Nguyễn Xuân Thiệp

Nguyn_Xun_Thip

Về nhà, về nhà…

Nhà đâu, chỉ thấy đường xa mịt mùng

Hai câu thơ trên là đề từ của một truyện ngắn trong tập Lênh Đênh Qua Cửa Thần Phù của Dương Nghiễm Mậu. Hai câu thơ nghe thật buồn, diễn tả tâm trạng của một con người tuyệt vọng trên đường dài, giữa cõi đời từ nay không còn nơi chốn để đôi chân hướng về.

Với Nguyễn, hoàn cảnh hình như có chỗ tương tự với nhân vật trong truyện. Về nhà, đó là mong ước lớn nhất, thiết tha nhất của một con người. Về nhà, vâng. Nhưng còn nhà đâu nữa mà về. Ở bên kia một con sông, ở bên kia một cánh đồng hay biển rộng, chỗ đó là nhà của ta thuở xưa phải không. Hình như là vậy.

Vâng, thuở xưa Nguyễn cũng như mọi người, từng có một mái nhà thân ái, che mưa che nắng suốt bốn mùa.

xin cho tôi được một lần
trở về trong căn nhà tuổi nhỏ

Nhớ đã có lần mình viết lên như thế. Nó là một ước nguyện. Ngôi nhà đó ở Vương Phủ. À, mới sáng nay thôi, qua không gian ảo, có người nhắc lại: những cây bàng, mái ngói, hàng tre, hàng dừa, cây bưởi bên cửa sổ. Và bờ ao xanh… Có phải rứa không?…Sở dĩ người bạn văn nhớ kỹ như thế vì đã nhiều lần, rất nhiều lần mình tả ngôi nhà ở Vương Phủ trong những bài tản mạn. Đó là căn nhà thời thơ ấu, cạnh nhà của Võ Ngọc Trác, nhà thơ siêu thực. Vừa rồi, Đinh Cường về Huế, Nguyễn có nhờ chụp những cây bàng ở Vương Phủ và ngôi nhà thuở ấy. Nhưng trong những tấm hình Cường gởi, không còn thấy đâu bóng dáng ngôi nhà xưa, chỉ có nhà Võ Ngọc Trác (nay cũng hoàn toàn đổi khác) với bàn thờ nhà thơ. Nguyễn cũng có gọi điện cho Trần Vàng Sao ở Vỹ Dạ, hỏi về xóm Vương Phủ, nơi có ngôi nhà thơ ấu, ngày xưa.… Trần Vàng Sao trả lời: Anh ơi, đã đổi thay hết cả rồi. Vậy đó, làm sao Nguyễn về tắm lại bến sông sau nhà cô Dạ Khê?

Về nhà, về nhà… Đó có thể nào là ngôi nhà ở số 3 Nguyễn Trường Tộ, Đà Lạt. Ngôi nhà nhìn qua hàng thông xuống tận Hồ Xuân Hương. Những bậc thềm đá xưa có bông hoa quỳ nở, cạnh khóm lau gầy. Và trên mái ngói còn mảnh trăng đong đưa? Nguyễn cũng đã hơn một lần nói về ngôi nhà này.

đi qua
đi qua
chiều
trước thềm ngôi nhà ấy
những cánh hồng. khô
của tháng tư. ai vừa đốt
cháy lên
màu nắng. còn đau. ký ức tôi
hay đi qua
khu chung cư trên đồi thông. những bậc đá. và cỏ lau
số 3. nguyễn trường tộ
thấy gì trên con dốc
ngọn đèn. ai thắp lên trong chiều
bông dã quỳ. ôi
đã chết

Ngôi nhà số 3 Nguyễn Trường Tộ. Trịnh Công Sơn và Khánh Ly đã hát ở đây. Lê Uyên Phương đã cho Nguyễn nghe Sử Ca ở đây. Nhà văn Võ Hồng và bạn Duy Năng tới thăm Nguyễn ở đây. Và Thanh Sâm, và Đinh Cường, Lê Văn Ngăn cùng nhiều bạn bè nữa từng lui tới, có người ở lại một đêm hay đôi ngày. Căn nhà, chắc vẫn còn đó, với cây thông già, những bậc thềm đá, và khóm lau… Còn đóa quỳ vàng, e đã chết cùng mặt trời thuở ấy.…

