Miên Du Đà Lạt
Mưa sầu La Seine
Mưa buồn trên bến sông Seine lạnh
 Thao thức ngàn sao thương nhớ nhau
 Lệ nào còn đọng sầu bên gối
 Ôi ! chút tình xưa trở lại đau
Mưa sầu bên ấy ướt đôi vai
 Hỏi áo em choàng có được cài
 Áo lạnh ngày xưa còn đủ ấm
 Hay đà tơi tả dưới sương mai
Xin gởi tặng em ngọn lửa hồng
 Ấm tình thiếu nữ buổi chiều Đông
 Em ơi Đông có mang hơi lạnh
 Nhóm chút lửa hồng ủ giấc nồng
Ngày mai, ừ nhỉ trời thơm nắng
 Thơm áo em choàng, chẳng ướt vai
 Thơm má hồng xinh, đôi mắt biếc
 Thơm bờ tóc rối kết hoa mai
Thôi nhé! em ơi, chớ gánh sầu
 Chỉ mình ta giữ một niềm đau
 Chúc em hạnh phúc trong ngày mới
 Vui kỷ niệm xưa ta có nhau …
Chậm
Ta chậm lại, nên đời không bước vội
 Tháng năm tàn thời gian chuyển qua nhanh
 Bao gút thắt ta gở hoài không thoát
 Bao muộn phiền mờ ánh mắt tinh anh
Ta dừng lại, bởi không còn bước kịp
 Gối mỏi rồi, chân cũng chẳng khoan thai
 Tay chới với chụp bắt đời vô vọng
 Gánh một đời sầu nặng cả hai vai
Bán Thơ!
làm thơ! ừ nhỉ! đem rao bán!?
 biết có ai mua giữa chợ đời?
 biết có ai cùng chung nhịp điệu?
 mua dùm ta dăm chữ thơ rơi!
làm thơ! buồn nhỉ! sao đem bán!?
 có phải trần gian hết chữ rồi!?
 có phải người đời thôi đọc sách!?
 ta về treo vách ngắm thơ chơi!
Rồi Mai Đây !
Rồi mai đây, lạnh về trên bờ đá
 Biển dập vùi, vách núi phủ rêu phong
 Lá rời cành, lìa đời không tiếng gọi
 Ta vùi chôn tình lỡ chẳng nhớ nhung!
Rồi mai đây, ta đi vào quên lãng
 Có ai còn tìm lại dấu chân xưa!?
 Những nhánh sầu chia buồn trên lối cỏ
 Những cuộc đời lặng lẽ chẳng ai đưa
Rồi mai đây, ta đi về cát bụi!
 Đời bâng khuâng chỉ một thoáng ngậm ngùi
 Vàng trăng sầu kể chuyện tình cổ tích
 Trong sương đêm, ta yên giấc ngủ vùi!
Rồi mai đây, ai tìm về dĩ vãng!?
 Thắp nến buồn soi lại chuyện trăm năm
 Mở trang sách, dòng tình thơ vàng úa
 Sầu dâng lên rơi những giọt âm thầm!
Anh Đi Về Chốn Ấy!
 (Thương tiếc Nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang)
Nỗi buồn nào chợt khóc,
 Giọt sầu nào ta say
 Anh đi về chốn ấy
 Ngạo nghễ trên đôi tay
Tiếng đàn vang như thác
 Tiếng hát rực lửa hùng
 Hy vọng nào khao khát
 Qui về một mối chung
Cần nhau xây tổ quốc
 Là Người Gắn Lên Tôi
 Quên nỗi buồn nhược tiểu
 Cười Dưới Ánh Mặt Trời
Anh đang cười ngạo nghễ
 Trên đất Mẹ yêu thương
 Và đã vui xin chọn
 Nơi này làm Quê Hương!
Cali Sầu Đông Nhớ Đà Lạt
Cali chớm lạnh buổi đầu Đông
 Mưa gió se se buốt giá lòng
 Một chút lửa hồng xin sưởi ấm
 Tình người viễn xứ vẫn hoài mong
Nhớ xưa Đàlạt sương rơi lạnh
 Tượng núi Lâm Viên một bóng nằm
 Lấp lánh Xuân Hương hồ gợn sóng
 Chờ ai Than Thở khóc trăm năm
Hỏi em còn nhớ mùa Đông cũ
 Chung bước bên nhau, bước ngại ngần
 Ứớc ao hôn được bờ môi thắm
 Vụng về, anh vội… bỗng ăn năn!
Đà-Lạt mơ hoài trong giọt nhớ
 Ca-li khắc khoải bởi chung tình
 Đông sầu cây lá trơ trong gío
 Lẻ bóng ta buồn đêm Giáng Sinh
Miên Du Đà Lạt
