Lê Văn Trung

Mộng Tàn

Nhớ mùa trăng cũ
Bên song
Em ngồi đan aó cho chồng phương xa-
Tôi về
Tạt ghé thăm nhà
Màu trăng vàng lạnh
Mắt nhòa hơi sương—-
Lênh đênh tôi
Cuộc tình buồn
Nửa đời lưu lạc
Tay không
Mông tàn

Yêu em
Thôi vậy
Cũng đành
Ba chìm bảy nổi
Gập ghềnh
Ngược xuôi
Yêu em
Đành vậy
Ngậm ngùi
Năm tàn
Tháng lụn
Bóng đời tàn phai.

Ta Về Một Bóng
Bên Đường

Ta về
Hiu hắt con đường cũ
Hàng phượng buồn
Quên chưa trổ bông
Mưa tạt qua sông rờn rợn sóng
Gió oan khiên buốt lạnh trong hồn

Ta về
Ga vắng
Con tàu nhỡ
Nét chữ ai đề lạnh vết rêu
Ta đọc như kinh
Bầm nỗi nhớ
Niềm đau dâu biển nửa câu Kiều

Ta về
Hiên vắng
Nhà hoang
Gọi
Tên người
Nghe vọng tiếng buồn phai
Ta gom hết lá vàng năm cũ
Mới thấy lòng xưa cũng đổi mùa

Ta về
Quên
Nhớ
Thôi đành vậy
Áo bạc màu theo cuộc nhiễu nhương
Em còn đâu đó
Phương trời lạ
Ru giùm ta mấy khúc đoạn trường

Ta về
Một bóng
Soi bờ nước
Thấy đời mình chao một thoáng maay
Tay mỏi vổ buồn thanh gươm rỉ
Đời người như sợi tóc tàn phai.

Bi Khúc 72…

Hãy khóc
dù một lần
cho cuộc đời này
cho cuộc tình này
cho tôi
và cho em
nước mắt sẽ chảy vào
mạch máu của nỗi khổ đau
của niềm khát vọng
của hạnh phúc bị chìm khuất
nước mắt sẽ chảy vào
từng thớ thịt của nỗi đam mê
từng tế bào của niềm bi uất
từng hơi thở của nỗi bất hạnh
nước mắt sẽ chảy vào
giữa trái tim chúng ta
đang từng nhịp đập
mòn mỏi
đang từng nhịp vỗ
muộn phiền
hãy khóc lên em ơi
nước mắt là dòng suối chảy qua đời ta
từ nguồn cội cô đơn
khi chúng ta chỉ là hai hạt bụi..

Bi Khúc 69, 70…

Em ạ em làm sao hiểu được
tôi là mây muôn vạn kiếp là mây
đời mây sẽ trôi tan vào trong gió
chìm trong sương và đắm giữa rừng cây
em đứng giữa đồi cao nhìn mây trắng
mây trong em mây trong mắt trong hồn
mây chảy xuống và mây chìm trong tóc
mây trườn qua ngực biếc buổi tình xuân
em đứng giữa vườn mây mà chợt khóc
mây trọn đời tan cuối cõi trời không.

70.
Cho tôi vui với! Cuộc đời!
hồn tôi mở cửa gọi người trần gian
cho tôi tình ái mê hoan
máu tôi đỏ thắm chảy tràn nguồn thơ
cho tôi môi mắt dại khờ
vườn tôi nắng hạn đã khô cháy long
cho tôi một chút son hồng
một chút hương một chút nồng nàn say
cho tôi vui vơí! một ngày!
trăm năm tôi trọn đêm dài bão giông
rồi trong suốt cuộc tình buồn
tôi xin tạ hết tấm lòng cỏ cây
bốn phương bải rộng sông dài
đời vui có vẹn một ngày không em?

