Trạch Gầm

Trach Gam

Nốc Cạn Gió Sương
* Tặng Lê Phi Ô, Út Khiết.

Đâu phải có mình mầy đâu hả Út
Gánh tháng Tư chạy xuống biển lên rừng
Xương trắng đồi hoang, sóng gào ôm xác
Nát bét hồn cùng quá khứ rưng rưng.

Nhắc chút xíu… cho lòng thêm hoang lạnh
Đoạn đường nào chẳng nốc cạn gió sương
Đã là lính mà không quen ly biệt
Thân làm sao đứng nỗi giữa chiến trường

Từ tháng Tư… tao gánh còng tủi nhục
Về phố xưa, phố bày đặt hững hờ
Khung cửa sổ khép đôi dòng nước mắt
Xé người tình thành trăm mảnh bơ vơ

Ngày cầm súng mình sống bằng hơi thở
Thằng chết cho thằng còn sức mà đi
Cát bụi thức… ôm tháng ngày thao thức
Đâu đợi có ngày rách nát phân ly

Mầy dấu tháng tư, dấu đâu hả Út
Khi Anh Em còn bao đứa sửng sờ
Đời lưu vong có nơi nào để dấu
Có đành không… dấu tận đáy bơ vơ

Theo Mưa
Đến Thăm Cà Phê Lính

Giọt mưa Cali rớt vào ký ức
Lăn hồn ta về với núi với rừng
Gặp lại anh em tháng ngày thao thức
Hể hả cười… cùng khói lửa rưng rưng

Một ngày Phước Long có thằng gào thét
Đánh đấm cả đời mất mẹ Quê Hương
Một ngày Dakto có thằng bật khóc
Thương đám bạn bè trắng núi phơi xương

Lịch sử sang trang lật bằng nước mắt
Thương giọt mồ hôi nhỏ xuống quân trường
Nơi đã bàn giao tám tuần huấn nhục
Đâu có giao ngày mất nước tan thương

Giọt mưa Cali rơi vào quán lính
Vẹt gót tha phương hôn gót phong trần
Thằng Anh thằng Em một trời lận đận
Khẩu lệnh Tan Hàng Cố Gắng… Nhớ không ?

Làm lính một ngày thằng nào cũng nhớ
Có đứa cả đời giờ lại muốn quên
Xoay giọt Cà Phê vòng Tăng Nhơn Phú
Có bài học nào… lủi trốn Anh Em.

Nhật Ký Tháng Tư

Hai mươi tháng Tư tiễn em đi Mỹ
Ta biết dễ dàng mất bé từ đây
Em lên máy bay, ta về đơn vị
Đất Biên Hòa buồn… chết điếng cỏ cây
Hai mốt tháng Tư ta vào Quân Đoàn
Ngồi nghe thuyết trình, nhận lệnh hành quân
Tay áo xăn cao một đời thám kích
“Kiến lửa bu đầy” nhột cả đôi chân
Hai hai tháng Tư… ta vào Đại An
Chứng kiến cảnh dân bỏ xóm bỏ làng
Dân chạy đến đâu… địch bò đến đó
… Đâu được như em chừ đã thênh thang
Hai ba tháng Tư… ta ngược Đồng Nai
Sương ôm mặt sông lau sậy thở dài
Địch xua quân tràn giữa đêm vắng lặng
Ta chỉnh pháo… và thây giặc chồng thây
Ta lạc mấy ngày trong lòng đất địch
Gọi đã khàn hơi chẳng thấy bạn bè
Thằng nào cũng đang giữ từng tấc đất
Đâu có thì giờ để cứu ta ra
Hai tám tháng Tư… ta ra lộ Một
Gặp ông tướng vùng thị sát thăm dân
Ông nói lung tung, ông thề sống chết
Ông nói xong rồi, ông bay biệt tăm
Hai chín tháng Tư… Biên Hòa xơ xác
Ta về Sài Gòn ngang qua nghĩa trang
Ta đứng nghiêm chào bạn ta đã chết
Như tự chào mình – nát cả tim gan.
Ba mươi tháng Tư… ta ôm mặt khóc
Trên cầu Sài Gòn – cạnh phố Hùng Vương
Mười năm binh đao… mười ngày kết thúc
Ta, còn nguyên, mà… mất cả Quê Hương !!!

Rong Rủi Nhân Gian

Ta đã yêu thì có gì phải nói
Đâu cần lời thỏ thẻ tự vành môi
Khi sông cạn, khi núi mòn gian dối
Trăm năm chờ cũng lạnh ngắt mà thôi

Ta đã hốt cả địa cầu nhung nhớ
Nhốt vào tim em, nhốt dại nhốt khờ
Em đâu có còn ngăn nào để chứa
Hình bóng ai… dù chứa giữa đêm mơ

Em thử mở tim mình ra chút xíu
Sẽ gặp ta đứng giữa vườn Địa Đàng
Ta đã ăn không còn một trái cấm
Để cùng em rong ruổi khắp nhân gian

Ta không dại theo lối mòn xưa cũ
Nằm trùm chăn cho bớt lạnh tương tư
Ta thà làm một người tù cấm cố
Trong lòng em… trong nỗi nhớ thiên thu…

Lang thang cả đời chi cho mỏi mệt
Ta cùng em đủ mở cửa Thiên Đàng

Vụn Vặt

Một thoáng theo mây ta về ký ức
Gỏ cửa Trường Sơn ta hát giữa rừng
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưng

Một thoáng theo mây ta về sông cũ
Qua nhịp cầu Ghềnh …nao nức gót chân
Hơi thở Đồng Nai mặn mà quyến rủ
Xin trả lại Người món nợ trầm luân

Một thoáng theo mây rơi dài nước mắt
Khóc nỗi bạn bè… lưu lạc bốn phương
Thằng mất thằng còn – Nổi trôi vận nước
Giọt ngắn giọt dài ướt đẩm quê hương

Một thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Xin học lại bài… Tám tuần huấn nhục
Để trả cho đời những phút bình yên

Một thoáng theo mây ngủ trên thành phố
Thành phố Saigòn của tuổi thơ ta
Nơi ta đã quen… quen từng viên đá
Mòn cả sân trường… mòn cả lời ca

Một thoáng theo mây ta về cội nguồn
Quì gối cúi đầu trước mặt Hùng Vương
Một lũ con cha mang dòng Bách Việt
Hoài bão lưng chừng đánh mất quê hương

Lời Cho Anh Hà Ly Mạc

Anh gặp em … Anh lại cười ha hả
Như thuở chung màn trời đất điêu linh
Như thuở chia tay tháng ngày nghiệt ngã
Đạp đau thương cùng san sẻ ân tình

Ngồi bên Anh là ngồi bên nỗi nhớ
Địa danh nào gởi lại ít máu xương
Trận địa nào còn lưu từng hơi thở
Hơi thở bạn bè phủ kín gió sương

Ôn chuyện cũ, chuyện rày đây mai đó
Đời lính bọn mình quá đã thì thôi
Cuốn bụi hồng, khều hỏa châu sáng tỏ
Giữa gian nguy vẫn sừng sững đất trời

Thế mà lại, lại có ngày mất nước
Đau không anh, bao ngày tháng đợi chờ
Với Quê Hương chưa một lần từ khước
Thà chết rồi… để quên cả ước mơ

Anh gặp em… Anh lại cười ha hả
Vẫn như xưa vẫn ngạo nghễ nhìn đời
Mình thua cuộc – có trăm ngàn lý lẽ
Nhưng Anh em mình – Tệ quá đi thôi !

Trạch Gầm