Hạc Thành Hoa

hac thanh hoa

Giọt Sương
Trên Đóa Hoa Hồng

Thà đừng trông thấy bông hồng nở
Để thấy long lanh mấy giọt sương
Thà cứ ngồi im trong bóng tối
Có lẽ là ẻm sẽ đẹp hơn…
Bông hồng như chứa cả một thời
Có mưa nắng gió sương và giông bão
Có vinh nhục buồn vui có mồ hôi ướt áo
Có những đêm cuộc chiến đấu âm thầm
Có lúc buồn thơ thẩn dạo quanh sân
Chiều tu viện tiếng lá rơi nhè nhẹ…
Bông hồng đó hôm nay vừa chợt hé
Bỗng rùng mình buốt giá một mùa đông
Ta lặng lẽ cài đóa hoa lên ngực
Từ trái tim bỗng nổi cơn giông
Một giọt sương rơi trên đoá hoa hồng

Thứ Bảy Nào Đã Mất

Thứ bảy trước tôi còn qua đó
Thành phố bên sông mừng vẫy tôi qua
Chiếc bắc cũng vội vàng tới đón
Quên chở người đứng đợi từ xa

Thứ bảy nào xe mong và bến đợi
Con đường nằm thương nhó bóng mây trôi
Thành phố bên sông đứng nhìn ngơ ngác
Bắc chở người qua cũng ngậm ngùi

Thừ bảy trước mặc áo vàng hoàng yến
Còn hát cho nghe những bản nhạc tình
Còn đôi mắt giam hồn ai dưới đáy
Còn tóc buồn thả khói chiêm bao
Còn nụ cười che lấp trăng sao
Còn bóng chim sa trong bóng tối
Còn nụ tình thơm ngát trên môi…

Thứ bảy này không còn là thứ bảy
Thứ bảy này cũng chẳng còn tôi

Thứ bảy trước vừa vào trong quán
Bàn ghế vội mừng khi thấy người qua
Thứ bảy này dù tôi có cánh
Cũng nhìn mưa nghiêng sợi nhớ bên nhà

Thứ bảy trước tôi còn qua đó
Thứ bảy này đành chịu mất em
Tôi trở về một kiếp nào xa lạ
Trăng cũng không là trăng buổi mới quen

Qua Sông

Đến đây nghĩ ngợi đã nhiều
Sông trôi mau với bóng chiều cũng trôi
Bên này song ngó xa xôi
Bốn bên là bốn phương trời sắp mưa
Ngại ngùng mỗi bước chân đưa
Nghĩ con đường suốt đêm chưa tận cùng
Thấy người thưa thớt bến song
Nuốc trôi mau sợ trôi không kịp chiều
Đành thôi nhắm mắt cũng liều
Cầm như chiếc lá bay vèo qua song

Rồi Trời Cũng Tối

Trời nhá nhem rồi trời cũng tối
Lầu xa bay túa một đàn dơi
Sầu cũng lên dần theo bóng tối
Mây xám còn trôi dạt khắp trời

Nhớ Núi

Về nhà đứng ngó trời mây gió
Cứ thế là xong hết một ngày
Ta như một kiếp chim nhớ núi
Đôi cánh dập dờn lại muốn bay

Nhớ Em

Em đã xa rồi núi cũng xa
Biển còn xanh mãi ở trong ta
Sáng nay thức dậy trên tàu hỏa
Thấy nhớ em như nỗi nhớ nhà

Sau Trận Mưa Vôi

Sáng nay trời bỗng như sương
Tưởng ai rắc phấn khắp vườn cây xanh
Một vùng tuyết trắng mông mênh
Đường xưa lối cũ bỗng thành chiêm bao
Giờ đang ở tận phương nào
Giương đôi mắt ngó chết vào trời xa
Thấy màu áo trắng vừa qua
Cành là hư ảo em là ảo hư

Trận mưa chẳng biết từ đâu
Đem tro bụi rắc lên đầu cỏ hoa
Nhà gần cũng tựa phố xa
Sông đang trong bỗng hóa ra đục lờ
Trận mưa đến thật tình cờ
Không mong mà gặp không chờ mà sang
Trở về chốn cũ ngỡ ngàng
Lối đi bạc trắng một hàng cây xanh

Đêm Trăng Phơi Áo

Ngày mai đã hết quần áo mặc
Một bộ diện gần cả tháng nay
Ta lười trời đất còn nể mặt
Thì sá gì đôi trận gió bay…

Nhưng đêm trăng sáng trăng huyền diệu
Gác trọ lòng không bóng mây vương
Bạn vừa đi khỏi trăng vừa tới
Đem áo quần ra giặt đỡ buồn.

Dưới bóng trăng mình ta một cõi
Đất trời im vắng giấc cô miên
Bên thau quần áo cao như núi
Nỗi buồn trong dạ cũng cao thêm.

Trăng soi từng chỗ cho ta giặt
Áo quần trắng toát một màu trăng
Vò từng chiếc áo nghe tim buốt
Lòng cũng sầu theo những nếp nhăn.

Ta ngồi nhìn bọt xà bông vỡ
Mỗi bọt tan theo một phiến trăng
Tiếng của đời ai đang nức nở
Giữa tiếng đêm thu mộng xế tàn.

Cố thức giặt cho xong quần áo
Ngậm ngùi vắt những ánh trăng trong
Trăng theo nước chảy về vô tận
Từng giọt trăng dư rụng xuống lòng.