Cùng Lận Đận
Bên Trời Một Lứa
* tặng Phạm Ngọc Lư

bao năm chưa gặp lại
giờ người đã thế này
áo giang hồ bạc thếch
rượu giang hồ còn say?

ta một trời dâu bể
người trăm phương bụi mù
tên lính già thất trận
vết thương cũ còn đau

ta mời người uống cạn
ly rượu tàn cuối đông
trôi theo dòng hoạn nạn
“thiên nhai luân lạc nhân” (2)

ta nhớ mười năm cũ
lòng như mây trắng bay
ta nhớ người ngày ấy
tình thanh xuân còn đầy

giờ mười năm gặp lại
áo giang hồ tả tơi
hồn giang hồ vữa mục
tình giang hồ muôn nơi

ta biết bởi gì đâu
hỏi nhau càng thêm buồn
ngươi cũng hiểu từ lâu
chuyện đất trời mênh mông

ai đã từng xuôi ngược
qua trăm bến ngàn bờ
hiểu những điều sau trứơc
lòng nào không xót xa

ta nhìn ngươi đứt ruột
ngươi nhìn ta ngậm ngùi
ôi cõi ngoài xa lắc
chỉ còn ta với ngươi.

Phương Trời Hiu Quạnh

tôi tìm em đứt mòn hơi
hai mươi năm dấu chân người mờ phai
tìm em suốt cuộc tình dài
đường vô tận
bến chờ
ngoài nẻo không
còn gì sau cuộc phù vân
lệ tình em ướt đẫm phần mộ tôi

tôi tìm em
một phương trời
một phương tôi
một phương người
quạnh hiu.

Thúy Kiều
Mời Rượu Chàng Kim

Xin mời nhau chén rượu này
Mừng trong luân lạc một ngày bình yên
Baõ giông chìm nổi lênh đênh
Mười lăm năm lệ ân tình chưa nguôi
Nâng ly nhìn tỏ mặt người
Đàn rơi mấy giọt đầy vơi đoạn trường
Xin mời nhau chén tình nồng
Từ trong sâu thẳm cõi lòng tang thương
Lạy này thâm tạ mười phương
Lạy này thâm tạ trăm đường phiêu linh
Triệu nỗi nhớ vạn niềm quên
Chút trinh xin nguyện đáp đền mai sau’.

Đêm Nằm Đợi Mưa

Đêm tôi nằm đợi mưa về
Tác kè gọi bạn tình nghe não lòng
Lời ru buồn lọt qua song
Như lời khắc khoải chờ mong nghìn trùng

Mưa đời em giọt tình nồng
Rơi về đâu giữa mịt mùng đời tôi
Bờ bãi tôi buổi xa người
Đìu hiu lau sậy ngậm ngùi khói sương

Mưa đời vạn nẽo nghìn phương
Giọt nào rơi chạm nỗi buồn đêm tôi ?

Lục Bát Lê Văn Trung

Hội An

Phố xưa
Người bỏ về đâu
Viễn Lai Kiều
Nỗi biển dâu
Vẫn chờ

Tôi
Người khách
Cũ
Nghìn xưa
Bước chân hụt giữa hai bờ Hoài giang.

Xa Lạ

Đôi khi dừng lại bên đường
Nhìn thiên hạ giữa phố phường ngược xuôi
Thấy ta lạ lẫm trong người
Thấy tình em cũng xa xôi nghìn trùng.

Có Còn Ai?

Muốn đưa tay níu tay người
Nhân gian rộng quá đất trời bão giông
Lòng khuya tăm tối mịt mùng
Có ai quay lại về cùng ta không ?

Trăm Năm Về Giữa

Đêm thức giấc, giọt sương buồn
Rơi lạnh căm giữa nỗi lòng hoang vu
Hỡi êm người của nghìn thu
Trăm năm về giữa mịt mù đời tôi.

Vẳng Nghe Tiếng Gọi

Tiếng ai gọi cuối con đường
Hay là tiếng của nghìn phương gọi về
Ta còn chìm giữa cơn mê
Vẳng nghe tiếng gọi mà se sắt lòng.

