi còn ngưỡi được cái mùi hương em

Mừng

Về đây gặp Dũng Tam Kỳ
Thơ văn lại thấy đôi khi lạ lùng
Nói năng rất mực lung tung
Nhưng xét tài cán vô cùng thăng hoa

Trong Vườn Chim Bao

Con người chẳng ai giống ai
Rượu bia trai gái tiền tài ăn chơi
Ví dầu rồi đến à ơi
Mẹ đâu có chỉ cái nơi nhọc nhằn

Đến khi ba cái lăng nhăng
Làm ta mất hết thăng bằng mới hay
Thì ra trong cuộc đời này
Gieo gió gặt bão trả vay khó lường

Thương em rất mực là thương
Nhưng chỉ chung đụng trong vườn chiêm bao

Quán Rượu Vô Danh

Lang thang một mình đi uống rượu
Ngồi quanh tôi là đám thanh niên
Tuổi trẻ bây giờ mau hủ hóa
Uống rượu pha cồn hơn bút nghiên

Rượu trắng pha cồn là rượu độc
Một mình đối ẳm rượu pha cồn
Mới uống một ly mà đỏ mặt
Tay ôm đồm một túi càn khôn

Cô cười rạng rỡ lên môi mắt
Giọng nói lờ lợ rất dễ thương
Hỏi ra mới biết dân Hà Nội
Vào Nam lâu rồi sống tha hương

Mới gặp sao gọi là tri kỷ
Kéo ghế ngồi bên đối ẩm tôi
Ly rượu trắng sang qua sớt lại
Ép bất khả từ cô nhấm môi

Ngồi xuống đứng lên đưa tiễn khách
Rốt cuộc quanh bàn chẳng còn ai
Uống vài ly xem như một xị
Tính tiền tôi trả đủ một chai

Cô khuấy nụ cười ngâm rượu bạc
Trắng muốt hồn tôi dạ xốn xang
Đời chẳng có gì hơn tửu sắc
Hơn cả thất tình đi lang thang

Hà Nội, Sài Gòn rồi Chợ Lớn
Gặp mặt nhau xúc động bồi hồi
Tôi lang thang cô là chủ quán
Rượu pha cồn độc ẩm mình tôi

Cảm Ơn Trời Đất

Nhiều khi vui quá không cưỡng được
Nắng mưa sương gió chẳng hề gì
Nương tử chiều xưa bên quán rượu
Ta khề khà chẳng biết nói năng chi

Em say khước ôm trăng Lý Bạch
Ta say chếnh choáng một chỗ nằm
Chút tình xưa cũng không giữ được
Bữa lên rừng em cũng bặt tăm

Rồi từ đó những bước chân lang bạt
Nghêu ngao hát khúc phương Nam hành
Càn khôn một túi thơ lấm bụi
Nguôi ngoai cũng hết một thời xanh

Biết bao lần mở môi thầm hỏi
Thèm về cố quận ngồi nhâm nhi
Cũng chẳng biết tại sao lỗi hẹn
Một nữa ai kia còn chút nhu mì

Ta tráng sĩ không cung không kiếm
Ngã ngựa chùn chân cũng bình thường
Đời rong rêu vai ba lô cơm bụi
Mộng vá trời lấp biển cũng vô phương

Ta làm thơ bao phen nói dóc
Nhưng với em thua thiệt đủ điều
Cảm ơn trời đất còn dung thứ
Mang hư danh mà vẽ chuyện mỹ miều

Nhớ Người

Con đường sẽ đặt tên em
Nơi ngồi là một quán kem Sài Gòn
Ơn đời ton hót ton hon
Ngó về muôn dặm núi non nhớ người

Chia Sẻ

Nghe đêm tàn xót xa ngày
Thân còn bám bụi hai tay xa nguồn
Bù đầu với những bán buôn
Nghiêng vai gánh hết nổi buồn cho em

