Hồ Thụy Mỹ Hạnh

Hồ Thụy Mỹ Hạnh Gốc

Bất Chợt Mùa Thu

Bất chợt thu về trong sáng nay
Hàng cây như tỉnh giấc ngủ ngày
Lá vàng như thể không buồn rụng
Mặc gió vô tình khe khẽ lay…

Bất chợt người đi qua đời tôi
Mang theo tất cả những nụ cười
Và như khép kín hồn tôi lại
Để chỉ một người nơi ấy thôi.

Kỷ niệm chất đầy trong bơ vơ
Con đường như cũng biết đợi chờ
Rồi mai ai có về qua đó
Tìm thấy bóng mình trong ý thơ

Bất chợt thu về ngang qua tim
Để lại trong tôi những nỗi niềm
Những chiều nắng trải vàng mái phố
Nhưng nắng ngày xưa biết đâu tìm…

Đôi Bờ Mênh Mông…

Sông trôi về biển lớn
Còn biển trôi về đâu?. . .
Hai bờ đại dương ấy
Làm mình xa cách nhau

Lòng biển giấu bao điều
Muôn đời không ai biết
Như tình yêu của em
Có bao nhiêu tha thiết

Anh như cánh chim trời
Em ngóng hoài, vô vọng
Đôi bờ quá xa vời
Lòng em đầy tiếng sóng!

Cứ như là giấc mộng
Trong đêm dài cô miên
Đôi khi bàng hoàng gọi
Tên một người ngỡ quên

Sông không về biển lớn
Vì nhỏ nhoi, cạn giòng
Tình yêu không về bến
Vì đôi bờ mênh mông…

Thầm Lặng
Một Mùa Trăng

Mùa thu ơi! Thầm lặng một vầng trăng
Đêm nay lạnh rét run từng chiếc lá
Chia tay nhau ta trở thành người lạ
Và em nhớ anh vì gió những buổi chiều

Em nhớ anh có thể vì tình yêu
Hay có thể vì ngày xưa quá đẹp
Chia tay nhau cửa vào tim đã khép
Cung đàn năm xưa ai làm lỗi nhịp rồi

Mùa thu ơi! Vầng trăng có xẻ đôi
Kỷ niệm có sưởi cho hồn bớt lạnh
Em đan mộng để tình yêu chấp cánh
Dù mộng kia đâu trở lại bao giờ

Cuộc từ ly như thể tình cờ
Đêm Đà lạt thắp vào tim nỗi nhớ
Em có gì ngoài một vầng trăng vỡ
Nghe đêm sâu dằng dặc một nỗi niềm . . .

Mùa Xuân Đà Lạt

Rồi thì mai em sẽ trở về
Tạm biệt nhé buổi sớm mai Đà Lạt
Và tạm biệt những hàng cây ngơ ngác
Bụi đỏ, sương mù, đồi dốc chao nghiêng…

Những con đường rất đỗi ngoan hiền
Chiều rực lên ánh nắng vàng trải lối
Con dốc dài làm đôi chân mỏi
Mây ở đâu về quyện phấn thông bay

Rồi thì mai em tạm biệt nơi đây
Những hoàng hôn thành phố như cổ tích
Ngày tháng qua vơi dần bao trang lịch
Mà nỗi niềm sao chẳng thể nào vơi…

Dường như mùa xuân đã đến nơi rồi
Hoa cúc quỳ rực vàng quanh đồi núi
Không gian trẻ như chưa từng có tuổi
Đà Lạt trăm năm đã bừng giấc mộng rồi.

Em Không Thể Hình Dung

Em không thể hình dung nếu có một ngày
Khoảng trời rộng bên ngoài kia sẽ khác
Khung cửa sổ hoàng hôn về tím nhạt
Đăm đắm chìm sâu cả tiếng lá rơi

Em không thể hình dung sẽ có trong đời
Một giây phút bình yên và hạnh phúc
Mộng ước thì chấp cánh bay cao vút
Em có gì ngoài mảnh vỡ trong tim.

Kỷ niệm xưa cũng lùi lại im lìm
Trăng thao thức khiến đêm càng chậm lại
Giấc mơ buồn cả một thời con gái
Em vụng về biết mấy trong tình yêu.

Chút nắng còn sót lại của buổi chiều
Không ấm nổi vùng không gian lạnh giá…

Một Sáng Sài Gòn

Một Sáng Sài Gòn
Sáng nay anh có thấy
Trời Sài Gòn lạnh hơn
Mây như dòng suối chảy
Và em thì cô đơn.

Thương ai biết thương ai
Mà lòng nhiều bối rối
Thương ai mà không nói
Để mùa xuân muộn màng.

Bây giờ đông sắp tàn
Mùa xuân chừng sắp đến
Sáng nay trời nhuốm bệnh
Nên nắng hồng kém tươi.

Tìm đâu chiếc lá rơi
Của một mùa thu cũ
Kỷ niệm giờ úa rũ
Tình yêu buồn như….em!

Đôi Bờ Mênh Mông…

Sông trôi về biển lớn
Còn biển trôi về đâu?. . .
Hai bờ đại dương ấy
Làm mình xa cách nhau

Lòng biển giấu bao điều
Muôn đời không ai biết
Như tình yêu của em
Có bao nhiêu tha thiết

Anh như cánh chim trời
Em ngóng hoài, vô vọng
Đôi bờ quá xa vời
Lòng em đầy tiếng sóng!

