Tuyền Linh
Mưa…
Ngồi nhìn mưa mà thấy
Những nỗi nhớ…chờ…mong…
Những giận hờn cung bậc
Yêu anh thế là cùng !
Mưa càng mưa nặng hột
Cung bậc cứ bổng trầm
Lòng anh dường mưa ngấm
Nên thấy nhớ trong lòng
Biết bao điều muốn nói
Nhưng nói cũng không cùng
Đời quả là dâu bể
Nên tim mãi lạnh căm
Em yêu anh khờ dại
Yêu xác thể tội đồ
Anh là hoàng hôn xuống
Em ngọn sóng dâng cao
Nói chi lời vĩnh biệt
Khi lòng vẫn chờ mong
Khi hồn đang thổn thức
Khi tim chẳng yên nằm
Ưóc gì trời mưa mãi
Mưa bên nớ bên ni
Cho lòng anh luôn nhớ
Cho em mãi thầm thì
Hương Cau
Dịu dàng chơn chất hoa cau
Cuối xuân khoe sắc trắng phau gợi tình (*)
Mùi hương dịu ngọt lung linh
Nửa đêm gió thoảng rập rình song thưa
Tình em đến tận cuối mùa
Ta nghe mộng mị nửa khuya giấc tình
Đang trong thực nghiệm tâm linh
Bỗng như đâu đó hương tình thấm sâu
Tuyết sương phủ trắng mái đầu
Còn nghe hơi thở nhuộm màu ái ân
Biết đời là áng phù vân
Mà sao hương thoảng lâng lâng tình nồng
Cùng trăng em ghé qua song
Khiến hồn ta cứ bềnh bồng tơ duyên
Sáng mai đôi ngã đôi miền
Em ơi, ta mãi triền miên giấc tình…?
Vàng Son Ký Ức
* Về: Trân Châu
Ơi Đà Nẵng, những ngày xưa tháng cũ
Ta về đây tìm lại sắc hương mùa
Những hạ buồn, những nhung nhớ chiều thu
Những vụng dại của một thời cắp sách
Ôi nhớ quá ! ta nhớ từng ngõ ngách
Từng con đường, từng góc phố yêu thương
Nhớ buổi trưa oi bức trống tan trường
Nhớ chiều tím âm thầm theo gót ngọc
Nhớ con đường trở mình nghe đau nhức
Nhớ tiếng khua đôi guốc mộc hững hờ
Bao nỗi niềm chỉ biết gởi vào thơ
Đường chung bước mà lòng sao xa vắng
Trưng Nữ Vương, con đường tình im ắng
Ghi dấu bao hoài cảm thuở sách đèn
Những sớm mai hớn hở đợi tình lên
Những chiều sẫm âm thầm nghe rưng rức
Ơi Đà Nẵng, ta về đây đánh thức
Kỷ niệm buồn nhuộm tím tuổi hoa niên
Những nỗi niềm dù không thể đặt tên
Nhưng in đậm trong hồn ta suốt kiếp
Sân trường cũ đang nằm im thiêm thiếp
Mùa hạ về vẫn đây đó tiếng ve
Réo gọi nhau trong kẽ lá trưa hè
Thoảng đâu đó mảnh hồn xưa trở giấc
Ta đứng giữa sân trường loang bóng nắng
Nghe thời gian luồn chảy trong tim mình
Thấy nẻo đời ẩn hiện những bước đi
Sao thương quá một thời ta đuổi bóng
Em về đâu, hỡi Thiên Thần áo trắng
Mà dư hương còn phảng phất quanh trường
Gốc phượng già rêu phủ thấy mà thương
Hoa phượng nở vẫn còn nguyên sắc nhớ
Con tim nhỏ mà nỗi niềm quá lớn
Gởi về đâu trong muôn vạn ngã đời
Lời tình buồn qua sương khói tơ trời
Em nhận được xin dành làm kỷ niệm
Những dại khờ, những vụng về câm nín
Thuở sách đèn còn in dấu thời gian
Hôm nay đây về đứng giữa sân trường
Nghe mạch máu xốn xang trong hồi ức