Đêm nay phơi áo trên sân thượng
Phơi cả đời ta giữa quạnh hiu
Phơi cả hồn ta trong sương lạnh
Một trời trong vắt bóng trăng treo.

Thức

Đêm nay phố đợi giao thừa
Cành mai cũng thức đợi giờ ra hoa
Và em cũng thức trong ta
Chút gì lãng đãng như là sương bay
Còn ta cũng thức đêm nay
Ngồi nghe pháo nổ mà ngây ngất buồn

Khoảng Trời Trước Hiên

Ngoài hiên một khoảng trời xanh
Thiên nhiên chừng cũng nặng tình với ta
Buổi trưa nằm trước hiên nhà
Khoảng trời trước mặt đã là thân quen
Dù cho đi khắp trăm miền
Vẫn về nằm trước hàng hiên ngắm trời
Ngày mai tôi vĩnh biệt đời
Chỉ còn lại một khoảng trời trước hiên

Đã Qua
Những Ngày Mưa Biếc

Ngồi đây tiếc những ngày mưa
Đời hoang mộ cỏ phút vừa hồi sinh
Em treo giọt nắng đầu cành
Lá trong gió động chút tình xa xôi
Chân chim chuyền mấy cành vui
Bướm trong mưa lượn mềm đôi cánh vàng
Ngồi đây một sáng mưa tan
Trời xanh trong cõi đời hoang vu nào
Quán xiêu là trạm nhớ đầu
Hồn ta em dựng tượng sầu thiên thu

Thứ Bảy Nào Đã Mất

Thứ bảy trước tôi còn qua đó
Thành phố bên sông mừng vẫy tôi qua
Chiếc bắc cũng vội vàng tới đón
Quên chở người đứng đợi từ xa

Thứ bảy nào xe mong và bến đợi
Con đường nằm thương nhó bóng mây trôi
Thành phố bên sông đứng nhìn ngơ ngác
Bắc chở người qua cũng ngậm ngùi

Thừ bảy trước mặc áo vàng hoàng yến
Còn hát cho nghe những bản nhạc tình
Còn đôi mắt giam hồn ai dưới đáy
Còn tóc buồn thả khói chiêm bao
Còn nụ cười che lấp trăng sao
Còn bóng chim sa trong bóng tối
Còn nụ tình thơm ngát trên môi…

Thứ bảy này không còn là thứ bảy
Thứ bảy này cũng chẳng còn tôi

Thứ bảy trước vừa vào trong quán
Bàn ghế vội mừng khi thấy người qua
Thứ bảy này dù tôi có cánh
Cũng nhìn mưa nghiêng sợi nhớ bên nhà

Thứ bảy trước tôi còn qua đó
Thứ bảy này đành chịu mất em
Tôi trở về một kiếp nào xa lạ
Trăng cũng không là trăng buổi mới quen

Mơ Thành Mây Trắng

Ngày đi đời xế thu tàn
Buồn trông theo ngọn gió vàng qua sông
Tôi ngồi đốt lửa chiều trông
Khói bay trắng khắp mùa đông trong rừng
Xanh từ hạt máu rưng rưng
Xuống vô cùng những đêm từng lá rơi
Hừng đông nguyệt vội xa rồi
Biển qua và bóng mặt trời lên cao
Trong tôi trăm mảnh lụa đào
Nhịp buồn của cánh dơi vào hoàng hôn
Với em cũng ánh trăng suông
Lòng ơi chưa mãn một cơn đau dài
Từ trên đỉnh sóng tình phai
Mơ thành mây trắng bay ngoài khói sương

Gửi Bạn Phương Xa

Những năm khói lửa còn găp mặt
Đâu ngờ yên loạn lại xa nhau
Tôi ở phương này chờ bạc tóc
Bạn xa hồn gửi áng mây sầu !

Mùa đông từng ngón tay tê cóng
Hàng chữ run run nét mực nhòa
Bạn viết thư về xin chút nắng
Tôi buồn không biết gửi sao qua?

Xứ lạ mùa dông tàn nhẫn lắm
Cái rét dù không giết nổi người
Cũng đủ làm đông từng giọt máu
Nước mắt đông thành nụ tuyết rơi

Mười mấy năm rồi không gặp bạn
Khó lòng mường tượng nổi hình dung
Ngày xuân hờ hững nâng ly rượu
Cả đất trời nghe cũng rưng rưng

Mai đây bạn có về thăm xứ
Cũng vẫn bơ vơ giữa quê nhà
Gặp nhau nhắc lại ngày xưa cũ
Ngậm ngùi tóc bạc xot thương ta

Về Nhánh Sông Xưa

Ngày chim về bến sông xưa
Sóng đêm vỗ lạnh đôi bờ héo hon
Mây đen ngậm đắng bồ hòn
Trăng sao nghe cũng vừa tròn tuổi đau
Đời chao cánh vạc đêm thâu
Cây xanh một bóng nỗi sầu khoe tươi
Em đi áo mỏng bên người
Rưng rưng cát bụi một đời lang thang

Rừng Lúc Nửa Đêm

Nửa đêm trời đất mênh mông
Rừng hoang vu quá cho lòng xót xa
Cây buồn đêm cũng trổ hoa
Chim kêu dưới ánh trăng tà lẻ loi
Thương rừng không tiếng lá rơi
Thương ta trôi dạt một đời đắng cay
Đêm đêm thức giữa rừng cây
Nằm nghe sương rụng giọt đầy giọt vơi
Tưởng như đêm suốt một đời
Ngày mai không biết mặt trời có lên

Hạc Thành Hoa