Phạm Ngọc

Pham Ngoc

Bài Tình Ca Của Nắng

Không còn trong tôi những khát khao chờ đợi
em im lặng như buổi chiều
đêm giã từ mộng mị
trăng nghiêng xuống giữa đời
tìm kiếm mãi một vì sao
đã lạc mất nơi đâu
thời yêu dấu cũ
ngày em cầm trên tay đóa hướng dương
hát bài tình ca của nắng
ngày em cầm trái tim tôi
ru từng lời lãng mạn

Không còn trong tôi tình yêu của em
đứng giữa đại ngàn
tôi nói gì với gió
những chiếc lá xanh
những hàng cây ngơ ngẩn
nhìn tôi như khóc, như cười
ước mơ một lần đãng trí
để quên một điều không thể
em – vẫn buồn như mưa
tôi – cũng chẳng còn như ngày xưa nữa
đã một lần yêu em
để trái tim bất thường nhịp đập
đã một lần xa em
để thấy được vô chừng khoảng cách
em như biển lặng thầm
cứ xô mãi vào tôi muôn ngàn ngọn sóng
dẫu lặng thầm cũng đủ bạc đời nhau

Không còn trong tôi những nỗi đau
chỉ còn lại nỗi buồn tiền kiếp
chỉ còn lại niềm tin mỏi mệt
và cơn mưa rũ lá ngậm ngùi
dẫu em chẳng còn yêu tôi
vẫn đi qua những mùa hoa tím
vẫn nâng niu một trời kỷ niệm
tất cả sẽ bình yên
dù chẳng biết có còn em không nữa
bình yên cùng nỗi nhớ
bình yên cùng năm tháng yêu em

Bài Tháng Chín

Mùa Hạ đã đưa em về đâu?
còn lại tôi giữa buổi chiều tháng Chín
còn lại tôi ngủ vùi trong kỷ niệm
mùa thay mùa, tan vỡ những giấc mơ
em ra đi không biết tự bao giờ
tôi bước qua một nỗi buồn rất cũ
nắng cũng tan rồi, lá chẳng còn xanh nữa
rơi cuối ngày rả rích một cơn mưa
em đi rồi tất cả hóa xa xưa
chạm vào đâu cũng đau miền ký ức
(dẫu ký ức mong manh những điều không có thật)
vẫn ngậm ngùi trong giây phút chia xa
mất nhau rồi mà sao vẫn thiết tha
ai tìm nhau trong những ngày sắp tới
em về đâu tôi buốt lòng chờ đợi
với nỗi buồn năm tháng chẳng bình yên
mưa rơi đều, những hạt mưa nghiêng
tôi trượt ngã trên muôn vàn nhung nhớ
Thu sang rồi Hạ không còn đây nữa
tháng Chín dài thành phố mịt mù xa
con đường nào em đã đi qua
tôi về giữa những mù sương hò hẹn
không còn ai ngồi cùng chia kỷ niệm
chỉ cơn mưa dài ngọn cỏ ngậm ngùi đau
đã qua rồi một thuở kiếm tìm nhau
khi lối cũ đã chia thành hai ngả
khi số phận đã dìm sâu tất cả
mà khát khao như ngọn sóng dâng đầy
biết nói gì cùng những hạt mưa bay
tình yêu đó trăm ngàn lần cũng vậy
vẫn quay cuồng một khúc hát chia xa…

Vết Tích

Paul Klee chia tay người tôi sẽ về đâu
không còn nhau con phố dài đến thế
phố vẫn đông bỗng thấy mình đơn lẻ
đầy những nụ cười mà ray rứt cơn đau

Chia tay người tôi biết sẽ mưa mau
mưa che khuất những ngày xưa đầy nắng
khi tất cả đắm chìm trong im lặng
quanh quẩn một mình cùng nỗi nhớ khôn nguôi

Chia tay người tôi đứng gọi tên tôi
giữa khoảng trống có tiếng buồn vọng lại
giữa đất trời bỗng thấy mình thừa thải
một nửa đời còn mắc nợ với cô đơn

Chia tay người tất cả sẽ khói sương
sẽ tan biến trên giòng sông kỷ niệm
dấu vào đâu những yêu thương thề hẹn
khi nỗi buồn là vết tích buổi chia tay…

Sao Cứ Vọng Vào Nhau

khi còn sót lại chỉ một lời tạ lỗi
tạ lỗi với con đường
tạ lỗi với dòng sông
ở nơi này chỉ còn lại những mênh mông
những nhớ quên rủ nhau về lũ lượt
kỷ niệm hôm qua biết làm sao giữ được
khi cơn mưa không bắc nổi nhịp cầu
tôi bây giờ chẳng biết sẽ về đâu
nơi tôi đến mùa thu vàng trong mắt
em muôn đời vẫn thuộc về người khác
tôi muôn đời vẫn xưng tụng tình yêu
như hàng cây cứ đợi mãi buổi chiều
nghiêng nắng xuống cho xanh mùa hạ cũ
cho đêm nghe rất gần từng hơi thở
trên môi người còn vướng lại trong tôi
và nỗi buồn thì còn mãi chưa vơi
trái tim đau chưa qua ngày bão tố
chân bước đi cứ quay về quá khứ
ngoảnh lại nhìn chỉ thấy những hư không
lời yêu thương xa cách đã muôn trùng
chưa quên được bóng người trong ký ức
còn trong tôi một mùa thơ thao thức
tan vỡ rồi sao cứ vọng vào nhau
những con đường hoang vắng phía sau
những dòng sông lặng thầm phía trước
cuộc tình buồn trôi theo con nước
bến bờ xa thương nhớ ngậm ngùi
hạnh phúc nào từ mảnh trăng rơi
đêm tha thiết vang lên lời tiễn biệt
ôi giấc mơ cuối ngày đã khép
tan vỡ rồi sao cứ vọng vào nhau. ..

Khúc Hát Trăm Năm

“chia cho em một đời thơ
một đam mê, một dại khờ, một tôi…” (PQ)

Hun hút gió mùa thu và nỗi nhớ
con đường xưa hoang vắng bước chân người
ngày đã vỡ heo may tràn qua phố
chiều thì thầm giọt nắng cuối mong manh

Đêm sẽ xuống phủ tình tôi ngây dại
trăng đổ dài lối cũ bóng cô đơn
có nỗi buồn trở mình như khắc khoải
thu ngân vang âm điệu cũng dỗi hờn

Em ở đâu cơn mộng vẫn chập chờn
bài thơ viết không làm sao gửi đuợc
để trong tôi hoài nghi lời từ khước
trách làm gì chữ nghĩa đã vô tâm

Hát một mình khúc hát trăm năm
bài tình ca bây giờ nghe lạc giọng
còn tôi giữa đất trời lồng lộng
rơi vô tình chiếc lá mùa thu….

Khúc Tháng Mười

Tháng mười em có gọi tên tôi?
để biết mình vẫn còn hiện diện
hoa cúc nở vàng nơi tôi đến
mà heo may ướt sủng cả chiều

Cây thở dài đổ xuống quạnh hiu
im lặng quá nỗi niềm chưa cạn
cứ nương theo lối về không nắng
đi tìm hoài một chút bâng khuâng

Tháng mười rồi em có còn không
những chiếc lá bay tràn qua phố
những nỗi buồn xoay cùng ngọn gió
mùa thu và ký ức xa xôi

Em đành lòng lỗi hẹn cùng tôi
để vầng trăng giữa trời bỗng khuyết
ngọn đèn khuya mãi còn thao thức
đón tôi về một phiá không em…

Phạm Ngọc