Cứ như là giấc mộng
Trong đêm dài cô miên
Đôi khi bàng hoàng gọi
Tên một người ngỡ quên

Sông không về biển lớn
Vì nhỏ nhoi, cạn giòng
Tình yêu không về bến
Vì đôi bờ mênh mông…

Mùa Xuân
Xin Trả Lại Tôi…

Trả lại con đường bóng mát của hàng cây
chiều lặng lẽ sương mù giăng phố núi
mùa xuân đến ta lại thêm một tuổi
cây nẩy mầm, hoa lá lại tươi hơn

Trả cho tôi một thoáng biết dỗi hờn
một chút thôi của thời còn rất trẻ
khi đất trời đang trang hoàng mới mẽ
khi người người đang nô nức đón xuân

Tôi trở về cái thuở biết bâng khuâng
như tuổi trẻ còn đây chưa qua mất
ai chẳng tiếc quãng đời tươi đẹp nhất
và ngại ngùng biết mấy những ước mơ

Trả cho người ngày tháng cũ đợi chờ
những giây phút lòng mình chưa nói hết
kỷ niệm cũ như nhịp cầu nối kết
để đường về ngắn lại giữa tim tôi

Xuân hôm nay đã thực sự đến rồi
thương yêu cũ có bao giờ trở lại.