Phan Châu Trinh, mái trường xưa chuẩn mực
Chứng cho con lời tâm nguyện chân tình
Rằng cuộc đời dù có phải điêu linh
Thời đuổi bóng vẫn vàng son ký ức
Đà Lạt Mưa Phùn
Rủ nhau mây kéo ngang trời
Nhả mưa rã rích ngọt lời môi thơm
Như em những lúc dỗi hờn
Dòng châu tuôn chảy buồn hơn mưa về
Anh ngồi đẫm ướt cơn mê
Liêu xiêu quán cóc vỉa hè nhìn mưa
Nhớ em nói mấy cho vừa
Giọt dài giọt vắn chưa bưa nỗi niềm
Mưa Đà Lạt, mưa dịu êm
Đang ru dỗ giấc cô miên lặm tình
Thông ngàn như muốn lặng im
Phùn bay lất phất gọi tình lao xao
Lắng sâu má thắm hoa đào
Buồn lay lắt nhớ hôm nào chia tay
Mưa về Đà Lạt sáng nay
Những ô dù nhỏ ngập đầy chiêm bao
Hồn anh lơ lửng trên cao
Giọt mưa thấm đẫm lần vào cõi hư
Mơ màng từng hạt mưa xưa
Tay trong tay ấm dưới cơn mưa phùn
Bây giờ mưa… có một mình
Những nghe hiu hắt cuộc tình nhân gian
Từng câu lục bát đoạn tràng
Em ơi, Đà Lạt võ vàng mùa rơi !
Tháng 5
Đà Lạt Mưa Tình
Tháng năm chẳng phải mưa ngâu
Cũng không phùn bụi như đầu tháng giêng
Thôi thì cứ gọi mưa Tình
Chặp mưa chặp tạnh, rập rình…lại mưa…
Mưa như cút bắt gái trai
Mưa như đùa giỡn tim ai dỗi hờn
Mưa phả phất, mưa nồng nàn
Phập phồng bong bóng vỡ tan mặt đường
Mưa ào ạt như tan trường
Bỗng dưng ngưng lại như dường trêu ngươi
Những ô dù nhỏ rong chơi
Bật lên xếp xuống mệt nhừ vì mưa
Mưa lấm lét… mưa đùa dai…
Suốt ngày suốt buổi lai rai mưa hoài
Tháng 5 Đà Lạt giữa mùa
Vẫn đầy du khách đội mưa trao tình
Qua rồi một thuở em, anh
Chiếc dù xanh, đỏ trở thành chiêm bao
Ngày nào má thắm hoa đào
Tay trong tay ấm ngọt trao lời tình
Bây giờ lạnh ngắt mưa lên
Nghe trong sâu thẳm cuộc tình hư hao
Mưa tình Đà Lạt xanh xao
Gõ vào tâm não biết bao điệu buồn
Chừng như lòng cũng mưa tuôn
Bao giờ Đà Lạt cạn nguồn mưa qua !
Mimosa Đà Lạt
Ẩn trong giá rét cuối đông
Em về tô điểm giữa lòng phố hoa
Hỡi em yêu, Mimosa !
Phố phường vàng óng đậm đà tháng giêng (*)
Se se chút lạnh vừa len
Êm êm hương ngát tràn lên núi đồi
Ấp e em nở nụ cười
Dưới trời Đà Lạt rạng ngời tình xuân
Như xa mà lại thật gần
Mới trông lạ lẫm hóa thân thuở nào
Hồn ta năm cũ xanh xao
Bỗng dưng em đến ngọt ngào nõn tơ
Vút bay trong cõi trời thơ
Vàng tươi sắc nắng trên bờ môi thơm
Vui nào, chẳng thể vui hơn
Trăm con chim mộng đến vờn hồn ta
Núi đồi đầy ắp cỏ hoa
Ong bay bướm lượn lân la giao tình
Bình minh chợt rạng rỡ thêm
Nghe như con nắng đắm tình Mimosa
Cám ơn em, một sắc hoa
Đã làm xao động hồn ta bao mùa
Cám ơn ngọn gió hương lùa
Ngát thơm Đà Lạt suốt mùa xuân tươi
Lời Ru Muộn Màng
Anh vay em một chút tình
Vá vào hồn mộng rách mềm bấy lâu
Đường kim mối chỉ luồn khâu
Nhẹ tay em nhé để sầu nằm yên !
