Cái Trọng Ty
Ngẫu Nhiên
trong ngôn ngữ đã có mầm ly biệt
tôi gửi em những giòng thơ lưu vong
đời liêu lạc nắng liêu xiêu bóng quế
đêm Tháp Chàm
đôi mắt em sông mê
tôi qua Mường Mán ngày tan tác
thịnh suy thời đại
chín Chúa mười ba Vua
chúng ta sống trong một ngày dã tạp
chân lý lạc đà chui tọt lỗ kim
số phần tôi hạt cát hoài thai
Chữ đồng Tử Tiên Dung
mai kia rụng hạt mầm nhân quả
chúng ta chờ quang hợp ngẫu nhiên
hai thê kỷ một đêm dài sợ hãi
gần gụi là bao
sao quá đỗi nồng nàn
mây và gió thổi hai bờ cát lỡ
miền đất hung tàn
mai về một đóa không
ngày xưa bé thế
em khóc thương chiếc lá
rồi đưa tang nơi quê quán mù tăm
trò trẻ dại những miền thơ ấu cũ
vận kiếp người thả chiếc lá vàng rơi.
Ly Cà Phê Đen
tôi đứng lên đi về phía mặt trời
nơi có con sông chảy qua cửa sổ
có những cuộc đời đi qua rất vội
cuộc tình tôi rớt lại bụi tình tôi
em là ai
chim oanh xưa hót cội vườn hồng
một sáng mùa đông
nơi ngã ba quán gió
gọi ly cà phê
nhìn giọt đen từng giọt
rơi đắng cay xuống đáy cốc thủy tinh
tôi nhớ mông lung
về khoảng đời xa khuất cũ
Nha Trang mùa biển động
những bạn bè lính trận còn không
đã ra đi từ ngày chinh chiến ấy
cánh đồng hoang tiếng gà chiều tao tác
trời Tuy An mây vần vũ màu tang
đầm Ô Loan thì thầm ai khóc kể
em là sương hay hạt lệ tối tăm
tình chiến hữu vết thương cào rướm máu
quậy tách cà phê muỗng nhỏ
nghe lanh canh chiều kỷ niệm về
hớp một ngụm cô đơn đắng chát
nghe rừng tre khép vội nỗi chờ mong
tôi quậy ly đen
vọng tiếng âm hồn cõi gió
tôi đứng dậy dửng dưng rời quán nhỏ
đi về phía mặt trời
nơi có con sông chảy qua cửa sổ
có người lính đi hoài quên cả ước mơ
Ngẫu Nhiên
trong ngôn ngữ đã có mầm ly biệt
tôi gửi em những giòng thơ lưu vong
đời liêu lạc nắng liêu xiêu bóng quế
đêm Tháp Chàm
đôi mắt em sông mê
tôi qua Mường Mán ngày tan tác
thịnh suy thời đại
chín Chúa mười ba Vua
chúng ta sống trong một ngày dã tạp
chân lý lạc đà chui tọt lỗ kim
số phần tôi hạt cát hoài thai
Chữ đồng Tử Tiên Dung
mai kia rụng hạt mầm nhân quả
chúng ta chờ quang hợp ngẫu nhiên
hai thê kỷ một đêm dài sợ hãi
gần gụi là bao
sao quá đỗi nồng nàn
mây và gió thổi hai bờ cát lỡ
miền đất hung tàn
mai về một đóa không
ngày xưa bé thế
em khóc thương chiếc lá
rồi đưa tang nơi quê quán mù tăm
trò trẻ dại những miền thơ ấu cũ
vận kiếp người thả chiếc lá vàng rơi.