Người Muôn Năm Cũ…

Tôi cứ ngóng ra ngoài cửa quán, sốt ruột vì bóng dáng yêu kiều của chị Trang bặt tăm, chị đi theo tiếng gọi của tình yêu! Còn tôi thì vì cái gì mà phải ngồi đây chờ chị, chỉ vì nghe chị rủ đi ăn chè mà tôi không cam lòng từ chối làm người đồng hành với chị, nên giờ này không biết chị đang ở đâu để gọi chị cùng về. Anh Tiến là bạn của chị Trang thì phải thay chị ngồi đây “canh” tôi, Anh hết kể chuyện đời xưa cho tôi nghe lại kể chuyện đời nay, chuyện phong sương, nắng gió đời lính của các anh mà tôi nghe cũng chẳng hiểu hết…
Anh Tiến nói anh Trung (là người yêu của chị Trang) và anh sắp chuyển đi nơi khác rồi, anh thì không có người yêu để từ giã nhưng anh Trung thì có chị Trang để Tạ-Từ-Trong-Đêm! Thấy tôi cứ nhấp nha, nhấp nhổm anh Tiến vỗ về tôi: “Họ gặp nhau thì còn nhớ thời gian gì nữa mà em trách, em nên thông cảm cho họ mà đừng sốt ruột, lỡ chuyến này đi tụi anh trở về bằng hòm gỗ cài hoa thì em có muốn cũng đâu còn cơ hội để tốn thời gian như thế này…”. Gì chứ vụ kiêng nói chuyện rủi ro thì tôi cũng biết nên phản đối anh “Em ứ thích nghe anh nói vậy, súng đạn mà thấy các anh chỗ này nó bay qua chỗ khác, úm ba la!Các anh phải mạnh khoẻ, may mắn sống đến già…úm ba la!”.
Tôi ngồi im lặng được một lúc vì phải lắng nghe giọng hát ngọt ngào từ chiếc máy Akai to đùng từ góc quán phát ra “…đại bác đêm đêm dội về thành phố người phu quét đường dừng chổi đứng nghe…”. Tôi chưa biết nhiều đến nỗi buồn, tôi chưa cảm nhận được cuộc sống này có lắm mất mát, chia lìa chực chờ sẵn đây, nên tôi không biết chia sẻ nỗi niềm với người trong cuộc chiến (đang ngồi trước mặt tôi), tôi chỉ biết tôi cần phải về nhà với chăn ấm, nệm êm. Với bài vở và những ngày tháng vô tư của đời học trò.Nên dù cũng có chút thông cảm tôi cũng hết chịu được:
-Em phải về thôi, đã chín giờ rồi mà vẫn hổng thấy hai ông bà đó quay lại…
Anh Tiến gật đầu:
-Ừ! Tuỳ em, nếu không thể đợi nữa thì em cứ đi về…
Rồi anh buộc miệng nói:
-…Nghe nói con đường về nhà em, chỗ bụi rậm dưới triền dốc dạo này ban đêm thường xuất hiện…yêu râu xanh lắm…
Tôi giật mình vì liên tưởng ngay ra một hình thù quái dị có một cái đầu to quá khổ, tóc dựng đứng như rễ tre, râu ria xồm xồm, thấy người là nhảy chồm lên vồ lấy nhe răng nanh táp một phát làm nạn nhân chết ngay, mà run cả người:
-Yêu râu xanh! Có phải nó có hàm râu quai nón tua tủa xanh màu lá cây?
Anh Tiến cau mày ra vẻ suy nghĩ:
-Không hẳn là có râu, đôi khi mày râu nhẵn nhụi, nhưng đặc điểm chung của loại “yêu” này là thích con gái đi đêm…một mình!
Tôi thấy trường hợp của mình có thể rơi vào “sở thích” của…nó, nên hỏi lại cho chắc ăn:
-Nếu đi hai mình thì không sao chứ?
-Còn phải xem “mình” đi chung kia là ai? Nếu là người can đảm dám đưa nắm đấm vào đối phương để bảo vệ mình còn lại thì có lẽ không sao thật.
Tôi loé lên..niềm hy vọng:
-Anh…anh có phải là người can đảm không?
Anh Tiến nhún vai:
-Ồ! Anh không thích khẳng định về mình như thế bằng lời nói.Anh chỉ thích chứng minh bằng hành động. Nếu con yêu râu xanh nào mà gặp anh, anh sẽ nhổ sạch hàm râu của nó như nhổ cỏ…
Nghĩ đến con đường tối tôi sắp phải đi mà dựng cả tóc gáy, tôi thở dài:
-Nhưng anh đâu làm sao gặp được nó, chỉ có em phải đi về đoạn đường ấy thôi…
Anh Tiến xoa càm, vẻ mặt quan trọng:
-Anh vẫn có cơ hội gặp nó đấy chứ, trong trường hợp nếu em nhờ anh đưa về, nhưng anh vẫn sẵn sàng giúp. Anh hùng, quân tử không ngại những việc gian khó dù biết nguy hiểm đang chờ mình…
Tôi nuốt nước bọt qua cổ họng đang khô đắng dù tôi đã cho trôi qua đó hai ly chè đầy, rồi ngập ngừng mở lời:
-Vậy nếu một lát nữa mà chị Trang không quay lại thì em đành phải nhờ anh, vì em còn phải về học bài, hôm nay em chưa động gì đến sách vở…
Rồi tôi cáu những ngón tay vào đầu, nhăn nhó tự trách sự ngu ngốc của mình:
-…lần sau chị Trang có rủ, em cũng hổng thèm hộ tống cho chỉ đi gặp anh Trung nữa, đến đây hai người cũng dẫn nhau đi đâu mất bỏ em ngồi đợi.
-Thì anh cũng như em thôi, mà anh có than vãn gì đâu, anh cũng tháp tùng cho thằng Trung xuống đây rồi ngồi đợi. Dù sao thì chúng nó cũng chu đáo khi tính trước mỗi bên sẽ có một tên hộ tống nhưng…không được có mặt khi chúng nó gặp riêng nhau, nên thằng Trung rủ anh theo là vì sợ bỏ em ngồi một mình…
-Lúc kêu em đi chị Trang chỉ nói là muốn khao em ăn chè…
-Thì em cũng đã vừa ăn đấy thôi. Chưa nói có khi chúng ta còn có công lớn trong việc giúp “tăng dân số”…
Tôi tròn mắt:
-Em không biết việc này có ảnh hưởng gì trong việc tăng dân số mà anh nói, song em biết ngày mai em sẽ bị đứng chào cờ giữa lớp vì hông thuộc bài…
Lúc này anh Tiến có vẻ thương cảm cho tình cảnh của tôi nên đứng lên trước;
-…thì đi về vậy, ra trước đi chờ anh trả tiền.
Tôi nhẹ cả người khi rời quán chè, quận lỵ thưa người, với vài con đường mà ánh đèn vàng vọt không đủ sáng. Bóng anh Tiến cao lớn ngã dài trên đường và bóng tôi cứ lấn vào bóng anh. Qua hết đoạn có ánh sáng, tôi ngõ lời:
-Em đi trước mặt anh nhen, còn anh thì đi ngay sau lưng em…
-Tại sao?
Tôi không muốn lộ tẩy ý nghĩ rằng mình sợ con yêu râu xanh bất ngờ hiện ra, nếu lỡ nó hiện ra phía bên tôi thì tôi cũng khó tránh, chi bằng đi trước, còn anh Tiến đi sau sẽ dễ…bảo vệ cho tôi hơn, hoặc có gì thì anh…bị trước. Nhưng anh gạt đi:
-Rắc rối quá. Sắp đến nhà rồi. Nếu sợ thì nói chuyện cho quên “nó” đi…
Tôi bí xị không dám làm mếch lòng anh, nhưng cũng cố vớt vát:
-…anh cho em gởi…cái tay vào túi áo anh nhen…
Anh gật đầu, rồi nắm bàn tay tôi đút vào túi áo khoác của anh.
Đi đến đoạn có triền dốc, tôi liếc mắt nhìn xuống nơi bóng tối phủ một vùng bao la như đồng loã với tội ác chực chờ xảy ra. Tôi chợt thấy tội nghiệp anh Tiến lắm, vì lát nữa khi tôi về đến nhà, anh phải một mình quay lại, biết đâu con yêu râu xanh lúc đó mới xuất hiện, rồi anh phải làm sao khi trong tay anh không có cái búa của Thạch Xanh!
-Lát nữa quay lại anh nhớ chạy cho thật nhanh nhé…
Anh bật cười:
-Em sợ anh “chiến đấu” không cân sức với yêu chứ gì?Yên tâm đi, Lính-Mà-Em! Chiến trường còn không ngán, ngán gì bọn lưu manh. Chưa nói người “nó” thích là em chứ có thích anh đâu mà…gặp anh.
Đã sợ, nghe anh nói tôi càng sợ hơn, tay tôi vẫn trong túi áo anh nhưng tôi thấy lạnh toát. Chợt có tiếng súng nổ đì đùng, Tôi run giọng hỏi anh:
-Pháo kích ở đâu hả anh?
-Không đâu! Chắc là ở đồn pháo binh, họ bắn vài quả cho đêm đỡ… tĩnh lặng ấy mà.
Anh huýt sáo một điệu nhạc, tôi nghe giống như “…Trời hôm ấy mười lăm hay mười sáu, tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba…”. Còn tôi thì đã mười lăm rồi, tôi cứ mong mình lớn nhanh lên một chút, vì tôi chúa ghét ai đó kêu tôi là cô bé, là cô bé thì chẳng được tự do làm gì theo ý mình. Tôi còn thường bị nghe câu “Con nít biết gì mà nói…”. Tôi mà hết là…cô bé thì có mà mơ nếu muốn nghe tôi nói. Anh Tiến dặn:
-Mai mốt tụi anh đi rồi, nếu em có phải đi đâu một mình trong đêm qua con đường này. Cứ nghĩ trong đầu rằng có anh đi bên cạnh như vầy cho đỡ sợ…
-Em chẳng đi đâu ban đêm là chắc nhất!
Tôi về tới thềm nhà, anh Tiến mới quay lưng. Tôi thấy anh bật lửa mồi điếu thuốc, đốm sáng lập loè trên môi anh hiu hắt trong bóng tối ngoài kia, xa dần…
000
Chị Trang và anh Trung cưới nhau, rồi chị về quê anh tận miền Tây làm dâu, có lúc tôi nghe chị theo anh đi dọc theo hành trình chinh chiến của anh. Tôi cũng được thêm vài tuổi nữa, để được hiểu hơn về cuộc sống không bình yên của những người tôi thân mến.

