Trần Văn Sơn
Đổ Quyên
Chỏng chơ sàn gỗ trên cây
Mái che tàn lá sương vây chỗ nằm
Đong đưa nhịp võng ru thầm
Đỗ quyên khóc bạn trăm năm sống còn
Tréo chân tính nhẩm thiệt hơn
Non cao chờ gió suối nguồn chờ mưa
Lang thang lạc dấu rừng xưa
Vực sâu ngậm ngãi hương đưa tìm trầm
Khách xa nghìn dặm khó thăm
Đành thôi lỗi hẹn tri âm kiếp này
Chỏng chơ lều rẫy trên cây
Đong đưa nhịp võng bóng mây cuối trời
Hồi Sinh
Gặp gỡ vài lần kẻ lạ người quen
Bên cốc cà phê bên ly rượu đế
Mái dột cột xiêu hẩm hiu bàn ghế
Bạn tả tơi ta rách nát ngậm ngùi
Gánh hỗn mang hề thân thế chôn vùi
Lủi thủi ven đời giả vờ câm điếc
Kẻ lạ người quen khóc ta vắt kiệt
Khô máu tim thành phế liệu trần gian
Gặp gỡ vài lần kẻ lạ người quen
Hiểu sao thấu cội nguồn sông và núi
Núi và sông gieo mầm cây tội lỗi
Hạt nhân sinh mê muội giấc mơ người
Khánh kiệt niềm tin thất lạc nụ cười
Sông bỏ núi non xa dần nguồn cội
Kẻ lạ người quen khóc ta phản bội
Quên rừng sâu làm đom đóm thiêu thân
Gặp gỡ vài lần hẹn gặp trăm năm
Hiểu sao thấu chuyện ba ngàn thế giới
Thế giới quẩn quanh người lui kẻ tới
Lớp vong thân lớp mạt vận khốn cùng
Thế giới quẩn quanh mạch suối nguồn sông
Hiểu chưa thấu bóng trăng vờn bóng nước
Hiểu chưa thấu ra sao ngày tận tuyệt
Phút hồi sinh tìm chốn cũ quay về.
Tứ Tuyệt
1. Uống Rượu Một Mình
Nhà vắng. Bàn không. Chiếc lá phơi
Uống khan ly rượu nghẹn bờ môi
Gục đầu nhìn xuống bàn tay bẩn
Cát bụi vườn ai lấm chỗ ngồi
2. Chờ Xe Búyt Tại Trạm El Monte
Đường trăm vạn nẻo. Xe như nước
Một ngả đứng chờ xe búyt chơi
Đường đi. Đường đến. Đường xuôi ngược
Chỉ một đường thôi đủ rát người
3. Về Thăm Mộ
Thuyền Nhân Tại Đảo Galang
(Gửi hương hồn em tôi Nguyễn Thị Thắng)
Biển. Đảo. Rừng sâu. Vạn nấm mồ
em tôi còn một mảnh xương khô
Thương thay hồn trẻ thời quỉ loạn
Thuyền có chở về bến tự do
4. Khất Sĩ
Tâm động khó về nơi ẩn dật
Tìm vào hang núi bế thiền môn
Thử làm khất sĩ ôm bình bát
Lẩn thẩn đồng hoang nhịp trống dồn
Tháng Tư
Và Trần Hòa Bình
Tháng tư con chào đời
Di tản thuyền thay nôi
Con nằm ôm vú mẹ
Biển động mưa đầy trời
Con mười lăm ngày tuổi
Sốt cao sẩy đầy người
Con nằm thoi thóp thở
Thuốc chữa bầu sữa tươi
Ấp yêu vòng tay mẹ
Lớn khôn ngàn trùng vây
Gầm cầu thương xó chợ
Chiếu rách thương vòm cây
Mẹ mơ ngày đoàn tụ
Dưới mái nhà thân yêu
Bên chồng con cha mẹ
Bên bếp hồng cơm rau