Kinh Chiều

Ta đi giữa Sài Gòn sôi động
Dân di trú như hồn mây trơn
Ngộ cố tri tha hương đất khách
Nhặt sợi kinh chiều bay giữa hoàng hôn

Tay ôm đồm một túi càn khôn
Đi qua ngưỡng cửa đời hữu hạn
Đi qua ngày tung hê số phận
Giật mình nghe ” sắc sắc không không “

Câu thơ nào rớt buổi qua sông
Gởi vào hư vô lời sám hối
Những câu thơ miệt mài gở rối
Tháng ngày chợp mắt bóng phù vân

Lòng vòng quanh phố chốn nương thân
Thơ dắt ta rong chơi phiêu bạt
Trước hay sau cũng là bụi cát
Thì sá chi vặt vãnh dại khôn

Tráng sĩ hề không cung không kiếm
Con cái đề huề em và ta
Bữa đói lòng, mưa qua, vuốt mặt
Sợ lỗi lầm gặm nhấm thơ ca

Chim, Cá Và Ta

Đi quanh những bụi những bờ
Gặp con cá quẫy trong lờ muốn ra
Động lòng trong cõi tâm ta
Bèn vớt con cá về nhà nuôi chơi

Chim trong lồng thấy cá bơi
Nhào qua nhảy lại muốn xơi con mồi
Đành thả chim bay về trời
Trả cá về lại sống nơi ao hồ

Còn lại ta với hư vô
Neo đời bên những xô bồ áo cơm

Một Thoáng Đà Lạt

Ta náo nức ngày bay lên Đà Lạt
Đắm mình trong cái lạnh cao nguyên
Nghe đâu thời tiết giờ thay đổi
Phố núi mờ sương khói chung chiêng

Mới đó mà mấy mươi năm ròng rã
Ngồi Đồi cù – Than thở – Xuân hương
Xa tháng ngày rong chơi lang bạt
Xa thời tập tểnh với yêu đương

Đà Lạt sần sần đêm huyền hoặc
Đã quên ta thời đi bụi ngủ nhờ
Thời đến quán cà phê nghe em hát
Bay khắp thung đồi lũng núi hoang sơ

Thời của ngày xưa màu mè dấu ái
Giờ chẳng còn ai nhìn mặt nhận ra
Góc phố vĩa hè hững hờ khách lạ
Đà Lạt đón ta là một kẻ xa nhà

Thèm đến một mình bên thảm cỏ
Ngã lưng nằm ngó khói sương bay
Mặc gió thổi rối tung thương nhớ
Mặc cảnh chiều trầm mặc mắt cay

Mấy mươi năm đêm tàn cộc mộng
Phố ngàn thông vẫn xanh biếc một màu
Ta náo nức ngày bay lên Đà Lạt
Bỗng tim mình một chút nhói đau

Đà Lạt phố hoa thời mở cửa
Em lụa là son phấn tê mê
Ngàn hoa lung linh sắc màu Đà Lạt
Níu chân ta ở lại hay quay về

Khúc Chiều

Thấy em trong cốc bia hơi
Vui quá ta uống đã đời chẳng say
Chỉ thấy mặt mũi đỏ gay
Cái miệng đăng đắng chân tay rã rời

Thấy trong lả tả lá rơi
Mộng xanh xưa ngỡ qua thời tóc xanh

Râu Ria

Phật nói đời là vô thường
Nên ta thắp đuốc tìm đường mà đi
Thế mà đời vẫn như ri
Sáng mê thơ thẩn tối thì rượu bia

Dù thấy chỗ nọ chỗ kia
Nhưng không thấy hết râu ria đời thường

Thâm Cung

Một hôm trên đường ta lui tới
Em còn trẻ mãi với thời gian
Tóc bay tung tẩy theo nhịp bước
Ta khề khà cạn chén quan san

Chút ân tình nặng lòng cố xứ
Hồ như ai đó gọi thầm tên
Từ dạo ấy bước chân phiêu lãng
Cũng trườn trượt theo với thác ghềnh