Về nhà… về nhà… Nhà đâu? Căn nhà ở tầng 3 Lô J Cư Xá Thanh Đa nhìn ra mặt sông chăng? Đúng là thế. Ôi con sông, không phải sông Hương mà sáng chiều lúc nào cũng đẹp. Nguyễn và các bạn thường ngồi ở sát balcon, nhìn ra sông uống rượu vào những ngày đầu xuân. Tháng 5 năm 1995, Nguyễn gặp bạn bè ở đây lần cuối rồi ra đi không nghĩ tới ngày trở lại. Từ đó tới nay, tất nhiên bản thân mình và gia đình cũng sống dưới những mái nhà nhưng đó không phải là nhà mình. Với Nguyễn, nhà cha mẹ mình là nhà mình, còn nhà của con cái thì không phải thế huống chi là nhà thuê.

Vậy, xin nhắc lại: về nhà, đó là mong ước lớn nhất, thiết tha nhất của một con người. Về nhà, vâng. Nhưng còn nhà đâu nữa mà về. Ở bên kia một con sông, ở bên kia một cánh đồng hay biển rộng, chỗ đó là mái nhà của ta thở xưa phải không? Hình như là vậy. Nhưng đường về nay đã quá xa.

Vệt Nắng Chiều Nay

chiều
một mảng nắng
bay lạc vào sân
khiến lòng chợt vui
như khi nghe tiếng cười của trẻ
biết mùa xuân đang trở về
bầy chim trốn rét cũng đã trở về
người thi sĩ
với túi bản thảo
và cây đàn gỗ. xưa
cũng đã trở về
dưới mái nhà
nghe bếp lửa reo
nụ cười của mẹ
ôi vệt nắng chiều nay
sao thân yêu thế

Mùa Đông Của Tôi

đêm mùa đông
ngồi đốt một ngón nến
nhớ
bình trà. mùi hương hoa hồng
và những chiếc lá. trên bàn

giấc mơ
của tranh tĩnh vật
ngoài trời
tuyết chưa tan. những mái nhà. im lặng
con chim. đậu trên cây. sáng nay
đã bay chưa
dường như
không còn ai
không còn ai
về lại
con đường của mùa thu trước. dưới lá khô

Những Con Chim Hải Âu

những con hải âu
chiều nay
bay quanh hồ nước. từng đàn. từng đàn
chúng đùa vui. kêu rân. trong nắng
a. có phải đây là những con hải âu mùa nào
lại trở về
mang trên đôi cánh
những ảnh hình
nay chỉ còn là cái bóng của hàng cây
anh chợt nghĩ tới em
giờ này cũng ngồi bên hồ nước. ở chinohill. bên những gốc thông. thơm mùi nhựa mới. trong nắng chiều nhẹ rơi. nắng chiều và chiếc khăn lụa với những bông magnolia màu tím
nghĩ đến một câu thơ đã viết
về một bức tranh
với người chơi vĩ cầm trên những mái nhà
hải âu ơi
hãy bay về phía đó
mang cho người tiếng nói của tôi
và chút hương. của ly rượu. chều nay
chim nhé

Cậu Bé Đi Tìm
Mặt Trời Trong Đám Lá Khô

đôi khi
thấy buồn
anh muốn làm cậu bé
đi tìm mặt trời trong đám lá khô
cậu sẽ gặp
con ong của emily dickinson
kể chuyện mùa hoa loa kèn sắp nở
và cậu cũng gặp
con dế. gáy. dưới bụi cỏ
kể chuyện vầng trăng lãng du
cậu đi lang thang
qua xứ của hoa fuki
tuyết vừa tan
nắng lên rực rỡ
cậu gặp những vị bụt tí hon
cùng nhau múa hát
quên đường về

chỉ là chuyện xưa. cổ tích. thôi
cũng xin gởi tới người

Khúc Thơ
Sáng Mùa Đông
Trời Không Có Nắng

buổi sáng trời không có nắng
ngồi một mình. với tách trà. và nhớ
như sông
collage từ những mảnh vụn. thời gian