Bốn mươi năm chẳng thể quên
Từng ngày giông bão, từng đêm lệ thầm
Oằn vai gánh cuộc trăm năm
Tháng ngày dầu dãi tím bầm nợ duyên
Chút tình vay mượn của em
Anh làm vốn liếng thay duyên phận mình
Mượn luôn em mớ chân tình
Ướp vào tâm não để dành mai sau
Đã qua một cuộc bể dâu
Thu vàng lá đổ chìm sâu giấc tình
Trăm năm nghĩ lại… giật mình !
May mà vay được chút tình ca dao
Vốn lời anh sẽ gởi trao
Trong trang cổ tích đượm màu thiên thu
Sảy sàng sạch trọi phù du
Trả em một chút lời ru muộn màng.
Anh Đào Đà Lạt
Chẳng còn gì bàn cãi thêm
Bởi em đẹp nhất cái tên Anh Đào
Nhan sắc em, của trời cho
Em về hò hẹn…hẹn hò thi nhân ?
Rực hồng Đà Lạt vào xuân
Lung linh cánh mỏng nét trầm cao nguyên
Ta như lạc bước cảnh tiên
Hồn đang treo giữa hai miền thực…hư…
Qua làn tơ mỏng đong đưa
Khách trần vương vấn nét đài trang em
Xiêm y hồng phớt buông rèm
Ôi, nhan sắc ấy thấm mềm hồn ta !
Hóa thân ngọn gió nhẹ qua
Ta nghe trong nắng lời hoa trao tình
Hình như trời đất hiển linh
Trong không gian thoảng hương tình nhẹ bay
Sầu ta quá khứ vơi đầy
Bỗng dưng nhẹ hửng ngất ngây anh đào
Phố phường Đà Lạt xôn xao
Chan hòa nhân thế ngọt ngào sắc xuân
Nhìn em thi tứ trào dâng
Bút sa tâm não bao lần ngẩn ngơ
Vẫn không tròn vẹn câu thơ
Với nhan sắc ấy, thơ nào xứng tâm ?
Em về che lấp phù vân
Lung linh sắc thắm nụ mầm nõn tơ
Níu thời gian để mộng mơ
Ước chi viết được câu thơ vĩnh hằng !
Mưa Phùn
Đà Lạt Tháng Giêng
Như màng tơ lụa đong đưa
Đẹp cơn mưa bụi kịp vừa tháng giêng
Đậu trên mái tóc nhung huyền
Hôn lên má thắm, nựng rèm mi cong
Ngủ quên trên ngọn đồi thông
Mơn man cỏ lá lộc mầm tháng giêng
Xuýt xoa như đã cơn ghiền
Nam thanh nữ tú triền miên dạo mùa
Xanh, vàng, tím, đỏ se sua
Em nghiêng ô tím, anh lùa mưa bay
Đẹp thay là phút giây nầy
Mưa rơi lắc thắc, tay trong tay về
Lẳng lơ từng cặp song kề
Phố phường Đà Lạt đẹp khoe sắc mùa
Tình nồng gởi gắm giêng, hai
Hòa cùng mưa bụi cho vừa nhớ thương
Rằng đây là chốn Thiên Đường ?