Đời rộng sá gì cơm với áo
Mà quên đi hết một thời xanh
Mấy thuở đời thơ ta thấm bụi
Ngậm ngùi tương tác khúc đành hanh

Con đường xưa lắng men rượu nhạt
Bỏ lại sau lưng tuổi đá buồn
Ta đi ngày rớt bên chiều vắng
Nghe tiếng em xưa cũng cuống cuồng

Ví thử trần gian là giọt đắng
Bắt đầu mới thấy mộng vô cùng
Ngẫm ra ta chẳng là vua chúa
Sao thấy mình như ở thâm cung

Man Khai

Hỏi thăm thế kỷ trăm năm
Đường về quan ải xa xăm có còn
Biển rừng thăm thẳm núi non
Lao xao Chợ Lớn, Sài Gòn như mơ

Nhân tình thế thái bây giờ
Gặp nhau như thể sau tờ man khai

Tình Xưa Nghĩa Cũ

Quê xưa giờ chẳng còn gì
Hồn bao năm cũ cũng đi mất rồi
Loay hoay tìm một chỗ ngồi
Tôi nhìn thấy bóng hình tôi chạnh lòng

Tay ôm không hết mênh mông
Chân phiêu lãng bước tay bồng triền miên
Lang thang đi kiếm bạn hiền
Chén thù chén tạc đuổi phiền muộn bay

Hình như nghe mắt cay cay
Tình xưa nghĩa cũ lay bay trong đầu

Mấy Mươi Năm
Gặp Lại Bạn

Kiếp phù sinh đời người vô định
Bất chợt ở đâu đi tới lù lù
Thì ra bạn cũng là người thành đạt
Đến thăm ta tên du thủ lu bù

Thôi thì gặp nhau mời ra quán
Uống với ta bia bọt vài chai
Ở đây không có em son phấn
Bia với dĩa mồi nhấm nháp lai rai

Nay bạn về đây ta còn đi nữa
Mà bóng thời gian đã cạn dần
Giấc mơ bao năm chưa đạt được
Nửa đời rồi còn điệu bộ tấm thân

Ta nhìn bạn, bạn nhìn ta văng tục
Hồi xưa cùng chung trọ học vô ra
Bạn ở Sài Gòn tìm đường qua Mỹ
Ta lang bang rồi trở lại quê nhà

Cụng ly đi bạn về từ nước Mỹ
Jose giờ nắng nóng bõng môi
Bạn ra đi mấy mươi năm biền biệt
Tha hồ ngồi kể chuyện nổi trôi

Giờ còn làm thơ không ? Bạn hỏi
Chẳng làm thơ thì biết làm chi
Ta du thủ nên thơ toàn quỷ quái
Có lúc hùng hồn, có lúc lâm li

Lúc lỡ vận làm nghề buôn bán
Cũng bon chen chài mối sống qua ngày
Ta với bạn thân này thân cát bụi
Thì sá chi bia bọt một cơn say

Tự Nhiên

Dù ở bất cứ nơi đâu
Bầu đoàn thê tử lâu lâu về nhà
Sài Gòn – Tam Kỳ vô ra
Mỗi năm một chuyến rất là tự nhiên

Đêm Tiên Điền

Lục bát hơn ba ngàn câu
Nguyễn xưa cạn chén bể dâu sông Tiền
Đêm mơ trốn về Tiên Điền
Nghe tiếng Kiều gọi sông Tiền Đường ơi !

Giang Hồ

Như con lật đật vậy sao
Hai thằng thân thiết còn tao với mày
Chân yếu còn có hai tay
Mai kia chống gậy ngó mây giang hồ

Ma Lực

Ở quê lên tận Sài Gòn
Thân em con gái sao còn vẹn nguyên
Tu thân dưỡng tính chùa chiền
Tiền là ma lực thôi miên con người

Vũ Khắc Tĩnh