chợt thấy lại
con bướm vàng. trên hàng dậu. thuở ấu thơ
tiếng còi tàu
sân ga. không đốm lửa
cây cầu. như cánh con albatross sa trên dòng nước
tôi không về nữa
chỉ có mái ngói màu nâu. vương phủ. và cây bàng thức đợi
chim én ơi
còn bay lượn trên những cột buồm. bến bạch đằng
và mái lầu hotel du parc
tôi đi
mang trong hồn. gầy. những cánh bay. chớp xé
đường chiều
vỉa hè gạch xám. người đứng đợi người. bao năm
tiếng kèn thê thiết
biệt ly. ngàn dặm. nghiêng nghiêng qua trời. sóng chao
những chiếc lá thông khô. dưới chân. mùa thơm cổ tích
th ơi. th ơi
mặt trời treo cổ. trên nóc nhà thờ con gà
ngước nhìn. thời gian. collage hồn. lưu xứ
bay. bay
những cụm tuyết. trưa qua. còn đọng trong hồn
trên khung cửa sổ
chợt thấy
cây sồi
bóng quạ
tôi đi. qua lưu đày. với áo rách vai
hồn du thủ
nửa đêm. tìm bóng. dưới mái gồi
khóc nghẹn. bát cơm chiều. trộn sắn. và muối hột
tôi về
sài gòn chết
vầng trăng. rũ tóc. trên con sông. cầu kinh
mùa hạ
tiếng ve kêu. ôi tuổi nhỏ của tôi
hát lên đi ve
dù bụng đói
như tôi vẫn hát. lời vô ngôn
với cuộc đời. với người. hư ảo ngày trôi qua trong ngôi nhà gỗ rừng hoa fuki
hư ảo. như giấc mơ nơi thành phố biển. với hàng cọ. và căn phòng mặt trăng
và giấc mơ. về lại trên sân nhà
đốt lên đống lửa. lá bàng. sưởi ấm
tôi
hồn lãng du. collage thời gian. của gỗ. và đá

Xin Cứ Bình Yên,
Ngưòi Sẽ Về

mùa đông
còn lại bóng cây khô như trong thơ e. e. cummings
và những mái nhà
mặt trăng trên bức tường. run. trong những lời kinh của gió
nước mắt. những giọt tuyết rơi
đọng lại
cánh chim. bay ngang bầu trời
tơi tả
thôi
hãy bình yên
xin cứ bình yên
người sẽ về
mang theo nắng của mùa hè qua
sưởi ấm
bàn tay. mùi oải hương
những tiếng chuông. của chiếc đồng hồ nhà ga xưa. thầm gọi
đã nghe thấy. từ xa
cỗ xe. và hai con ngựa
chiếc lồng đèn. soi bóng
người về
người sẽ về
với màu đỏ của môi và rượu
trong quán chateau
cô hầu bàn đã bày ly tách
trên mặt bàn gỗ nâu
những bông loa kèn đang chờ đợi
người về
người sẽ về
trong hương nắng mới

Về Như Cây Đứng Khóc

dù ở một nơi xa. thật xa
vẫn nhìn thấy
căn phòng. và ngọn đèn. mắt ai
bên bông hồng đỏ
như lời gọi
của một người, gởi một người
về đi. về đi
kẻo mai
gió lạnh đầy
không còn ánh lửa

dù ở một nơi. xa thật xa. xứ của mặt trời mù. quạ. và cánh đồng
cũng tưởng như trước hiên nhà
nơi có khóm oải hương. và mùi cà phê. buổi sáng
một người ngồi đợi
đã bao năm
đợi ai. chờ ai
từ bức tranh siêu thực. bước xuống
hay từ bài serenade
bay lên
hay từ thơ e.e.cummings
về lại giữa đời này
như cây
đứng khóc

Đà Lạt Ở Một
Góc Khuất Của Virginia

em và bầy chim én
vẫn bay trên phố xưa
những mái nâu. cao. thấp
quán sách. hương cà phê
(NXT)