Ba mơ ngày yên giặc
Đặt tên con HÒA BÌNH
Hòa bình đâu chẳng thấy
Thấy khổ sai nhục hình
Khoảnh khắc 37 năm
Con thành công dân MỸ
Khốn khó bỏ sau lưng
Miền viễn tây hùng vỹ
Các con ngày mỗi lớn
Sống cuộc đời thảnh thơi
Nhớ tháng tư tang tóc
Di tản thuyền thay nôi
Ba mẹ ngày mỗi già
Theo nội ngoại không xa
Con còn một TỔ QUỐC
Bên kia dải ngân hà
Nhớ lời ba mẹ dặn
Sống phải biết cội nguồn
Con da vàng máu đỏ
Sữa mẹ nuôi lớn khôn
Nhớ lời ba mẹ dặn
Nhân loại một mái nhà
Gia tài con sẽ nhận
Sống TÂM ĐẠO mẹ cha
Xuân Vọng
Bay bay cánh diều
Gió chiều thu muộn
Hoa nở cánh yêu
Dập dìu bướm lượn
Em buông tay thả
Diều lảo đảo bay
Bướm hoa rời rã
Tàn tạ bờ mây
Rơi mưa tầm tã
Cánh diều đứt dây
Ôm diều khóc hận
Hận cách ngăn sông
Bên kia tả ngạn
Hữu ngạn chung dòng
Có người khách lạ
Nối nhịp cầu xưa
Nhịp cầu nghiệt ngã
Phơi xác nắng mưa
Tả ngạn đổi mùa,
Máu xương mục rã
Nối sợi dây diều
Nối niềm hy vọng
Em thả cánh yêu
Bướm hoa rung động
Bay bay xuân vọng
Bay bay xuân đời
Cuối Năm
Cho anh quá giang chuyến tàu cuối năm
Tàu rời sân ga sớm hơn mọi lần
Em chưa kịp mời anh ly trà ấm
Chỉ kịp nhìn nhau ánh mắt lạc thần
Tàu rời sân ga bỏ em một mình
Phố vắng quạnh hiu con phố lặng thinh
Em đếm bước đếm từng cây cột điện
Đường về nhà em con đường gập ghềnh
Anh còn gì đâu ngoài tấm thẻ bài
Tặng em dư âm một thời khổ nạn
Chuyến tàu năm xưa vào vùng lửa đạn
Chuyến tàu năm nay không hẹn ngày về
Tàu rời sân ga anh xuống trạm gần
Nếu em thật lòng nghẹn ngào tiễn biệt
Mỗi lần ra đi chập chùng oan nghiệt
Di sản điêu tàn thân phận tả tơi
Đường về nhà em con đường xa xôi
Con tàu về đâu nhân gian nổi trôi
Một chỗ tịnh yên cho người khuất mặt
Điểm hẹn riêng ta góc bể chân trời
Cho anh quá giang chuyến tàu trăm năm
Đi về thong dong giữa ngàn tinh tú
Để anh cùng em đất trời vũ trụ
Gom cả mênh mông hơi thở chung đời
Lá Kinh
Loay hoay góc nhà nghỉ mệt
Vườn sương lũ bướm chập chờn
Ngân nga hồi chuông vĩnh biệt
Chuông chùa cố xứ Thiên Sơn
Chờ xe bên đường niệm Phật
Lao xao phố khói bụi mờ
Gương kinh soi ngang tầm mắt
Soi xa tận cõi nguyên sơ
Thăm rừng nghe chim nói Pháp
Ngẩn ngơ gió núi mây ngàn
Tờ kinh che vòm lá thấp
Nhẩn nha bầy sóc họp đàn
Tỉa cây nghe hoa đọc kệ
Trầm tư hương chữ ngọc trầm
Lá kinh mở trang nhất thể
Hạt gieo đất mới nẩy mầm
Mưa Xuân
Này em yêu anh chỉ chừng ấy tuổi