Ngang Qua Gò Dưa
Chạnh Nhớ Thi Sĩ Bùi Giang

* Kỷ niệm ngày mất của tiên sinh 7.10.1998

Ôi huyệt mộ trần gian này muôn thuở,
Ông nằm nghe sương rớt hột bình nguyên
Ngàn thu biếc tung tăng bầy dê nhỏ
Lá cồn lay xao xác gió xa miền
Ông nằm nghe tiếng chiều xanh nức nở
Con dế buồn vọng tới bến vô biên
Con bướm trắng con chuồn chuồn cánh đỏ
Con chồn loang những sắc mượt lông mềm

Ông đã đi từ bình minh nguyên thuỷ
Ông đã về từ cõi tịnh tinh khôi
Một con mắt khóc người xa buổi ấy
Còn một con dõi mông cháy bên trời
Ông đã đi , đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi
Trái tim đỏ vẫn ngời dòng máu chảy
Một vì sao rực lửa phía xa xôi

Mây trắng mãi bồng bềnh muôn vạn nẻo
Quê nhà ơi vượn hú cuối chân đèo
Hồn ông với hồn thiên thu lạnh lẻo
Dòng sông trôi bờ quạnh bến hoang liêu
Hồn ông với hồn trăng sao rạng chiếu
Rừng truông khuya lồng lộng gió muôn chiều
Hồn ông với hồn đất trời vi diệu
Đã vạn lần hổn hển một tình yêu

Ông đã đi từ mang mang nguồn cội
Ông trở về từ thăm thẳm cao xanh
Trần gian hỡi trăm năm chừng ngắn ngủi
Một lần qua là từ biệt sao đành
Ông đã đến và đi riêng một cõi
Đã phai vàng thổn thức mấy thu xanh
Đã hò hẹn, đã tương phùng, chờ đợi
Đã chia lìa muôn ngàn nẻo lênh đênh

Ông đã đi mà vạn lần gởi lại
Linh hồn ông thao thức mấy phương người
Ông đã về mà lòng sầu cháy mãi
Trái tim nồng nhịp mỏi chốn xa xôi
Mở đôi mắt muôn vì sao nhấp nháy
Khép bờ mi chìm mộng cuối chân trời
Ông đã đi, đã đành là đi vậy
Mà trần gian không nở khóc chia phôi

Các em hỡi những nàng tiên Mọi nhỏ
Tình lao xao da thịt cháy hương rừng
Các em hãy về đây quì bên mộ
Khóc một lần thương tiếc bóng thanh xuân
Nghe xương máu ngấm trong hồn cây cỏ
Tận cõi về thăm thẳm của riêng ông
Ông đã đi mang mang hồn thiên cổ
Vẫn còn đây lời Phụng Hiến sau cùng.

Bi Khúc 60

Ôi các em những con sâu con kiến
những cơn buồn lẫn lộn những cơn vui
tôi sống giữa trần gian tràn dâu biển
các em là cơn mộng cháy khôn nguôi
ta đâu có mời nhau đôi giọt rượu
mà hồn say như lá rụng bên chiều
ta đâu có vùi nhau trong khát đói
mà tình run như bóng đổ lưng đèo
ôi các em những con chim con chóc
nhảy tung tăng trên vực thẳm hồn tôi
tôi sống giữa trần gian buồn muốn khóc
các em là khăn lụa ấm màu môi
ta đâu có hẹn thề không chờ đợi
mà sợi buồn đã bạc đến trăm năm
ta đâu có bên mộ đời réo gọi
mà tình đau như nguyệt nở đêm rằm
tôi lầm lủi một mình trên mặt đất
các em là mây trắng là mù sương
tôi về giữa trần gian tràn tiếng hát
lời ngậm ngùi xanh biếc ngọc-đau-thương.

Lê Văn Trung