Mưa phùn Đà Lạt luôn vương vấn tình
Một vùng mây nước lung linh
Đi vào ký ức chuyện mình với ta
Tháng Hai
Với Cõi Tạm Nương
* Về vong linh hiền thê
Hai tuần nữa là giỗ em
Giọt sương trĩu nặng bên thềm chực rơi
Tháng hai lạnh một góc trời
Ngồi đây đếm những đầy vơi từng ngày
Mắt môi chạm nỗi nhớ đầy
Vực sâu tiềm thức lay bay tóc người
Lòng đau như cắt trăm đường
Tháng hai với cõi tạm nương còn gì !
Bàn tay tử, biệt, sinh, ly
Níu vào ngày tháng cố ghì nỗi đau
Bốn mươi năm…qua thật mau
Sao còn giọt nhớ đượm màu thiên thu
Tháng hai mưa nắng bể dâu
Ngồi đây, ngồi tận đỉnh sầu tháng năm
Vòng tay cổ tích xa xăm
Choàng ôm một mảng phù vân lạnh hồn
Với Cội Mai Già
Đưa tay vịn lấy cành mai
Hỏi hoa mùng một buồn ai rụng dần
Cánh rơi lã tã trên sân
Thì ra cây cỏ cũng cần động tâm ?
Một cuộc đời – mấy lần Xuân
Mà nghe sâu thẳm nợ trần chưa vơi
Cỏ hoa động giấc bồi hồi
Góc sâu tâm thức từ đâu vọng về
Cây đời còn phải ủ ê
Hỏi còn đâu nữa lời thề nhân gian
Nỗi niềm hoa cỏ thênh thang
Giọt sương còn đọng hay hàng lệ sa ?
Giọt sầu trầm tích lòng ta
Càng ngày càng tỏa nhánh sà rễ sâu
Cội mai ơi ! những đớn đau !
Thời gian nào có phai màu được đâu ?
Mùa Xuân… Mùng một… Nỗi sầu…
Thiên thu vạn kiếp bạc đầu thiên thu
Giọt Đàn Xuân
buồn tay rải giọt đàn ngân
tiếng tơ trầm bổng chẳng gần gũi xuân
đàn trầm réo rắt thanh âm
sao câuTống Biệt cứ thầm thì rơi
tay đưa mười ngón bồi hồi
mà như đưa rượu kề môi ngậm ngùi
giọt đàn rụng xuống lòng tôi
thấm sâu tỳ vị thốt lời vô ngôn
niềm xưa như chẳng cạn mòn
vẫn nguyên thác lũ, vẫn dồn bão giông
hình như có tiếng thì thầm
thì ra nỗi nhớ ra sông ngóng đò
tiếng lòng trầm tích bến xưa
bao giờ mới được quật khai trao tình
nghe đời cứ mãi là đêm
giọt đàn xuân rụng bền thềm ngẩn ngơ
Mai Vàng Nhoẽn Nụ
Em mang cả đất cả trời
Về quê tô điểm rạng ngời Việt Nam
Tết nào cũng có mặt em
Đầu làng cuối xóm em đem tin lành
Em về bỗng thấy trời xanh
Thấy sương muối lặn, thấy hanh nắng vàng
Thấy quần áo mới xênh xang
Điểm tô sắc thắm rềnh ràng chợ phiên
Em về rực rỡ trước hiên
Lung linh cánh mỏng, vàng lên ngôi tình
Em luôn nhoẽn miệng cười xinh
Khiến bao trai gái đẹp tình lứa đôi
Em khoe xuân mới đất trời
Lộc non vàng nụ ru đời ngủ yên
Xóa tan đi nỗi ưu phiền
Cõi trần nhân thế đảo điên từng ngày
Em về dang rộng cánh tay
Níu âm, dương lại biện bày khói nhang
Dẫu cho địa ngục thiên đàng
Em đều một dạ mở toang xuân tình
Em về mọi thứ hiển linh
Cây nêu trước ngõ cũng thình lình chao
Chẳng phải đuổi quỷ ma nào
Mà chào em đó, tự hào quốc hoa
Việt Nam duy nhất em là
Một loài hoa quý nở ra lộc tài
Tết về, ai cũng như ai
Giàu nghèo đều có một vài cành hoa
Rõ ràng tôi nói không ngoa
Em là chính hiệu quốc hoa thật rồi ! ! !