Từ ngày ấy, tôi không còn gặp lại anh Tiến. Tôi chỉ được nghe một ít tin về anh qua chị Trang trong một lần chị trở lại thăm ba má chị. Chị nói:
-Anh Tiến thường hỏi thăm em, khi thấy hình của em anh ấy ngạc nhiên lắm, anh ấy nói “Cô bé xinh hơn những gì anh hình dung, ngày ấy cô bé ngây thơ quá, nên những gì anh định nói lại không dám mở lời, nhưng nhất định một ngày nào anh trở lại, nếu còn cơ hội thì…”
Giờ thì tôi hiểu những lời nói ngập ngừng chưa thành câu, và chờ đợi…
Nhưng quyết định tất cả vẫn là định mệnh. Đến sau bốn mươi năm dài tôi mới gặp lại anh. Khi mọi hệ lụy trong cuộc đời của cả hai đã ngấm trải, và hoàng hôn của kiếp người lặng lẽ buông xuống dòng sông đang chảy, không biết về đâu…

Những Chuyến
Bay Đêm

Đừng hỏi
phi công ước mơ gì
Sinh thời
chinh chiến, buổi loạn ly
Bút nghiên
gởi lại trường lớp cũ
Một sớm lên
đường, một sớm đi.

Lướt mây anh
đến tận cung Hằng
Đắm chìm,
ngây ngất với ánh trăng
Những tấm
lòng son chung chí nguyện
Hào hùng
biết mấy những cánh bằng.

Như mây phiêu
lãng biết đâu nhà
Những chuyến
phi hành đêm lặng qua
Khi thành phố
vẫn trong giấc ngủ
Anh còn thao
thức với trăng ngà.

Chuyến bay
nào ngang tầm đạn thù
Rừng sâu,
sông biển chốn mịt mù
Cánh bằng xé
gió lưng trời thẳm
(Những tiếng
kinh cầu như tiếng ru).

Đôi mắt
chứa ngàn đêm thao thức
Quê hương
khói lửa bao giờ yên!?
Bay qua những
xóm làng xơ xác
Anh thấy tim
mình đau vô biên.

Tình riêng
gát lại anh phải đi
Thương
người em gái tuổi xuân thì
Thương cả
non sông đang thầm khóc
Thì hỏi phi
công ước mơ gì!

Đời anh như
mây trắng phiêu bồng
Yêu người
như thế cũng bằng không
Cánh bay đã
chở nhiều thương tích
Như những
vết thương tận cõi lòng.

Anh biết
rằng em sẽ rất buồn
Đường bay
hun hút biệt ngàn phương
Ngóng chờ anh
mãi trong khắc khoải
Một buổi anh
về vơi nhớ thương…

Mưa Sài Gòn

Ngày mai em về sài Gòn ơi!
Chiếc lá trở mình trong cơn mưa chợt đến
Đừng hỏi vì sao lòng em thương mến
Cứ nghĩ về thành phố này, thành phố của… người ta!

Tạm biệt anh ngày mai em sẽ xa
Chiều cư xá anh có buồn lặng lẽ
Hôm em đến mang theo cơn mưa nhẹ
Anh có nghe hơi lạnh cũng theo vào

Cả con đường như bừng dậy xôn xao
Em chợt thấy bước chân mình vui quá
Mưa ướt lạnh cả khung trời cư xá
Mai em về rồi đó, anh buồn không?

Mai em về giấu nỗi nhớ trong lòng
Còn nụ cười em chia anh một nửa
Tiếng mưa vẫn một điệu buồn muôn thuở
Gõ nhịp đều vào sâu thẳm hồn em.

Sài Gòn ơi! Làm sao có thể quên
Những con đường, những hàng cây sũng ướt
Em hấp tấp giữa dòng đời xuôi ngược
Giữa muôn người em chỉ thấy riêng anh.

