Mh. Hoài Linh Phương
Tình Khúc Xa Người
anh có đang hạnh phúc
 khi trời mùa đông qua
 em gục đầu khóc nức
 trên từng ngày chia xa
em giờ như con sóng
 vỗ hết nhịp rồi anh
 thôi buồn, vui, trông, ngóng
 một chuyện tình mong manh
chiều về qua phố nhỏ
 em nhủ lòng… em quên
 sao mắt mình bỗng… đỏ
 nỗi đau dài không tên
những hẹn thề mây khói
 nào có nghĩa gì đâu ?
 tôi cuồng điên vô lối
 mơ thấy chuyện ngàn sau
xin trả người kỷ niệm
 những con đường chung đôi
 nắng Sài Gòn ấm áp
 mưa Sài Gòn mềm môi
tôi còn bàn tay trống
 để suốt đời làm thơ
 tôi còn con tim vỡ
 trong mùa đông ơ hờ !
Chiều Tàn Năm
 Trên Quê Hương Lưu Đày
“trăng tròn chỉ một đêm rằm
 tình duyên chỉ hẹn một lần mà thôi” (1)
 nên giờ… môi đã lìa môi
 nên ta giờ đã …xa người trăm năm..
 Em về trên phố xưa
 Tìm anh hoài chẳng thấy
 Gió chuyển mùa bơ vơ
 Người xa từ dạo ấy…
Saigon chiều hôm nay
 Em làm người ở trọ
 Như quê hương lưu đày
 Một mùa đông vàng võ
Em vào trong nghĩa trang
 Người nằm yên không nói
 Tìm đâu sắc cờ vàng?
 Của máu xương hờn tủi
Trên hàng mộ không tên
 Em nghe lời gió hỏi
 Người còn nhớ hay quên?
 Đời quân nhân trôi nổi
Người nằm không khói nhang
 Lá vàng rơi lả tả
 Bè bạn đã quy hàng
 Quê hương thành đất lạ
Em tìm trên trang thư
 Chim bay hoài đã mỏi
 Chưa lần cuối tạ từ
 Sao không còn chung lối?
Biết tìm anh nơi đâu?
 Sao không còn nhau nữa…
 Ngục tối hay mộ sâu?
 Năm năm dài cách trở
Năm năm đời trăm ngã
 Em còn gì đâu anh?
 Mùa xuân về xa lạ
 Trên kiếp người mong manh
Cung Khúc.
 (Với Cung xưa – Phạm Hồng Thái cũ)
Thôi người, một thuở ca dao
 Là mây theo gió, là sao xa trời
 Phương đông nhớ mãi phương đoài
 Ngu ngơ tôi vẫn yêu hoài tình xa
 Trả người một đoạn đời qua
 Đam mê, nồng ấm, mặn mà thơ tôi
 Xuyến hoa không thể thành đôi
 Trầu cau bỏ lại cho người sang sông
 Cho nhau chi sợi chỉ hồng
 Để con chim hót trong lồng bi thương
 Tôi về gãy cánh uyên ương
 Trả người, trả cả đoạn trường đớn đau
 Thôi người không thể vì nhau…
 Trả cho hết chuyện qua cầu gió bay…
Về Soi Bóng Mình
* thơ mhhoàilinhphương.
 * ngôthụymiên phổ thành ca khúc “ Về Soi Bóng Mình “
 qua các giọng ca Quang Tuấn, Đoàn Thanh Tuyền.
Tiếng hát người buồn, làm tôi muốn khóc
 Trí tưởng chợt về… những tháng năm xưa
 Tôi cúi mặt dấu giọt buồn trong tóc
 Môi ngậm ngùi qua hàng lá bay mưa
Người đánh thức niềm đau nào trở dậy
 Tuổi thơ xa như quá khứ mịt mù
 Nghe thấp thoáng bước chân mình trở lại
 Những con đường kỷ niệm đã hoang vu
Chỉ còn dấu chim trên bờ cát ướt
 Thành phố hoa vàng hiu quạnh mùa đông
 Cô bé ngày xưa… mắt tròn bỡ ngỡ
 Cách biệt như đời của một giòng sông
Tiếng hát người buồn, nên hồn tôi… bỗng khóc
 Khi được một lần nhìn lại tuổi tên
 Khi được một lần soi mình rạng rỡ
 Về một khoảng trời biền biệt chìm quên.
Tình Ca …
 Trần Quang Khải
Chưa một lần em kể
 Chuyện tình buồn mười năm
 Nỗi đau dài lặng lẽ
 Như ngày tháng mù tăm
Anh xa rồi…có phải?
 Sao vẫn còn quanh đây…
 Mắt môi nồng thân ái
 Yêu dấu tràn trên tay
Người về trong chiêm bao
 Dáng buồn im như đá
 Em níu đời hư hao
 Qua muôn trùng bến lạ
Không còn qua phố xưa
 Hai hàng cây đan lá
 Không còn đứng chơ vơ
 Chờ nhau trong nắng hạ
Em một đời… viễn xứ
 Pensée cũ… mấy mùa
 Đã phai từng cánh mỏng
 Mộ khúc buồn…như mưa!
Tâm Khúc Hoàng Tiểu Thư
 Từ cảm xúc bài thơ “Hoàng Tiểu Thư” của Luân Hoán,
 Viết tiếp để gửi một người khóa 6 Ban Báo Chí
 Viện Đại Học Vạn Hạnh Saigon ngày xưa.