Chừng ấy năm chưa vội phải xa đời
Thêm tí nữa chờ xem cơn gió thổi
Gió xoay chiều xô dạt đám mây trôi
Này em yêu gió nói lời thú tội
Mây của trời và mưa của biển khơi
Anh đã nói trăm ngàn lời thú tội
Rất dịu dàng như thuở mới yêu nhau
Tuổi chúng ta cận kề bờ sinh tử
Thêm một ngày thêm chút bụi trần gian
Hoa nở muộn hắt hiu miền đất cũ
Bên hiên đời còn đọng giọt mưa xuân
Này em yêu gió bảo ta đừng vội
Biết bao giờ, chờ mãi, ngọn Đông phong
Mây che kín khung trời xưa mòn mỏi
Phút cuối đời thèm một miếng quê hương
Tiễn Bạn
* Tặng Vũ Uyên Giang
Đập vỡ ly tiễn bạn đêm nay
Rượu hòa máu hận thấm khăn tay
Bạn lên miền ngược nuôi mộng lớn
Ta cất lều tranh dưới tán cây
Bạn cười gằn thế sự đảo điên
Anh hùng mạt vận cố ngoi lên
Đập ly – ly vỡ đau lòng nước
Bỏ mặc trần gian một chiếc bàn
Bạn gửi ta bao cát biệt giam
Áo tù may ấm lạnh mười năm
Vợ con biết có còn lưu lạc
Cát bụi chung thân chọn chỗ nằm
Tặng bạn ba lô thời tử thủ
Băng rừng lội suối vượt trường sơn
Dường về ngắn nhất con đường cũ
Sông núi vùng lên lẽ sống còn
Ta bạn lính – tù chung số phận
Thịnh suy thành bại vẫn còn nhau
Nay xa mai gặp đâu là bến
Buồn nhớ sân ga trễ chuyến tàu
Mình ta ôm góc núi bơ vơ
Loay hoay vạch lá lối sương mờ
Đường về trăm nẻo mà ngăn cách
Có cách ngăn nào không ngẩn ngơ
Phát rẫy trồng rau nhổ sạch cỏ
Tóc râu tua tủa tựa người rừng
Chân tay mọc rễ vùng đất khổ
Khỉ vượn ôm con hú gọi đàn
Ta khắc lời thề trên thớ gỗ
Tháng tư ngày ấy bảy mươi lăm
Tháng tư hủy diệt đời trai trẻ
Huyệt mộ phơi sương trắng lăn trầm
Ngồi soi bóng suối đợi trăng lên
Sợ lâu ngày quên mất họ tên
Vọc nước mơ Vũ Môn cá vượt
Lều tranh đom đóm kết hoa đèn
Ta đốn rừng cây xây thành lũy
Dựng biên cương núi thẳm vực sâu
Mai kia thiên – địa – nhân tri kỷ
Ta bạn về đây ở tuyến đầu
Phương Sen
(Tặng Phan Bá Thụy Dương)
Góc núi thiền sư thơ thẩn
Lang thang tìm cội mai già
Bàn đá cờ bày một ván
Chờ người xa tít cõi xa
Vớt rêu phơi trên đầu gậy
Khều mây kiếm chút nắng vàng
Vách đá trơ vơ cành gẫy
Với tay hứng giọt sương tan
Rong chơi cuối đời chưa hết
Hỏi trăng mượn gốc đa già
Dựa lưng ven rừng nghỉ mệt
Suối còn xa tít cõi xa
Vọc nước soi gương rõ mặt
Phương sen khói sóng mịt mù
Ngó tới , nồng nàn hương đất
Qua sông bỏ lại con đò
Lửng thửng tìm về đáy vực
Ghé thăm cỏ nội mây ngàn
Biết đây bên bờ địa ngục
Ru hời khúc hát nhân gian.