Bao Giờ Mùa Thu…

Em phải về không thể đợi mùa thu
Và những chiều chợt mưa và chợt nắng
Những con đường một mình em đơn vắng
Mặt hồ im xanh biếc bóng mây trời

Khi em về những chiếc lá vừa rơi
Ai sẽ nhặt ép vào trong trang vở
Hoàng hôn có làm tím mờ nỗi nhớ
Để lời thơ buồn như ánh nắng phai

Mây sẽ nhàu như tóc rối trên vai
Đường về sẽ dài hơn khi em đến
Sao đêm sẽ thắp lên ngàn ngọn nến
Vẫn lặng thầm một khoảng tối nơi em

Đã về chưa hỡi mùa thu dịu êm
Mây vô tình che khuất vầng trăng khuyết
Môi ngần ngại khi nói lời từ biệt
Sợ đêm dài, lại thấy thật dài hơn…

Tiếng đàn ai dạo khúc nhạc cô đơn
Khiến vần thơ cũng âm thầm thao thức
Giữa đất trời mùa thu chưa có thật
Nhưng hồn em thì đã có thu rồi.

Chiều Tàn Thu

Buổi chiều còn chút nắng hanh
Mùa thu vướng lại trên cành cây khô
Lá rơi nghe thật mơ hồ
Mây như mặt biển nhấp nhô sóng tràn
Như lòng ta ngập lá vàng
Khi mùa thu thật vội vàng ra đi
Ngàn xưa những cuộc từ ly
Chút gì để lại trên mi giọt sầu
Buổi chiều đưa nắng về đâu
Để hoàng hôn đến bắt cầu vào đêm
Thu ơi! Khắc khoải nỗi niềm
Trong câu thơ cũ ta tìm thấy ta
Một ngày nào đó sẽ xa
Những yêu thương cũng nhạt nhòa lãng quên
Trời thu vẫn rất mông mênh
Êm đềm bên những gập ghềnh đời ta…

Bâng Khuâng Cuối Mùa

Bâng Khuâng Cuối Mùa
Một chút nắng vàng hanh
Rơi trong chiều cuối phố
Chuông giáo đường ngân đổ
Mùa xuân giờ sang ngang

Ai gửi trong tiếng đàn
Tâm tình tôi ngày ấy
Ai gửi vào trang giấy
Câu thơ tình bâng khuâng

Mùa xuân đến bao lần
Rồi ra đi vội vã
Vương buồn trong nắng hạ
Đóa hoa tàn cuối xuân

Một chút nắng ngập ngừng
Rơi vào trong đôi mắt
Em ngỡ ngàng cuối nhặt
Mộng ước buồn lên tay

Gửi tình theo áng mây
Biết ai? Người nhận được . . .

Một Sáng Em Về

Em trở về đây
Trả lại Sài Gòn đêm mưa bay
Với những hàng cây và ánh đèn rực rỡ
Em trở về đây
Bỏ lại tâm sự và nỗi nhớ
Thành phố đó có anh
Buổi sáng em về hàng cây rất xanh
Gió đong đưa những cành như bàn tay vẫy
Những thân quen tất cả em đều thấy
Chỉ vắng một người, chỉ vắng anh…
Buổi sáng em về giọt nước mắt long lanh
Vỡ trong lòng bàn tay, xoá tên anh trong ấy
Có thể xoá những gì mà mắt ta nhìn thấy
Nhưng ký ức thì đậm nét, khó phôi phai
Em trở về đây đón lấy ngày mai
Sài Gòn hôm nay trả lại anh và kỷ niệm
Rồi có thể suốt đời ta tìm kiếm
Một cái gì trót đánh mất hôm nay!

Thành Phố Mùa Thu

Thành phố đêm lặng lẽ dưới màng mưa
Mùa thu sắp qua rồi anh có biết
Chiếc lá vàng cuối thu em tha thiết
Ép vào trang thơ tình của đôi mình.

Những hạt mưa thì vẫn cứ vô tình
Rơi rả rích làm đêm càng hoang vắng
Trong trang thơ một nỗi sầu chẳng ngắn
Một khoảng trời thương nhớ đọng trên mi

Đến bao giờ mà nay thu vội đi
Anh có biết cái gì còn ở lại
Trong tim em một mùa thu khắc khoải
Đã nhuộm vàng kỷ niệm của ta xưa

Thành phố đêm lặng lẽ dưới màng mưa
Mùa thu sắp qua rồi anh có biết…

Gió Khuya Vẫn Thổi…

Chị Quỳnh Thư lại bị khiển trách về cái tội đêm qua đi chơi về khuya. Từ khi tôi đến ở nhờ nhà bác để đi học, tôi đã chứng kiến cảnh này nhiều lần. Những lời răn dạy của ba má dường như chị nghe ở tai này lập tức lọt ngay qua tai kia. Riết rồi tôi và cả các em của chị cũng không còn ngạc nhiên khi thấy chị bị “nhắc nhở”. Việc của chị là tìm hiểu về thời trang, chưng diện sao cho xứng tầm với nhan sắc mà chị vốn có, và dĩ nhiên chị thích phô trương cái đẹp ở những nơi có nhiều đấng mày râu với những bữa tiệc hoặc những nơi vui chơi thuộc giới phong lưu. Ba má chị muốn chị học hành, đỗ đạt. Nhưng với chị đó có chăng cũng chỉ là một thứ để “trang sức” thêm cho đời chị.