Người viết đã thật sự được sống cái không khí thoảng mùi nhựa thông của Đà Lạt khi ngồi với các bạn ở nhà Nguyễn Minh Diễm, thành phố Alexandria, Virginia, tối chủ nhật cách đây cũng đã dăm bảy năm. Buổi họp mặt gồm vợ chồng Diễm, vợ chồng Thanh Quang, anh Phúc và vợ là Thanh Trúc, Lê Khắc Huyền và kẻ này. Ngô Vương Toại nói sẽ cố gắng đến, cuối cùng đã không đến được. Tối hôm ấy, món giả cầy chị An Thục Đức vợ Diễm nấu thật tuyệt vời.
Ngồi ở một góc khuất của Virginia mà tưởng như đang ở Đà Lạt, trong ngôi nhà đường Nguyễn Trường Tộ hay Nguyễn Du nhà Diễm hay Calmette nhà Nguyễn Quang Tuyến. Ba mươi năm qua rồi mà như mới hôm qua. Như cùng có mặt Lê Văn Ngăn, Hoàng Khởi Phong, Thái Lãng và bạn Tuyến và bạn Nguyễn Thạc. Như chúng ta vẫn ngồi với nhau như thế này, rất nhiều lần, những năm tháng ấy. Không, không hề có biển dâu, xa cách…
Và Phùng Văn Hưởng vẫn đọc Hồ Trường, hát cho chúng ta nghe ThiênThai -Hưởng nay không còn nữa, than ôi. Bởi trong buổi họp mặt có hai người mà trí nhớ như một cuộn phim chiếu lại từng đoạn từng đoạn –đó là Nguyễn Minh Diễm và anh Phúc, chồng Thanh Trúc- tôi đã thấy lại, tôi đã thấy lại những cây cầu, những con đường, những dãy phố… Và hàng thông sau nhà ga Đà Lạt. Và Nhà Thờ Con Gà đứng trong sương. Những con chim én bay dưới mái Hotel du Parc nơi đặt Đài Phát Thanh. Và ai như tôi đứng trên góc lầu cao nhìn xuống con đường Nhà Chung, đường Tự Đức. Và ai mắt màu hoa pensée trong đêm màu hồng của Night Club. Cầu Bá Hội Chúc, cầu Ông Đạo rồi thì quán cà phê của Dì Ba, ôi cái kiosque thứ hai ấy trên lối đi vào hàng bán hoa dưới chợ Hòa Bình. Chính ở đây, trong cái kiosque đèn màu này, nhiều đêm Đinh Cường, Trịnh Công Sơn, Bửu Ý và kẻ này ngồi ngắm Dì Ba ngây ngất.
Chúng tôi nói với nhau mà không sợ mất lòng các giai nhân khác của thành phố: Dì Ba xứng đáng là trang quốc sắc, người đẹp nhất Đà Lạt ở những năm tháng ấy. Anh Phúc, vì có Thanh Trúc ngồi bên, không dám đồng ý, nhưng anh nói anh quen, rất quen với chồng Dì Ba lúc bấy giờ làm nghề bán bảo hiểm. Ôi, Dì Ba đâu rồi… Nhớ Đinh Cường có vẽ một portrait về Dì Ba rất đẹp trưng bày ở phòng triển lãm Alliance Francaise. Dì mặc áo nhung màu rượu chát, tóc dài, mắt xanh đen. Ôi. mắt em xanh như đêm dài / Để người quên kiếp mai… (Phạm Duy)
Và con đường Duy Tân, chỗ quán sách Nhân Văn nhìn lên là nhà của nhà khảo cổ Nguyễn Bạt Tụy. Không hiểu cái ngôi nhà kiến trúc rất lạ, như tổ chim, nằm trên đầu con dốc ấy, còn không? Và Huỳnh Chùm, người đánh xập xám chuyên binh lủng, và Trần Hoài họa sĩ… nay về đâu. Tôi nói với Nguyễn Minh Diễm: Tuyến vừa email cho biết Hạnh Chi đã sang Mỹ.
Năm 1979, Tuyến về lại Đà lạt, một buổi chiều đi bộ lên con đường dốc Nhà Thờ Con Gà, thấy Hạnh Chi ngồi ôm con trên bậc thềm, mắt nhìn ra phía hồ Xuân Hương. Ôi, Hạnh Chi cũng là một nhân vật đặc biệt tiêu biểu của Đà Lạt. Ngày ấy, nàng thường lững thững đi từ phố, qua cầu rồi lên dốc nhà thờ về ngôi nhà ven đồi dã quỳ trong đường Nhà Chung. Đi bộ, một mình, tóc dài bay theo gió, đôi khi cầm một đóa hoa hồng. Tôi tự hỏi, sau 1975, Chi có còn đi như thế không? Và tôi thấy tôi về lại, như hồn ma nhớ hơi lửa ấm:
đã về. dốc sương mù
đã về. cây hoàng hôn
tiếng gà trưa vẫn gáy
bông phù dung. trong vườn
em và bầy chim én
vẫn bay trên phố xưa
những mái nâu. cao. thấp
quán sách. hương cà phê
Ở đó, những dãy phố rợp bóng dù. Giờ đây trong căn nhà của Diễm, ở một góc khuất của Virginia, kẻ này được thấy lại hình bóng của tiện nội ngày xưa:
Tôi thấy em đi. giữa chiều áo lụa
Dãy phố dài. thấp thoáng. bóng dù xưa
Em. tay dắt con. mắt nhìn trời rộng mở
Khi nắng reo hanh vàng. mùa mới sang thu…
Các bạn ơi, chai rượu màu ráng trời hoàng hôn kẻ này mang tới dường như đã cạn, xin mở chai khác. Hình như lúc chiều trên đường tới đây, kẻ này có thấy xe chạy qua những hàng thông. Đẹp, đẹp lắm, nhưng làm sao đẹp bằng thông Đà Lạt, trên đường lên Dinh 2 tới nhà Hoàng Khởi Phong. Ở đó, trong nhà Hiển nhìn xuống thung lũng đầy thông, một đêm nào họp mặt trong ánh lửa củi ngo từ lò sưởi, có cả Thái Lãng và Trần Hữu Lục, Nguyễn đọc Trong Vườn Tôi Hoa Phù Dung Đã Nở. Diễm chắc chắn còn nhớ, còn Thanh Trúc thì ngoài cuộc, lúc ấy e còn nhỏ xíu?
Đà Lạt, ở một góc khuất của Virginia. Thật ra chỉ là những ảnh ảo, như trong một bức thư Trà viết từ Woodbridge: “Thành phố vẫn chìm trong sương mù. Từ cửa sổ tầng hai nơi làm việc, Trà đang ngắm một Đà Lạt yêu dấu của Th. Không có tháp chuông nhà thờ, không màu đỏ trường Yersin, không có con đường mang tên Nguyễn Trường Tộ, và cũng không có quán cà phê của Th. và bè bạn… “