Mưa Đông Quan
em đi gom theo hết
hưng phấn cũ trời xưa
đất lũy thành lăng miếu
dấu ấn mộ tiền nhân
thời suy vi quanh quẩn
tầm lưới đạn trắng tay
ngõ thiên đường khép vội
xa hút bóng thuyền sương
mây trời bao nhiêu hướng
anh chôn chân miếu đường
pháp trường lạnh hơi đao
ngọn cỏ bồng nghiêng ngã
rừng mật tình hoang hóa
chìm bẫy sập lưu niên
trói chân vùng biên viễn
đêm loạn lạc mù phương
uyên ương tình vô lượng
em trăng về cố hương
lá mùa choáng hơi thu
những bến trời chớp lũ
em một thời cô phụ
mang mối mọt ung thư
mưa chiều về đông quan
nơi chiến trường phá sản
sóng tiền đường quá giang
lên bến chiều chới với
tình đa đoan ấm lạnh
bọt bèo chảy loanh quanh
sông trôi về trăm nhánh
biển về mưa lê thê
dân tình bao giọt lệ
chao ôi con nước buồn
lạc đường chiều đã muộn
thuyền neo bến tà dương
đêm tối ngả ba đường
về đâu lời đá câm
rằng một ngày thua đậm
nhục vết chàm xâm sâu
những năm tù hóa thú
cõi dị thường chó tru
Bèo Chơ Vơ Tiếng Sóng
thân trầm tích trong ngôi đền tượng đổ
chấn thương nào không đau đớn vỡ ung
lẵng nhẵng tình treo
hứng giọt sương hoài
đời mấy thưở
vành khuyên về tổ ấm
bẫy phù trầm thiên địa mang mang
khúc xạ cầu vồng
lộng lẫy phấn hoa da
cỏ bồng.mây chó
đông phương tận
nương cánh bèo em giạt đến sao khuê
Đồng Trụ Chiết
tìm Em trăng tận thế
hào khí Kiều Phong oan kiếm hóa thần
uống nước mắt Em thiên đường độ lượng
hồn sao băng đâu đó tiếng chuông ngân
cây lúa nghẹn đòng
ta soi tiền kiếp
tìm thấy nhau dời tinh tú một vòng
gọi hồn lữ thứ nhập thăng đồng
kiếm lệch đời nghiêng pháp trị hôn mê
mượn xác phù điêu chuyên chở mảnh tình
nghe lụa xé đem ma vương kỳ bí
đêm giao thoa
men rượu đắng kinh kỳ
hồn Phạm Thái
xác Quỳnh Như thất bát
nát nhầu tâm sự máu xuyên da
lụa đào nan quạt Em thờ thẫn
xe chỉ lòn kim vá mảnh đời
khâu lại duyên Kiều mọng nước phồn sinh
Em đã bên sông tôi thuyền lạ bến
Em đi đâu vướng cọc thăng trầm
nghe đắm thuyền bơi
canh cược truân chuyên thuyền rẽ nước
bèo chơ vơ tiếng song
Đèn Đường
vèo đi một giọt vàng rơi
trên cành gai nhọn thấy đời vỡ hoang
chờ chi tới điểm trăng tàn
chờ mây chở ngược lên ngàn dốc mơ
hồi chuông từ độ đôi bờ
lưới tình đánh đĩ chơ vơ phủ đường
nơi hố đen cõi diêm trường
trầm luân từ độ vô phương số phần
xưa cô duyên phận trong ngần
bỗng lê lết đọa hồng ân biến dời
bèo du một kiếp ma trơi
lang thang vô xứ tơi bời sắc hương
từ khi oan nợ còn vương
đem mình bán bãi phù trường xứ xa
tình kia đau đáu quê nhà
tháng ngày bỗng nướng tà ma cố cùng
trăm năm vốn cõi phù dung
Thúy kiều vỡ nợ tình chung Hán Hàn
hồi chuông ai gọi hồn oan
đèn đường đứng đợi mộng vàng ngất ngư
vô ngôn tự.kiếp phù hư
chuyển luân bi nhục “phần thư” bạo Tần
ngươi treo lịch sử nghìn cân
lên đầu sợi tóc nhân thân hóa mù
Cách Một Dòng Sông
Nghe Tiếng Sóng
khi em chỉ cho anh
màu vàng của đất
là dấu hiệu trong suy tàn nhân thế
nỗi nôn nao khơi dậy đốm lửa tàn
màu ngôn ngữ của thời gian ẩn dấu
em nói dùm cho đoạn kết tình yêu
sự trong sáng
đôi khi cũng mù lòa sắc tố
nơi cánh đồng mía lau
một thời ngọt sắc
cây xạc xào và gió rít mơn man
giọng hát mẹ hiền
những điệu hò ru
có bao giờ chia cách anh đâu
dù trăm năm đất lạ
những đọt miá lau ngọt ngào
từ đất khổ vươn lên
ngày xưa đó ta chia nhau vị ngọt
nơi vườn quê có nắng dậy thì
anh cuộn lăn mình
nơi đồng cỏ xanh biếc tên em
chẳng buồn đứng dậy
những chiếc lá thỗi điệu nhạc chiều bí hiểm
sóng rì rào mơn man chân cát
như tiếng chim gọi mùa ẩm ướt tim anh
khúc nhạc trời thưở ấy
ôi chắt chiu ve vuốt mối tình xa
Cái Trọng Ty