Chị từng tuyên bố những gã trai đến nhà đều là vì muốn kết thân với chị, chị nói sắc đẹp là nền tảng quan trọng cho sự thành công của một phụ nữ, nó quyết định đến tám chục phần trăm khi chinh phục đối tượng, vì chị là một người đẹp nên cho mình cái quyền kiêu hãnh, nhưng rồi cũng có một chàng trai đến nhà không phải vì chị…
Nguyễn từ xa đến, tôi quen anh trong một lần tan trường xe đạp của tôi giở chứng giữa đoạn đường về, đang loay hoay thì người lính ấy đến gỡ rối giúp tôi. Vài lần sau đó anh đón tôi ở cổng trường trước khi tôi có dịp tiếp anh tại nhà, lúc ấy tình cảm giữa tôi và anh đã chớm nở. Lần đầu tiên Nguyễn đến cũng có mặt Quỳnh Thư. Sau đó chị hỏi tôi về anh, nhưng vì ngại gia đình không hài lòng khi tôi còn đi học mà đã vướng vào chuyện yêu đương nên tôi giấu chị mối quan hệ giữa chúng tôi, tôi nói với chị đó là một người quen trong số những người tôi quen. Chị gật gù nhận xét: “Một anh chàng khá đấy, hào hoa oai phong lắm…”. Lời khen của chị làm tôi thấy vui trong lòng, vì anh không bị chị chê như tôi từng nghe chị nói về những người theo đuổi chị.
***
Thỉnh thoảng Nguyễn lại đến nhà thăm, lâu dần anh trở nên thân thiết với cả nhà, riêng Quỳnh Thư là một người cởi mở, giao thiệp rộng nên chị dễ dàng tạo mối thân thiện với mọi người, với Nguyễn chị còn tỏ ra quan tâm về những nhọc nhằn, gian khổ trong đời lính của anh. Từng cử chỉ, từng nụ cười dịu dàng, Khi tiếp xúc với người ngoài chị duyên dáng khác hẳn với bản tính vốn có của mình. Những lúc như thế tôi ngồi im nghe hai người trò chuyện, chỉ khi nào Nguyễn pha trò thì tôi mới góp vào đó một…nụ cười. Nếu khách quan so sánh thì tôi ứng xử quá vụng về, còn chị lại khôn ngoan trong từng lời nói. (Có lần Nguyễn nói “Ở cạnh một người người hoàn hảo như thế thì em nên học hỏi…”). tôi chỉ cười, thảo nào chị có sức thu hút nhiều người vì phong cách ấy, dù tôi biết nó hoàn toàn giả tạo, nhưng ở đời mấy ai nhận ra sự thật khi nó được che giấu bằng một sự khôn ngoan!Sự khôn ngoan cũng có lúc nhầm lẫn vì quá tự tin, một hôm Quỳnh Thư nói “Dạo này Nguyễn đến hơi nhiều, chắc muốn ghi danh vào danh sách theo đuổi chị mày đây…”. Tôi giật mình khi nghe câu nói của Quỳnh Thư, rồi nó bám chặt vào suy nghĩ khiến tôi không tập trung vào được việc gì, tôi quyết định công khai tình cảm của tôi cho chị biết để tránh những hiểu lầm không đáng có sẽ xảy ra. Tâm trạng tôi bồn chồn không yên, ngồi trong lớp học mà tư tưởng tôi bay ra ngoài cửa lớp. Tôi sẽ kể ngay cho Quỳnh Thư nghe khi về đến nhà, rằng tôi đã quen Nguyễn trong trường hợp nào và lý do tại sao tôi và Nguyễn giữ bí mật đến hôm nay. Tan trường tôi vội vã bước vừa miên man suy nghĩ những lời sẽ tỏ bày cùng chị.
Khi tôi đến nhà đã thấy Quỳnh Thư còn ngồi ở phòng khách như vừa tiếp ai, chị đang chăm chú nhìn vào mảnh giấy cầm trên tay. Khi tôi bước vào chưa kịp nói gì, chị đã ngoắc tay ra hiệu cho tôi đến gần, rồi chìa tờ giấy ấy đến trước mặt tôi:
-Mày xem này, Nguyễn viết đấy…
“ I love you. I will be yours forever. Will you be mine, darling?”, tôi nhận ra đúng là nét chữ của Nguyễn và hơi choáng người, không giấu được vẻ bối rối. Trong khi Quỳnh Thư mỉm cười, nét mặt hân hoan nhìn tôi, tôi có cảm giác tia nhìn ấy đọc được mọi suy nghĩ trong lòng tôi, nó sắc lạnh như một mũi dao cứa vào tim tôi đau buốt, tuy nhiên tôi cũng cố trấn tỉnh và hỏi một câu rất thừa:
-…anh ấy viết cho chị à?
Quỳnh Thư nghênh mặt lên nhìn tôi không trả lời. Tôi quay ra khép cánh cửa lại. Mọi điều sắp xếp trong đầu định nói đành nén lại, tôi đã chậm một bước trước chị rồi, thì ra những gì chị nói là có căn cứ, Nguyễn đã có tình ý với chị từ bao giờ mà tôi ngu ngơ không nhận thấy. Khu cư xá vắng thỉnh thoảng mới có một chiếc xe vụt qua, rồi tất cả lại chìm vào sự yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa nhè nhẹ ngoài hiên như vỗ về sự tê tái trong lòng, tôi thấy mắt tôi cay…
***
Cái gì đã khiến cho tôi không còn nhận thấy vẻ đẹp của đất trời, khi đêm rải ánh trăng vàng đầy mặt đất, khi gió vẫn ru xạc xào những ngọn thông già và nắng chiều vẫn gieo xuống mặt hồ ngàn tia lấp lánh. Tôi cố vượt qua sự đau khổ trong lòng tôi một cách khó khăn. Còn đâu niềm mơ mộng với tình yêu ban đầu tưởng rằng không thể nào tan vỡ. Thì ra anh là như vậy đó, anh đã trao cho Quỳnh Thư ngọn roi để quất vào tim tôi một vết thương ứa máu. Nội tâm tôi không còn yên ổn, nó bị xáo trộn hoàn toàn. Dù tôi cố giữ thái độ tự nhiên, giấu trong lòng nỗi buồn dày vò. Tôi muốn đừng suy nghĩ nhưng làm sao có thể. Tôi tránh gặp lại anh dù biết anh chuẩn bị thuyên chuyển đi nơi khác. Tôi hận anh, Nguyễn! Sao anh không chọn một người nào khác để nói câu anh mãi mãi là của họ? Sao anh lại dùng bước chân chị của em để chà đạp lên trái tim em?
Tình cảm và lý trí trong tôi giằng co dữ dội.Nếu trong chuyện này không phải là Quỳnh Thư, thì nhất định tôi phải tìm gặp Nguyễn để hỏi cho ra lẽ trước khi dứt khoát, nhưng hỡi ơi! Đây lại là chị họ của tôi, nếu nói ra tôi có cảm giác xấu hổ như đang tranh chấp tình yêu với chị của mình. Thôi, cứ để cho Quỳnh Thư trọn vẹn hạnh phúc nếu chị bằng lòng đón nhận,Quỳnh Thư không có lỗi bởi vì chị chưa biết chuyện Nguyễn và tôi đã trao tình cho nhau, chỉ có Nguyễn là người đáng trách. Cuối cùng tôi hiểu rằng muốn giữ tình cảm của chị em tôi đừng sứt mẻ thì tôi phải im lặng, chôn vào lòng mối tình mà chỉ tôi và Nguyễn biết.
