Bóng thời gian

Hưng phế ngàn năm giấu mặt
Cổ kim luận tội anh hùng
Trái đất ngàn năm què quặt
Sao khuya rớt giữa muôn trùng

Hình nộm mặc áo long bào
Xua tay đuổi bầy ngạ quỷ
Mặt nạ ngàn năm giấu kỹ
Bùa mê rải khắp tinh cầu

Mặt đất khép kín hà đồ
Lạc hồn bùa mê thuốc lú
Ngậm ngải đi tìm quái thú
Rừng xanh áo vải khăn sô

Tượng đá cúi mặt ngủ vùi
Hình như một lần mở mắt
Cát sỏi bầm gan tím mật
Giật mình khép vội con ngươi

Trống đồng phù điêu bỏ phế
Hưng vong tuổi đất dạy thì
Nhật nguyệt ô đề bạch thố
Lần tay tính tuổi sao Vi.

Nguyễn Đức Nhơn 

Biển, em và tôi

Biển quê tôi muôn đời ôm bóng nắng
Cồn cát nằm phơi ngực trắng quanh năm
Cũng có lúc biển vô tình dậy sóng
Mây bốn mùa theo gió núi về thăm

Em xa vắng có nhớ mùa hạ biển
Thành phố buồn vẫn đợi bước chân em
Biển Cali mỗi lần nghe sóng vỗ
Có làm em nhức nhối buồng tim?

Nhớ những lúc xôn xao mùa biển động
Lũ học trò vắng bóng những chiều hôm
Tôi và em vẫn thì thầm trong gió
Đợi đêm về nghe sóng vỗ triền miên

Em yêu dấu có bao giờ em khóc
Khi cuộc đời là hai ngả chia ly
Tôi và em xa nửa vòng trái đất
Biển mủi lòng thương kẻ ở người đi

Thôi em nhé vốn là loài chim biển
Chim vô tình cánh bạc vỗ bờ xa
Biển và tôi đã mấy lần bật khóc
Biển muôn đời vẫn dạo khúc tình ca.

Nguyễn Đức Nhơn

Sau một đêm say

sáng thức dậy bỗng thấy mình lạ hoắc
sau một đêm trằn trọc giữa cơn say
đầu thì nặng như ngàn cân treo sợi tóc
mà hồn thì nhẹ hều như gió như mây

bước ra cửa thấy một ngày đổi mới
bầu trời cao và những đám mây bay
con chim khách đậu trên bờ giậu đổ
mà bìm đâu đã phủ kín bao ngày

châm điếu thuốc khói tảng lờ theo gió
mà còn nghe đâu đó chút hương thừa
ta lục lạo trong từng ngăn ký ức
chợt thấy mình cũng lạ quắc lạ quơ

sờ râu tóc, râu thì dài tóc ngắn
tóc le the từng sợi bạc trên đầu
râu thì phủ năm chòm dài suôn đuột
che nụ cười vừa chết đứng trên môi

nhìn quanh quất như cố tìm đâu đó
một chút gì để nhớ để quên
nhớ thì dễ mà muốn quên thì khó
em đi rồi để lại chút lênh đênh.

Nguyễn Đức Nhơn