Đà Lạt Lập Xuân
Tháng chạp, tôi dạo phố phường
Ngắm trời mây nước, đón hương xuân về
Anh đào nhoẽn nụ hồng khoe
Rợp trời Đà Lạt như e ấp tình
Mimosa cũng trở mình
Nhẹ đưa hương sắc cười tình trời mây
Dã quỳ lãng vãng còn đây
Trạng nguyên lưu luyến mừng ngày lập xuân
Tuy xa mà lại thành gần
Các em Hồ Điệp, Mẫu Đơn, Cát Tường
Cũng về hội tụ vui xuân
Chuyện trò cùng với giọt sương giọt tình
Tiện chân xuống dốc Hòa Bình
Một rừng hương sắc lung linh góc trời
Thủy Tiên, Cẩm Chướng, Lay ơn
Ly ly, Chuỗi Ngọc, Ty gôn chào mừng
Hồng Tỷ Muội lại mỉm cười
Với tôi như thể tìm nơi giao tình
Phải chăng tôi đi một mình
Nên hoa cảm thức tiếng tình yêu qua ?
Lòng đang còn xót còn xa
Khiến tôi ngơ ngẩn nhìn hoa bồi hồi
Dậy trong tiềm thức xa xôi
Hỡi ơi bèo dạt hoa trôi trăng tà !
Dẫu câu lục bát đậm đà
Cũng không nói hết tình hoa, tình người !
Đà Lạt, Trúc Đào
Bài “Trúc Đào” ngày xưa ta thường hát
Dìu em vào giấc ngủ mộng trăm năm
Nay cũng thế, trái tim ta vẫn hát
Nghe mòn hơi vang vọng chốn xa xăm
Ngọn Trúc Đào lã cành trên đường phố
Đà Lạt buồn lặng lẽ tiễn thu đi
Lối hẹn cũ bước chân em còn đó
Dấu thời gian lay động thuở xuân thì
Ai biết được đời chia hai ngã rẽ
Ta phương Đông mà em ở phương Tây
Níu ngày tháng cõng trên lưng nỗi nhớ
Đêm mơ xa huyễn mộng cảnh sum vầy
Tiếng vó ngựa nhẹ khua trên đường vắng
Đánh thức ta kỷ niệm Vọng Nguyệt Lầu
Đêm tản bộ vòng quanh Trương Công Định
Ta vẫn còn lưu ký ức ngàn sau
Sương xuống thấp phủ đôi bờ vai nhỏ
Nép vào nhau chuyền hơi ấm cho nhau
Nghe sương khóc trên cành cây ngọn cỏ
Mai chia xa biết gặp lại ngày nào !
Đêm Đà Lạt, đêm cuối cùng nguyệt tận ?
Mà sao nghe rưng rức phút trao tình
Em vẫn đó như là em đã mất
Tay trong tay mà xa cách nghìn trùng
Mùa đông tới nhắc ta ngày đưa tiễn
Đà Lạt buồn vẫy gọi đến mòn hơi
Cánh chim sắt chở em về bên đó
Bỏ lại ta giữa tâm trạng rối bời
Mấy mươi năm mù tăm chim viễn xứ
Nhạc Trúc Đào âm hưởng có còn không ?
Tiếng ta hát còn lay tình nguyệt động
Mà sao im thin thít tiếng tơ lòng ?
Ta vẫn thế, ôm mối tình Đà Lạt
Đêm ngắm sao, ngày nhắn gió gọi mây
Vài năm nữa biết ai còn ai mất
Mà nhớ nhung vẫn mãi cứ vơi đầy
Chút vốn liếng nầy đây ta có được
Sẽ mang theo về bên cõi vĩnh hằng
Phút giao ngộ vô hình nào sẽ đến
Xin em đừng xa cách nữa được không ?
Tuyền Linh