Mùa thi đã qua, tôi không có được kết quả như mong muốn, tôi không đủ bản lĩnh để vượt qua sự đau đớn trong lòng nên vấp ngã trong việc học hành. Ba mẹ gọi tôi về quê, và tôi đã rời khỏi thành phố ấy, nơi tôi gởi lại tất cả những ẩn tình không thể phân bày với ai, dù tâm hồn vỡ nát vì một người tôi từng yêu thương với hy vọng dài lâu…
***
Thời thế đổi thay! Quỳnh Thư là người biết nắm bắt cơ hội, chị hòa nhập vào cuộc sống mới một cách nhanh chóng. Khép lại thời hoa mộng phía sau, chị hâm hở bước vào cuộc sống mới bằng một cuộc hôn nhân với một cán bộ hơn chị nhiều tuổi. Chị quan niệm nếu không có tiền thì phải có quyền. Lễ cưới của chị không được đình đám vì trong thời điểm người người còn thiếu kém, chị chấp nhận như thế vì biết…thức thời. Tôi biết rằng chị đã có một cuộc sống yên ổn bên cạnh người chồng yêu chìu chị hết mực, dù chưa cho chị được những thứ vật chất như chị mong muốn.
Còn tôi?Mười mấy năm trôi qua, tóc xanh dù chưa phai, môi cười dù chưa héo nhưng tôi không có được niềm vui trọn vẹn vì trong lòng còn khắc khoải một bóng hình. Người ta nói khi muốn quên là khi lòng còn nhớ. Tôi buông thả ước mơ tôi vào gió, mặc kệ tháng ngày chất lên tuổi đời.
Tôi có dịp ghé thăm Quỳnh Thư. Tình huyết thống vẫn là sợi dây nối kết giữa chúng tôi. Chị bây giờ sống sang trọng trong ngôi nhà bề thế, dư ăn dư để. Chị khoe rằng chị gặp được nhiều “phi vụ” thuận lợi do dựa vào uy thế của chồng chị. Khi lấy ông ta chị chỉ muốn có chỗ dựa an toàn, không biết có ngày cơ hội lại đến như cá gặp nước, Chị tự hào chị được sung sướng như vậy vì nhờ biết nắm bắt thời cơ. Tôi thắc mắc bên cạnh một ông chồng không tương xứng như thế sao chị có thể trở thành một người vợ đảm đang khi trong quá khứ chị là người của những đêm vui vũ trường, những hội hè thâu đêm như ngày xưa tôi biết? Chị giải thích chị chỉ chịu “khổ” một thời gian như thế thôi, những ngày lạc hậu ấy đã qua rồi, giờ đã đổi mới, thời đại này rất phù hợp với chị, chị ăn chơi còn hơn xưa, muốn tránh tai tiếng thì chỉ cần đi xa một chút, thậm chí chị còn có nhân tình trẻ…
Tôi lại muốn biết về một điều vẫn ẩn uất trong lòng:
-Chị còn nhớ Nguyễn, thời mà em còn ở nhà của bác?
-Nhớ chứ!Anh chàng đó có nhiều điểm khó quên lắm.
-Sau khi em về quê, chị và Nguyễn thế nào?
-Anh chàng đổi đi, mày cũng đi thế là xong chứ thế nào nữa…
-Còn…lời Nguyễn tỏ tình với chị?
Quỳnh Thư phá lên cười như trước một câu chuyện vui:
-Mày muốn nói đến cái chị đưa mày đọc hồi đó à? Làm gì có tỏ tình, đó là câu do chị nhờ Nguyễn dịch….
Tôi thảng thốt:
-Trình độ của chị thừa để dịch câu đó!
-Nhưng chị phải nhờ để Nguyễn viết ra giấy chứ…(Quỳnh Thư thản nhiên)…Chị cần dùng nó để chọc ghẹo mày chơi. Lúc ấy tuổi trẻ nhiều cao vọng lại háo thắng, chị thấy tự ái khi biết Nguyễn đến nhà thường xuyên nhưng không phải vì chị…
Tôi nói một điều lẽ ra phải nói trước đây mười mấy năm:
-…nhưng lúc ấy em và Nguyễn đã yêu nhau!
Quỳnh Thư gật gù:
-Biết!…chị có lờ mờ nhận ra điều ấy, nhưng thấy mày cứ giả vờ, giấu chị nên chị bực bèn đùa chơi. Không ngờ mày rút lui “nhường” luôn như vậy. Mà không hiểu sao hồi đó chị không thích mày quen Nguyễn. Dường như chị có cảm giác mình thất bại khi người Nguyễn chọn là…mày. Sau khi mày về quê thì Nguyễn có gởi thư cho mày nhưng chị giếm luôn vì…lỡ rồi…
Tôi sửng sốt:
-Trời ơi! Chị có biết như thế là chị rất ác không?
-…nhưng hóa ra như vậy lại tốt cho mày, nếu không thì bây giờ mày phải lặn lội đi thăm chồng ở một trại cải tạo nào đó, hoặc không thì cũng phải một mình bươn chải nuôi con, bây giờ anh ta đâu còn như xưa nữa…
-Chị thôi đi! Chắc chị còn muốn em phải cám ơn vì chị đã làm cho em và Nguyễn xa nhau, vì chị đã làm cho bao năm qua em không thôi đau đớn vì nghĩ mình bị phản bội, để em phải trách hận một người lẽ ra phải rất được yêu thương. Trời ơi! Bây giờ thì anh ấy ở đâu chứ…
Nước mắt tôi ứa ra, còn Quỳnh Thư vẫn thản nhiên:
-Thời gian ngần ấy năm nếu chưa chết trong cuộc chiến ấy, thì Nguyễn cũng quên hẳn mày rồi, do duyên số khiến xui cả thôi. Mày cũng nên quên đi những gì không toại nguyện, phải thức thời nắm bắt cái có thể. Hạnh phúc cho những ai biết chấp nhận những thứ dù không phù hợp với mình. Mày sẽ chết mòn nếu cứ hoài niệm về những gì đã mất, những thứ không bao giờ trở về với ta nữa…
Chị nói những lời vô cảm, vô trách nhiệm trước cuộc tình hư lỡ của tôi như không phải do chính chị gây nên. Xưa kia Quỳnh Thư và tôi không cùng tính cách, bây giờ càng khác nhau về quan điểm. Đã nhiều năm mới gặp nhau, nhưng những gì tôi mới biết đã đẩy chị xa tôi quá. Nếu không vì một chút huyết thống giữa tôi và chị thì có lẽ chị là người tôi muốn tránh xa như tránh một thứ nấm độc.
Để chấm dứt câu chuyện, tôi xin phép chị về phòng nghỉ. Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây và không bao giờ muốn có thêm một lần quay lại. Có phải tôi là kẻ không biết thức thời như lời Quỳnh Thư nói? Một sự thức thời nếu cần phải đánh đổi cả nhân cách để nắm bắt cơ hội. Không! Tôi không thể khi lòng tôi vừa trổi dậy một thứ tình ngỡ đã lụi tàn. Anh ở đâu giữa thênh thang trần gian này. Có bao giờ ta tình cờ ngang qua nhau mà không biết. Anh ở đâu? Mối tình đầu của em! Anh có biết gió khuya vẫn thổi vào những góc khuất tiềm thức em ngàn đêm thao thức, để những nỗi niềm khắc khoải từ đây sẽ không còn bình yên nữa…