Trà. Hoa Cúc

bình trà
những cành hoa cúc màu vàng
nỗi nhớ
trong căn phòng
của những chiếc lá và tranh
mù sương. mù sương. ngoài của sổ
k. ơi
anh gọi đó là thơ
là nghệ thuật
haiku

mai sau
sẽ có một lúc nào đó
thấy lại bình trà
và những nhành hoa cúc
trong bình
và trên mặt bàn
anh sẽ kêu lên
thơ ơi. trà ơi
dẫu nhiều ngăn cách
như giấc mơ vượt lên đời sống này
vượt lên nỗi đau. bệnh tật
dẫu chỉ một lần
như chiếc lá khô. bay

Chào Boston Chào Bạn Bè

từ giấc mơ của cơn giông
xứ sấm sét
tôi tới đây. chào boston
chào bạn bè anh em. thành phố cổ

và xin tặng nhau, thơ này
của xứ
hoa hải đào. nở đầy trong màu nắng
tháng mười
theo chim. tôi đến đây. gặp boston
gặp bến cảng mù sương. ánh đèn. soi góc hè gạch xám
ôi. lou giờ đã xa. trăng gầy đỉnh whispering pine. hồn thảo mộc
và ly cà phê. trong trí tưởng. uống ở harvard square. với cái bóng của mình.
và hoàng thị bích ti
không còn thấy. phố tàu. los angeles
mưa sương. mưa sương. cầu longfellow

này anh em. bạn bè
chúng ta đã đi hết biển
qua các đại dương. và châu lục
không về lại mái đình xưa
bá ngọ
thời của quỷ
ngói lở. cột xiêu. sen tàn. mùa hạ chết
để gặp nhau đây. điểm hẹn boston
con tàu may flower. bắc qua thế kỷ. ký ức của tiếng sóng bờ xa
về phố biển. trời.plymouth

vâng. tôi từ xứ bò. miền đồng cỏ
hái bông vô ưu. ngày nắng phai
chào boston. thế giới dường như rất nhỏ
xướng ca. ồn. quên lệ rơi