 Mh.HLP
Tôi vẫn nhớ một thời ta bé dại
 Anh ngẩn ngơ buồn theo màu áo tiểu thư
 Cô con gái nhà quan ngày hai buổi
 Xe ngựa xênh xang hữu bật, tả phù
Tôi… làm cao để buồn nôn đọc Sartre
 Tôi… kiêu kỳ trong chủ thuyết Sagan.
 Cô bé kênh kênh sao mà dễ ghét!
 Cho anh ngại ngần, thầm lặng, phân vân
Anh đâu biết hồn tôi như giấy mới
 Nhưng cũng se lòng trong gió heo may
 Thơ học trò bao lần nghe ướt mắt
 Môi ngậm ngùi trên từng lá thu phai
Sâu thẳm trong tôi một trời quạnh quẽ
 Hình như là rất nhẹ… bụi mù bay
 Hình như thoảng hương của mùa hạ cũ
 Tay chưa lần nắm chặt… đã lìa tay!
Tiếng gọi non sông anh giã từ sách vở
 Tôi bên hiên trường dõi mắt trông theo
 Cô tiểu thư của một thời tuổi nhỏ
 Chất ngất thương anh cuối bãi, lưng đèo…
Nhưng con sông trôi, có bao giờ trở lại?
 Ta đã riêng đời, thôi đừng tiếc nụ tầm xuân
 Qua bao biển dâu vẫn còn đầy trong ký ức.
 Tình xa xưa… nên tình bỗng thật gần!
Con Tàu Và Bến Đợi
Thôi trả cho người mùa thu thuở đó
 Em cúi đầu nghe như rất xa xưa…
 Thả một cánh hoa bay vờn trong gió
 Em hỏi lòng giờ người đã quên chưa?
Em vẫn phương này hành lang, thư viện
 Vẫn những buổi chiều rét mướt, cô đơn
 Khung cửa lớp cũng riêng mình em đứng…
 Người lênh đênh cho tim nhỏ mang buồn
Con tàu nào mang người đi khuất nẻo?
 Cho em ngậm ngùi làm bến đợi ngàn năm
 Bến đợi khóc người xưa không về nữa…
 Bến đợi giận hờn, người vẫn mù tăm!
Em hỏi bao giờ người đi trở lại?
 Không ai trả lời chỉ có lá khô rơi
 Hình như chiều nay… mắt mình úa dại
 Vâng, thật rồi! người mãi mãi… xa xôi
Ninh Hòa
 Quê Mẹ Ngàn Thương
Tôi – con gái chào đời thành phố biển
 Thùy dương rì rào, sóng vỗ quanh năm
 Gió nồm qua, bờ cát ướt âm thầm
 Đã đuổi theo tôi… tháng ngày khôn lớn!
 Mùi cá tanh nồng, tiếng hò… dô trên sóng
 Với nhịp chày giã gạo giữa đêm sương
 Ký ức xa…lời hát cũ…. thêm buồn!
 Nghe se sắt, nghẹn lòng… thương quê Ngoại.
 Mắt biếc ngời trong, một thời thơ dại…
 Kỷ niệm nhạt nhòa, hun hút cánh chim bay…
 Áo tiểu thư trên những đoạn đường dài
 Khoa bảng, công danh, người xe, phố thị…
Có ai giữ giùm tôi mùi hương dạ lý
 Ngan ngát trong vườn nhà thời lên sáu, lên năm….
 Giòng đời trôi theo những vết xe lăn
 Còn chuyến nào không, đưa ta về thăm quê cũ?
 Sông Dinh đục ngầu những mùa nước lũ
 Hàng lá bàng rợp mát mái trường xưa
 (Tiếng trống trường của một thuở sớm, trưa
 Bài học vỡ lòng trên trang sách nhỏ…)
Tôi – con gái chào đời miền nắng gió
 Nên một đời góp nhặt chuyện mười phương
 Thị trấn hoa muồng vàng chỉ còn lại dư hương
 Cây cầu gỗ, ngôi nhà tường vôi đỏ…
 Giàn hoa giấy đong đưa ngày tháng đó…
 Khuất ngàn xanh theo nước mất, nhà tan
 Áo tiểu thư nhàu, bồ câu trắng đi hoang
 Hàng phượng vĩ gục đầu theo dâu bể….
Tôi từng đêm xứ người, nhớ ngày xưa Mẹ kể
 Bên kia trời vẫn còn một quê hương
 Lăn lắc xa xôi, tiếng sóng vỗ điệu buồn
 Nên thơ mãi ngàn sau… còn nước mắt!
Với Người Nhớ Phố
Từ những xúc cảm nhẹ nhàng
 qua bài “Phố Mù Sương” của Huệ Thu
Cám ơn con phố mù sương
 Nhắc ta một thuở thiên đường… xa bay!
 Hoa hồng nồng ấm trên tay
 Yêu thương mật ngọt đong đầy mắt môi
 Người qua con phố ngậm ngùi
 Thương mùa trăng cũ giữa đời mênh mông
 “… Ngã đầu đâu một cành thông
 Để nghe Dalat tiếng lòng vang vang…” (1)
 Tưởng như gió chuyển mùa sang
 Bước chân ai đã ngút ngàn xa xăm…
 Mimosa cũng lặng thầm
 Dã Quỳ hiu hắt nín câm nỗi buồn…
Người về phố cũ mù sương
 Ta đi bỏ lại con đường… ngày xưa
 Và người… kỷ niệm thành thơ
 Và ta… lắng đọng bên bờ quạnh hiu!
Mh. Hoài Linh Phương