Giận…

Cuối năm còn đợi thư anh
Mùa xuân hoa nở bỗng thành hắt hiu
Ông đưa thư lại làm… kiêu!
Đi ngang để mặc buổi chiều ngẩn ngơ
Thôi em cũng hổng thèm chờ
Giận ai em viết bài thơ …để dành!
Hôm nay mới nhận thư anh
Hoa đào đã rụng, lá cành trơ vơ
Ngày xuân qua tự bao giờ
Nỗi sầu như một thoáng mờ vụt bay
Nắng chiều đã cuối chân mây
Em còn đang giận nên mai trả lời.

Có Lẽ Nào…

Có lẽ nào dù chỉ một thoáng thôi
Anh chẳng nhớ chút gì trong kỷ niệm
Hoàng hôn xuống bầu trời loang sắc tím
Áng mây mù rơi rớt tận tim em

Có lẽ nào chỉ mới đó đã quên
Những yêu thương một thời anh vẫn nói
Có đôi lúc em vẫn thầm tự hỏi
Xa anh rồi em còn biết tin ai?

Chẳng thể nào kỷ niệm dễ nhạt phai
Với riêng em khi quanh đây còn đó
Nắng vẫn vàng rắc đầy trên lối nhỏ
Và mưa thì vẫn thế khác gì đâu…

Có lẽ nào anh đã vội quên mau
Trang thư cũ đến giờ em vẫn đọc
Lòng cố nhủ thôi đừng buồn, đừng khóc…
Xót xa nhiều thì cũng thế mà thôi

Biết rằng anh giờ đã quá xa xôi
Ngày tái ngộ không bao giờ có nữa
Em không trách anh đã quên lời hứa
Vì lẽ nào em lại… hết yêu anh!

Hồ Thụy Mỹ Hạnh