Đọc:
Mơ Cùng Tôi
Giấc Mơ Đà Lạt

đọc ‘mơ cùng tôi giấc mơ đà lạt”
của Phạm Cao Hoàng
tôi gặp. và yêu
những câu thơ lục bàt. anh viết cho cúc hoa
cả những trang văn
về những ngày cúc hoa bị nạn
ôi. một tình yêu thật đẹp. và sắt son
đọc phạm cao hoàng
tôi còn được về lại
đà lạt
với những bông dã quỳ
và những con đường thân quen
cà phê tùng
quán sách nhân văn. chỉ còn cái bóng. và bạn bè. và những con chim én
quán lục huyền cằm
của lê uyên & phương
nơi đây. noel 1973
cùng với thái tú hạp. hoàng khởi phong. lê văn ngăn
trong ‘đêm đọc thơ & hát thơ’
tôi được sống không khí của nghệ thuật. và thi ca
trong mùi của sương mù. của cà phê và trà tường vi
ôi. làm sao quên
cũng tại lục huyền cầm
trong thơ và nhạc. phạm cao hoàng đã gặp cúc hoa. lần đầu
từ đó đi bên nhau trọn kiếp
tôi còn thấy
gốc thông già
nơi hoàng và hoa chụp chung bức ảnh của thời mới yêu nhau
dung cũng đã chụp cho tôi
noel 1961
một bức ảnh đứng dựa gốc thông
thời mới cưới
bao nhiêu năm. như mây. trôi qua
phạm cao hoàng và cúc hoa. lại ngồi bên nhau. trong nhà thủy tạ
hoàng uống ly hennessy. còn hoa ly cà phê sữa
như thuở nào
ôi. tôi biết về đâu để gặp lại người của tôi
dắt tay nhau ra thủy tạ
ngồi chờ trăng lên
phạm cao hoàng và cúc hoa
có đi lên con đường nguyễn trường tộ
chỗ đối diện với khách sạn au sans souci
là nhà tôi thuở đó
nơi điểm hẹn của diễm. thái lãng. lê uyên phương. đinh cường. khánh ly. trịnh công sơn. thanh sâm…
ôi. làm sao nhớ hết
cảm ơn phạm cao hoàng đã cho tôi sống lại
một thời tuổi trẻ dấu yêu
xin cảm ơn

Nhịp Bước Mùa Thu

sáng nay. tôi lắng bước mùa xưa
chim nhỏ. năm nao. đậu khóm dừa
sông chớm đôi bờ thu quạnh quẽ
đường dài, son đỏ. quán lau thưa

nhà ai. phơi áo. ngoài hiên nắng
nắng tắt trưa qua. lạnh bến chờ
cây ố. sắc tường. vương phủ ấy
trẻ nghèo. nhặt lá. ngói rơi. hư

nghìn mùa. sương khói. dậy âm vang
lộp bộp. hiên sau. trái rụng vàng
bóng sậu. kêu qua bờ mía dại
xa nhau. mùa thu. mưa trong trăng

em đi. nhịp bước dạo đôi mùa
áo biếc. chìm trong dáng núi xa
trống lẻ. trường bên. hờ hững điểm
hoàng thành vừa chợp giấc mơ trưa

thời đại xây trên lòng quá khứ
tiếng mùa. hốt gió. rắc ly tan
này em. nhìn lại nương cày cũ
mặt đất. khô se. bặt tiếng đàn.

Đêm Mùa Đông
Thức Giấc
Nghe Tiếng Hót Chim Họa My

đêm mùa đông
một cơn ác mộng
đánh thức tôi
2 giờ 45 phút sáng
em. em có chờ tôi. trên ngọn đồi sương tím
sao mãi hoài tôi đợi
mong. gặp lại nhau một ngày nào

tôi nằm. nghiêng tai. lắng nghe
dường như. trong vòm lá tối. ngoài khung cửa
có mảnh trăng thượng huyền. và tiếng chim họa mi
hót
tiếng chim họa mi
như từ thơ. tomas transtromer
trong đêm khuya
cất lên. lảnh lót
như lời trẻ reo
ôi. tiếng chim họa mi. đến thăm tôi
ý chừng thấy tôi cô đơn. tuyệt vọng
bảo tôi
sẽ không có chia ly. và cái chết
không có. những cánh đồng của tóc. và môi khô
không có. ngọn gió của gai nhọn
người đi rồi sẽ quay về
em và tôi sẽ bay lên
như trong tranh chagall
lovers and half moon
bay lên trong tiếng hót họa mi
chúc phúc mọi người. và cuộc đời
mãi mãi bên nhau
như chưa bao giờ có chia tay. mùa đông. và những chuyến gió

Nguyễn Xuân Thiệp