Đêm Nằm
Phòng Cấp Cứu
Bệnh viện Garden Grove
Tôi bay trên tôi nhìn tôi nằm
Nhìn tôi tôi gọi tôi lặng câm
Tay chân mắt mũi dây chằng chịt
Còn mỗi vành tai mắt nhắm nghiền
Vợ con bè bạn khóc quanh tôi
Tôi hỏi tại sao không trả lời
Mất nước không lo lo khóc lóc
Sá gì chiếc lá cuối mùa rơi
Tôi bảo nhà thương trả tôi về
Nước non ngàn dặm bước chân quê
Mấy ông bác sĩ bày trò khỉ
Soi-Rọi đau lòng cái tử thi
Hãy trả tôi về với cái tôi
Xác kia mượn tạm sống qua đời
Dại khôn nhắm mắt là ra lẽ
Sao trói thân tôi một chỗ ngồi
Kẻ sĩ chở đời trong sách vở
Tôi nhập đời trong cái tỉnh điên
Bùi Giáng thả thơ ra giữa chợ
Vểnh râu khều nhẹ lão tặc thiên
Quanh quẩn bên tôi hồn uổng tử
Mộ bia hiu hắt thế nhân sầu
Nghĩa trang vắng bóng người sương phụ
Hương khói thôi đành lỡ vó câu
Tôi bay vượt khỏi xác thân tôi
Thanh khí siêu nhiên mất dấu người
Lý Bạch say thơ trêu chọc nguyệt
Rong thuyền uống cạn chén trăng chơi
Tỉnh dậy ngẩn ngơ hình bóng cũ
Tôi đây-Lạ hoắc tiếng kinh cầu
Hôm qua Bến Hải mưa vần vũ
Hôm nay nằm bệnh quê nhà đâu
Bè bạn thở phào tôi còn sống
Sống thêm một tuổi càng thêm buồn
Lời thề sông Dịch không tròn mộng
Nát óc tìm về cõi Xả-Buông
Vợ con mừng khóc tôi còn sống
Sống thêm một tuổi khổ đời nhau
Thà làm bọt nước tan trong sóng
Giỡn với trùng dương vạn kiếp sau
Uống Rượu Tại Nhà Lê Hùng
Với Trạch Gầm , Thiết Trượng, Lê Phi Ô,
Phan Bá Thụy Dương, Vương Trùng Dương…
Rượu rót tràn ly nâng ly cạn
Lực kiệt thân tàn vạn nỗi đau
Càng uống nhìn nhau càng khóc hận
Giày Saut chưa dẫm nát rừng sâu
Rót thêm ly nữa mời bạn hiền
Chưa say sao mắt bạn rưng rưng
Thám sát tử sinh trong lòng địch
Sá gì ly rượu buổi tàn đông
Chiến trận bày ra trên bàn rượu
Bình Long- Quãng trị- Chiến khu Đ
Pleiku- Bình giã- Đồi Bão Đại
Tráng sĩ đi không hẹn ngày về
Quanh quẩn bên ta hồn chiến hữu
Về đây gặp bạn chiến trường xưa
Sống gửi thác về , nâng ly rượu
Ta bạn chung lưng gió chuyễn mùa
Sĩ khí có ai hơn Khương Thượng
Đành buông câu sông vị chờ thời
Đồng đội đứa còn thằng mất tích
Hài cốt phơi xương trắng núi đồi
Về đây mờ mịt khói sương vây
Quỉ ám đường quê mắt lệ đầy
Sông núi hỗn mang người và thú
Đất xông âm khí dậy trời mây
Tàn tiệc chỏng chơ bàn ghế lạnh
Găp nhau thoáng chốc vội chia tay
Bạn về ta ở đời hiu quạnh
Râu tóc bạc phơ tiếp nối ngày
Tiệc tàn chẳng lẽ tàn theo tiệc
Còn triệu con tim vạn tấm lòng
Còn triệu con tim chung nhịp đập
Vùng lên đồng lực dựng non sông
Trần Văn Sơn