Điền gia lạc

“bạch đầu nhân túy
bạch đầu phò, điền gia lạc”
cái thú điền viên
hai thằng đầu bạc
bê rượu ra sân
chén tạc, chén thù
ngửa mặt lên trời
cười đến ngất ngư
xem thế sự như trò chơi con trẻ
cạn chén đi anh
bọn mình say một bữa
để thấy đời còn đẹp biết bao!
mái tóc hai thằng
bạc trắng như nhau
như những đám mây chiều trôi lãng đãng
đàn vịt rỉa lông trên bờ ao cạn
đàn gà con bươi rác sau hè
chạy quanh sân
đàn trẻ nô đùa
giàn bầu, mướp
cũng đơm hoa, nở nhụy
cạn đi anh
bọn mình say túy lúy
để nghe đất trời
thở nhịp thiên nhiên
hãy quên đi
những chuyện não phiền
mà uống cạn chén đời trong mộng tưởng
tôi đâu phải là kẻ hằng tâm, hằng sản
mà chỉ là thằng khố rách, áo ôm
mượn chiếc cần
ngồi câu áo, câu cơm
đâu có ôm mộng lớn
chờ thời như Lã Vọng
đâu có chí lớn vẫy vùng
vượt trùng dương dậy sóng
tôi chỉ là thằng con nít sống lâu năm
còn anh?
thì cũng là thằng lạc chợ, trôi sông
giả hiền sĩ gạt đời kiếm bữa
dựng lều chõng
hai thằng nương tựa
bê rượu ra sân
hai đứa khề khà…
“bạch đầu nhân túy
bạch đầu phò, điền gia lạc”
cạn chén đi anh
bọn mình
chén thù
chén tạc
đời vui như mở hội đầu xuân
chếnh choáng men say
rượu ngọt lạ lùng
chiều xuống thấp
đẹp vô cùng anh nhỉ?
gặp bạn hiền
rượu ngàn ly chưa phỉ
ngất ngưởng bên nhau
nói chuyện bao đồng…
khi trở về
có lội suối, qua sông
nhớ chống gậy mà dò sâu, cạn!
“bạch đầu nhân túy
bạch đầu phò, điền gia lạc!”

* Cổ thi.

Nguyễn Đức Nhơn