Nguyễn Dương Quang

Đêm Cuối Năm
Viết Cho Má

Đêm nay con ngồi một nơi rất xa má
Đếm tuổi con bằng nước mắt má đong
Trong đêm thoảng giọng hiền má gọi
Con vừa nghe, muốn khóc, rất bâng khuâng

Ở làng này không ai đốt pháo
Đêm thật buồn như bước đông đi
Con còn có ít giờ hưu chiến
Biết đâu chừng, thôi, nghĩ làm chi

Mấy năm nay con không có Tết …
Hình như năm chỉ có ba mùa
Con không buồn xuân chê đời lính
Buồn xa má như trời mưa

Từ xa má con làm con nhiều mẹ
Lúc nào cũng vui lúc nào cũng buồn
Có kẻ vui luôn, người buồn mãi
Mình con của má cười rưng rưng

Con nghe những dòng sông kể chuyện
Biển xa năm họp mặt một lần
Chuyện những xác cầu xác người chìm nổi
Chuyện đồng loại như là phù vân

Hình như cây súng con lạ lắm
Sao nó run lên khi đạn lên nòng
Tâm hồn nó như tâm hồn con vậy
Một kẻ nằm, kẻ đứng , xót xa không?

Trước mặt con: những ngọn đồi cát máu
Đêm thì thầm cùng những nấm xương
Ôi, trái tim con mãi tôn thờ má
Đã dạy con hai tiếng yêu thương

Từ má lòng bàn tay dìu dắt
Con bơ vơ giữa cuộc phù sinh
Dòng nước nào xa nguồn mà không đục
Sợ một mai con lạc dấu chân mình

Thôi, má ngủ đêm nay ngon giấc
Con ngồi đưa chiếc võng rách quê nhà
Đạn vòng cầu đừng đi trong đêm tối
Lệ sẽ đầy giấc má nhớ con xa

Một Ngày Với Bạn Bè Xa
* Gửi các bạn
Phan Thiết, Phan Rí, Chợ Lầu

Vẫy tay Phan Rí, leo xe ngựa
lóc cóc đường trưa nẻo Chợ Lầu
này nhỏ, thôi đừng roi cương nữa
cho ngựa phiêu bồng với bọn tau

Mùa hạ cầu Nam hâm hấp nước
thương con cá nhỏ quẫy trời xa
ta cũng có nhiều khi tù túng
vắng bạn bè lạnh buốt xương da

Trưa nay hạ hay sáng mùa xuân?
ngả nghiêng mươi đứa loạn mươi vần
vần tục, vần thanh, vần xuôi, ngược
nhạc thơ cuồn cuộn gió thênh thang

Ngựa, tai bốc nhạc phi lớp lớp
ngựa, mắt say thơ kiệu dật dờ
trời trưa sướng khoái xanh biêng biếc
đất nắng phiêu diêu hồng lơ thơ

Có người vợ trẻ ngưng buôn bán
đếm bạn chồng đo mực nồi cơm
đất chưa kín chiếu đàn sôi tiếng,
thơ cũng bùng lên đợi đế Nùng

Thơ chảy trăm sông rừng ghé biển,
nhạc lồng mây nước đất bên trời
ta mải mê giữa vòng bè bạn
ôm đàn ràn rụa khúc đời trôi

Chiều chưa? giọt nắng vơi đầu núi
ngày vui trôi nước chảy qua cầu
bốn hướng đàn chim xa lác đác
bao giờ? đâu biết? mãi thương nhau.

Đêm Camly
Ôm Đàn Uống
Rượu Một Mình

Thế gian chết hết chỉ còn đêm
và một mình tôi với cây đàn
rượu lẫn sương trào lăn chiếu đá
trăng mờ nghiêng ngả phía đầu non

Rượu làng sàng chôn chửa ngàn năm
tình chửa thiên thu, mộng chửa vàng
đêm buông sâu tiếng đàn run rẩy
Độc hành! chếnh choa”ng giọng đâm ngang

Đêm xưa… đêm xưa… thương Đặng Dung
đêm xưa… đêm xưa… Đường Minh Hoàng
a ha! đời ta thanh gươm cùn
về đâu… về đâu… đâu hồng nhan?

Ai hát cùng ta? rừng chất ngất
những vọng âm từ cõi thiên thu
trời vơ”i đâ”t, ta và cây cỏ
còn hay tan bờ bãi sương mù ?

Rượu nhạt trăng tàn ta hoá đá
ngồi nghêu ngao vỗ miết cây đàn
đêm không no”i hình như đêm biết
cho người: giọt sương trắng chờ tan.

Nguyễn Dương Quang